THẬP NIÊN QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỦA THỦ TRƯỞNG TRỌNG SINH RỒI

"Sẽ không bao giờ," Hoắc Diên Xuyên trả lời ngắn gọn, ánh mắt vẫn dán chặt vào Khương Ngư.

"Không phải anh ấy!" Khương Ngư vội vàng đính chính. "Anh ấy không làm những chuyện đó, cô hiểu lầm rồi."

Nhưng y tá vẫn không tin, thậm chí còn thở dài: "Cô không cần bênh anh ta đâu. Tôi đã từng thấy nhiều trường hợp vợ của quân nhân bị bạo hành. Chúng tôi hiểu cả rồi."

Nhìn thấy y tá không tin, Khương Ngư định lên tiếng lần nữa, nhưng Hoắc Diên Xuyên khẽ lắc đầu, tỏ ý bảo cô không cần nói thêm. Sau khi y tá rời đi, cô quay sang anh, không giấu được sự thắc mắc.

"Sao anh không giải thích? Chuyện này rõ ràng không liên quan đến anh!"

Hoắc Diên Xuyên cầm lấy tay Khương Ngư, đôi tay to lớn bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

"Không phải không liên quan," anh nói, giọng trầm thấp. "Là lỗi của anh. Anh đã không bảo vệ tốt cho em."

Câu nói của anh khiến Khương Ngư bối rối. Sự dịu dàng ấy, sự quan tâm ấy khiến cô không quen, nhưng đồng thời cũng khiến lòng cô ấm áp.

"Anh đừng tự trách như vậy. Rõ ràng là anh đã cứu tôi. Nếu không có anh, tôi có lẽ đã bị bắt trở lại thôn đó rồi."

Nói đến đây, Khương Ngư khẽ cười, ánh mắt sáng lên vẻ biết ơn.

"À, mà đám người Vương Lan Hoa đâu rồi? Không phải anh đang làm nhiệm vụ sao? Làm sao anh biết mà trở về kịp lúc?"

Nghe đến cái tên Vương Lan Hoa, sắc mặt Hoắc Diên Xuyên lập tức tối lại, nhưng khi nhìn Khương Ngư, ánh mắt anh lại dịu dàng như nước.

"Đám người đó đều đã bị bắt. Vương Lan Hoa dính đến tội bắt cóc và buôn người, không thoát được đâu. Còn thằng con trai bà ta, vì có vấn đề về thần kinh nên bị đưa vào bệnh viện tâm thần."

Khương Ngư thoáng rùng mình. Cô biết bệnh viện tâm thần thời điểm này là nơi như thế nào – quản lý thô bạo, thuốc men và các biện pháp điều trị đầy cực đoan. Nhưng cô không thấy thương hại Ngưu Đản. Người đàn ông đó không chỉ là một kẻ thiểu năng mà còn đầy dục vọng xấu xa. Cô từng nghe về chuyện hắn nhìn lén phụ nữ tắm trong thôn.

"Vậy còn những người khác trong thôn thì sao?" Khương Ngư tò mò hỏi tiếp.

"Những kẻ liên quan cũng đều bị bắt. Phần lớn vợ của họ đều là nạn nhân bị lừa bán. Giờ thì đã có người đến đưa họ trở về quê hoặc tìm nơi khác an trí."

Khương Ngư khẽ gật đầu. Những gì cô từng thấy trong thôn giờ đây mới có lời giải. Những người phụ nữ ấy luôn im lặng, không bao giờ rời khỏi nhà, nhiều người còn bị xích lại. Cô từng thắc mắc, nhưng giờ thì mọi thứ đều rõ ràng.

"Vậy còn Từ Uyển thì sao?" Cô chợt nhớ đến người phụ nữ ác độc ấy.

"Từ Uyển? Em yên tâm, cô ta không chạy được đâu," Hoắc Diên Xuyên đáp, giọng điềm tĩnh. Anh khẽ xoa đầu Khương Ngư, nụ cười nhè nhẹ trên môi. "Cái đầu nhỏ của em nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nhìn ánh mắt chân thành của anh, bức tường phòng bị trong lòng Khương Ngư bỗng chốc sụp đổ. Lần đầu tiên sau bao năm, cô cảm nhận được sự che chở ấm áp từ một người khác.

"Cảm ơn anh, Hoắc Diên Xuyên," cô nói, giọng khẽ khàng. "Cảm ơn vì đã tìm được tôi, cứu tôi."

Hoắc Diên Xuyên giật mình, sau đó không nói gì thêm. Anh chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, như để bảo vệ cô khỏi mọi nỗi đau.

"Ngoan," anh nói, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn. "Đừng nói cảm ơn với anh."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi