THẬP NIÊN QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỦA THỦ TRƯỞNG TRỌNG SINH RỒI

Khương Ngư im lặng lắng nghe, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Không trách được Trường An lại có nét giống Hoắc Diên Xuyên đến vậy. Hóa ra, cậu bé chính là cháu ruột của anh. Cô chợt nhận ra, Nhạc Hồng Linh cố ý tạo ra hiểu lầm giữa cô và Hoắc Diên Xuyên. Ngay cả việc Trường An gọi anh là cha cũng có lẽ chỉ là một phần trong kế hoạch của cô ta.

"Ừm, em hiểu rồi."

Hoắc Diên Xuyên thấy hiểu lầm đã được hóa giải, vừa định vươn tay ôm lấy Khương Ngư thì cô đã lên tiếng.

"Giờ thì anh có thể về được rồi."

Nụ cười trên gương mặt anh cứng lại, ánh mắt thoáng qua một tia sửng sốt.

"Khương Ngư, em nói gì cơ? Em đang đuổi anh đi sao?"

Khương Ngư nhìn anh, ánh mắt lạnh nhạt, không hề có một chút do dự.

"Đúng vậy. Thật ra, anh không hề làm gì sai cả... chỉ là, anh chưa bao giờ yêu em nhiều đến thế, cũng chưa từng tin tưởng em đủ nhiều, càng không thể ưu ái em vô điều kiện."

Hoắc Diên Xuyên nhíu mày, ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu.

"Anh..."

Khương Ngư khẽ cười, ánh mắt sâu thẳm như nhìn xuyên qua mọi chuyện.

"Anh có tin vào kiếp trước kiếp sau không?"

Lời nói của cô khiến Hoắc Diên Xuyên giật mình. Anh hơi do dự. Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ không tin. Nhưng từ sau khi nằm mơ thấy những điều kỳ lạ về cô, anh lại không thể chắc chắn nữa.

"Anh..."

Khương Ngư không đợi anh trả lời, chỉ khẽ thở dài.

"Em tin. Bởi vì, thực ra em đã chết một lần rồi."

Ánh mắt cô xa xăm như đang nhìn về quá khứ.

"Kiếp trước, anh ở bên Nhạc Hồng Linh, có một đứa bé tên là Trường An. Khi đó, em không biết sự thật, chỉ nghĩ rằng anh thực sự yêu cô ta."

Cô nhẹ nhàng nói tiếp, giọng điệu bình thản nhưng lại khiến lòng người chấn động.

"Nhưng đó chỉ là một phần. Kiếp trước, anh chưa từng yêu em. Anh không bạc đãi em về mặt vật chất, nhưng anh không hề quan tâm đến em. Anh quá bận rộn với công việc của mình, còn em thì ở nhà họ Hoắc, chăm sóc mẹ và em gái anh."

Cô khẽ cười, nhưng nụ cười lại lạnh lẽo vô cùng.

"Nhưng với em, họ không hề là những người tốt. Ở nhà họ Hoắc, em không khác gì một người hầu. Họ khinh thường em, coi em như kẻ dư thừa. Còn anh, anh chẳng mấy khi về nhà, cũng chưa từng quan tâm em đang sống thế nào."

Cô ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoắc Diên Xuyên.

"Vậy nên, khi có cơ hội sống lại, em đã quyết định thay đổi cuộc đời mình."

Câu nói của cô như một mũi dao đâm thẳng vào tim Hoắc Diên Xuyên. Giọng anh run rẩy, ánh mắt đỏ hoe.

"Nhưng... đó là kiếp trước! Chẳng lẽ em lại kết tội anh vì những điều chưa từng xảy ra sao?"

Anh siết chặt cổ tay cô, như thể sợ rằng cô sẽ biến mất.

"Anh không tin. Anh sẽ không để em rời xa anh nữa!"

Nhưng ngay sau đó, Khương Ngư nhíu mày, khẽ kêu lên.

"Hoắc Diên Xuyên, anh làm em đau."

Anh giật mình, vội vàng buông tay, ánh mắt đầy hối lỗi.

"Xin lỗi..."

Nhưng rồi, anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Vậy, quyết định của em là gì? Em muốn sau này không còn anh trong cuộc đời nữa, đúng không?"

Khương Ngư chậm rãi nở một nụ cười rạng rỡ, trong ánh đèn đêm, cô đẹp đến mức khiến người ta ngây dại. Nhưng nụ cười đó không phải là dành cho anh.

Cô nhẹ nhàng nói:

"Đúng vậy, Hoắc Diên Xuyên, em đã quyết định rồi. Em không cần anh nữa."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi