THẬP NIÊN: ĐẠI TẠP VIỆN TIỂU MỸ NHÂN

Quách Tự Văn mời Lâm Khê, Trần Dã còn có hai vị luật sư vào phòng họp, đưa tài liệu trên bàn cho Lâm Khê: “Cô Lâm, đây là bản thỏa thuận mua bán cổ phần, mời mọi người xem qua. Phía xưởng trưởng Trần, tôi đã nói với ông ấy rồi.”

Ông ấy nhìn Trần Đông Bình, lại quay đầu tiếp tục nói với Lâm Khê: “Ông ấy đã biểu đạt không có ý mua cổ phần trong tay cậu Trần, cho nên nếu cô Lâm và cậu Trần không có bất đồng gì với bản thỏa thuận này, hôm nay chúng ta có thể ký. Trong vòng ba ngày tiền cổ phần sẽ gửi tới tài khoản cô Lâm cung cấp.”

Lâm Khê ở dưới ánh mắt nhai người của Trần Đông Bình lật bản thoả thuận kia cẩn thận, lại quay đầu thấp giọng nói vài câu gì đó với Trần Dã.

Sau đó Lâm Khê nghe thấy giọng nói như đang cắn gì đó của Trần Đông Bình: “Tổng giám đốc Quách, trước khi ký tên tôi có thể nói riêng vài câu với cô Lâm không?”

Quách Tự Văn nhìn về phía Lâm Khê.

Lâm Khê cười một chút, nói: “Lời xưởng trưởng Trần muốn nói chắc là về Tiểu Dã và quyền sở cổ phần này, nếu như vậy, mặc kệ nói gì thì Tiểu Dã và luật sư của tôi hẳn là phải có mặt.”

“Tổng giám đốc Quách, tuy cổ phần này vốn là mẹ ruột em họ tôi để lại cho em ấy, nhưng xưởng trưởng Trần dù sao cũng là cha ruột của em ấy, cổ phần này ông ta cũng bảo quản giùm nhiều năm, ông ta muốn nói gì thì để cho ông ta nói đi.”

Lúc này Quách Tự Văn mới gật đầu, nói: “Vậy các người cứ từ từ.”

Đóng cửa, rất có phong độ dẫn người của mình ra ngoài.

Quách Tự Văn vừa ra khỏi cửa, sắc mặt Trần Đông Bình lập tức dữ tợn.

Ông ta trừng mắt nhìn Lâm Khê: “Đây là mục đích cô muốn quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã, nói cái gì mà Trần thị là kết tụ không biết bao nhiêu tâm huyết của mẹ Tiểu Dã, lừa cổ phần Trần thị chúng tôi, quay đầu liền lấy cổ phần bán, kiếm lời một số tiền lớn.”

Nói xong ông ta lại nhìn về phía đứa con lớn nhìn là đ.â.m đau mắt: “Tiểu Dã, đó là cổ phần nhà họ Trần chúng ta, là sản nghiệp chúng ta phấn đấu bao nhiêu năm mới tích cóp được. Sao con có thể tin mấy câu lừa gạt của người phụ nữ này liền chắp tay giao cổ phần ra, để cô ta xử trí, Tiểu Dã, con…”

Ông ta nói xong lại thật sự nặn ra vài giọt nước mắt!

Có lẽ là xót tiền mà ra!

Trần Dã “xuy” một tiếng, hai mắt treo ngang đỉnh đầu, nói: “Tôi vui đấy, ông quản được sao?”

Trần Đông Bình:

Ông ta thật sự tức đến tim gan phổi đều bùng nổ, hốc mắt nứt ra, tiến về phía Trần Dã, muốn đánh c.h.ế.t thằng nhãi này. Nhưng vừa lao ra lại bị luật sư Lâm Khê đưa đến bước tới bắt một cánh tay đè lên mặt bàn, mấy chỗ đau nhức truyền đến, Trần Đông Bình chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay đều phế rồi, thét chói tai thành tiếng.

Luật sư lạnh lùng nói: “Xưởng trưởng Trần, mong tự trọng.”

Trần Dã thì lại hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, cho dù ông ta xông tới, cậu cũng có thể đánh lại một quyền.

Chỉ là, nhìn thân thủ vị luật sư này, cậu lại âm thầm nắm quyền, sau này cậu cũng có thể!

Trần Đông Bình đã sụp đổ, tức giận đến điên cuồng chửi bậy, động tĩnh trong phòng quá lớn, cửa phòng bị đẩy “phanh” ra, Quách Tự Văn dẫn người vào.

Ông ấy nhìn lướt qua Trần Đông Bình bị luật sư kiềm chế đang điên cuồng giãy giụa chửi bậy, nhíu nhíu mày, nhưng chỉ nhìn về phía Lâm Khê: “Cô Lâm, cô không sao chứ?”

Trần Đông Bình: Rõ ràng người có chuyện là ông ta, rõ ràng là ông ta!

Lâm Khê xua tay nói: “Không sao, chỉ là chúng ta có thể ký tên rồi. Ông Quách nhìn xem, vì sao tôi nhất định phải giành quyền nuôi dưỡng em họ tôi, vì sao nhất định phải bán số cổ phần này đi, không chút liên quan đến nhà họ Trần chút nào, sự thật làm…”

Cô nói rồi lắc lắc đầu.

“Giám đốc Vương, đưa xưởng trưởng Trần đến phòng kế bên ngồi, uống ly trà cho bình tĩnh, nếu cần thì gọi điện thoại gọi bác sĩ đến đây.”

Quách Tự Văn quay đầu phân phó Vương Phú Hữu.

Vương Phú Hữu vội tiến lên kéo Trần Đông Bình, cúi đầu nói bên tai ông ta gì đó. Trần Đông Bình lập tức như quả bóng cao su hết hơi, cũng không la mắng, sau đó Vương Phú Hữu nói gì đó với luật sư, luật sư buông Trần Đông Bình ra, Vương Phú Hữu nửa đỡ nửa dìu đưa ông ta ra ngoài.

Lúc sau ký tên, đóng dấu thuận lợi đến không thể thuận lợi hơn.

Lúc Lâm Khê rời đi, Quách Tự Văn lại giơ tay bắt tay Lâm Khê: “Cô Lâm, tôi thật sự yêu thích cá tính và tài năng của cô Lâm. Nếu có cơ hội, thật sự hy vọng có thể hợp tác lần sau.”

“Nghe nói cô Lâm rất có thiên phú mỹ thuật, có ý hướng tới khoa nghệ thuật của Đại học Trung văn Hongkong. Nếu cô Lâm đồng ý, có thể gửi một số tác phẩm cho tôi, tôi có thể giúp cô Lâm đến Đại học Trung văn hỏi thăm.”

Lâm Khê hơi ngây ra, ngay sau đó cười nói: “Cảm ơn, nhưng không cần, nếu đến Hồng Kông thì thực sự không tiện, có lẽ là tôi sẽ ở lại đây học.”

Trong mắt Quách Tự Văn thoáng qua chút tiếc nuối, chỉ là ông ấy cũng chỉ cười, gật đầu nói: “Được, vậy có cơ hội lần sau gặp lại.”

“Tạm biệt.”

Lâm Khê rời đi, Vương Phú Hữu hỏi Quách Tự Văn: “Tổng giám đốc Quách, cần đưa xưởng trưởng Trần tới gặp ông không?”

Vẻ hiền hậu trên mặt Quách Tự Văn vẫn như thường, chỉ là trong mắt có thêm mỉa mai: “Không cần.”

Nói xong quay đầu cùng luật sư nói gì đó, trực tiếp ra cửa.

Trần Đông Bình ở trong phòng, nghe nói người đã đi rồi thì ngơ ngác một hồi lâu.

Vương Phú Hữu nhìn vết bầm trên mặt ông ta, hình như cánh tay cũng có chút vấn đề, thật sự có chút thảm không nỡ nhìn nên cũng hơi đồng tình. Nghĩ nghĩ bèn lắm miệng khuyên một câu: “Xưởng trưởng Trần, chuyện cổ phần cũng đã xảy ra rồi, tôi thấy ông cứ bỏ đi, sau này đừng làm phiền cô Lâm Khê và cậu Trần Dã nữa. Cô Lâm Khê kia không phải người bình thường, ông không thể trêu vào.”

Trần Đông Bình:

Ông ta càng tức, tay ông ta cầm cái ly, chỉ hận không bóp nát được, lấy mảnh vỡ đi cắt Lâm Khê!

Ông ta nghĩ đến gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Vương Phú Hữu, trong mắt toát ra ánh sáng hơi dọa người: “Có phải Lâm Khê kia dụ dỗ tổng giám đốc Quách, có phải có tư tình với tổng giám đốc Quách?”

Vương Phú Hữu vốn tiện tay cầm ly uống một ngụm trà, nghe Trần Đông Bình nói thiếu chút khiến anh ta sặc chết.

Anh ta khụ một hồi lâu cho thuận giọng mới xua tay nói: “Haiz, xưởng trưởng Trần, ông nghĩ đi đâu vậy, đây là chuyện vớ vẩn gì chứ.”

Anh ta đi theo Quách Tự Văn nhiều năm, giúp ông ấy xử lý chuyện bên nội địa, đương nhiên cũng có hiểu biết nhất định với ông ấy.

Nói Quách Tự Văn với cô Lâm Khê kia không có ý thì khẳng định là không thể nào.

Nhưng việc này không phải như thế.

Anh ta nói: “Xưởng trưởng Trần, ông lo mà chỉnh đốn nhà máy đi, đừng nghĩ bậy.”

Trần Đông Bình về đến nhà, đương nhiên không muốn nhắc đến chuyện Lâm Khê bán cổ phần trong tay với giá hai triệu rưỡi cho Quách Tự Văn.

Người trong nhà hỏi vết thương trên trán ông ta là thế nào, ông ta cũng không nói một câu, ngã lên giường giống như đã hao hết toàn bộ sức lực.

Ông ta không hiểu, sao đang yên lành, một đứa con trai bị ông ta ghét bỏ rời khỏi nhà, ông ta còn phải xem tâm trạng mà bố thí cho con trai, sao đột nhiên lại thoát khỏi sự khống chế, đột nhiên cầm đi hai triệu rưỡi của ông ta.

Hai triệu rưỡi đó!

Còn có lợi nhuận, hoa hồng sau này của nhà máy, ông ta trực tiếp bớt đi gần một nửa!

Lúc này Trần Đông Bình nghĩ nhiều hơn vẫn là hai triệu rưỡi, vẫn là tiền, hoa hồng và lợi nhuận.

Ông ta còn chưa ý thức được thay đổi cổ phần càng mang đến nhiều vấn đề hơn.

Ông ta không muốn để ý đến Diệp Mỹ Dung, không muốn nghe bà ta thét chói tai nói tới nói lui, cho nên không nói với bà ta câu nào.

Nhưng chuyện lớn như vậy, không phải ông ta không nhắc tới là có thể giấu được.

Bởi vì Quách Tự Văn lấy được cổ phần, nhà máy cũng không phải như Trần Đông Bình mong đợi, vẫn sẽ giống y trước kia, thậm chí có thể khiến ông ta bớt lo hơn. Bởi vì trói chặt với Quách Tự Văn, sau này ông ta không bao giờ lo khi nào đi tìm xưởng khác để hợp tác nữa, thậm chí có khả năng đem đến càng nhiều công việc, chỉ có lúc sau cùng công ty chia lợi nhuận, ông ta mới nhỏ chút m.á.u trong lòng.

Trái lại, ông ta nằm mơ cũng không ngờ, một tuần sau khi Quách Tự Văn lấy được cổ phần đã trực tiếp làm ra động tác lớn.

Quách Tự Văn mở cuộc họp hội đồng quản trị lần đầu tiên từ trước tới giờ của xưởng quần áo.

Tự mình ngồi trên vị trí chủ tịch, tuyên bố chuyện biến động cổ phần, đồng thời giới thiệu người ông ấy đưa đến cho mấy vị “thành viên ban giám đốc” và quản lý cấp cao trong xưởng. Sau đó trực tiếp bổ nhiệm mấy chức vị mới cho nhà máy, cài người mình mang đến vào các bộ phận quan trọng.

Mấy vị quản lý cấp cao của nhà máy há to miệng, bởi vì nhất thời quá mức kinh sợ, cũng không biết nói gì cho tốt chứ đừng nói gì đến phản đối.

Bọn họ cũng không dám phản đối, đều sôi nổi đưa mắt nhìn sang Trần Đông Bình.

Mặt Trần Đông Bình một màu tro tàn.

Lúc này ông ta mới chân chính ý thức được, nhà máy đã đổi đời, đổi họ, không phải của Trần Đông Bình ông ta nữa.

Tại sao lại như vậy chứ?

Tại sao lại như vậy chứ?

Sao ông ta lại tặng nhà máy của mình đi chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi