THẬP NIÊN QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỦA THỦ TRƯỞNG TRỌNG SINH RỒI

Dẫu vậy, Hoắc Diên Xuyên vẫn có thể nhận ra thương thế của Tống Ngọc Hàn không hề nhẹ. Lúc này mà tranh cãi thì cũng không hay, hơn nữa, điều anh lo lắng chính là việc nhà họ Tống sẽ tìm đến Khương Ngư để gây chuyện.

Anh chán ghét bản thân vì có quá nhiều điều phải kiêng kỵ.

Chu Dã... chính là loại người mà không cần để tâm đến bất kỳ điều gì, không sợ bất cứ ai. Có phải vì thế mà cậu ta mới có thể sống thản nhiên như vậy?

Tống Nghiên Tuyết và Tống Ngọc Hàn đều cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Diên Xuyên, trong lòng có chút bất an, nhưng cũng không ai dám nói gì thêm. Thương thế của Tống Ngọc Hàn khiến cậu đau đến mức không còn tâm trí nghĩ tới chuyện khác nữa.

Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, kết quả chẩn đoán cho thấy cậu bị gãy hai chiếc xương sườn, phải nhập viện để điều trị.

"Cái gì? Gãy xương sườn ư?!"

Tô Nhu vừa nghe tin liền lập tức chạy tới bệnh viện. Bà biết con trai út của mình tính tình bộc trực, ghét ác như thù, thường xuyên đánh nhau, nhưng chưa từng bị thương nghiêm trọng đến mức này.

Tống Nghiên Tuyết đứng bên cạnh, trong lòng có chút hoảng loạn. Ban đầu, cô chỉ muốn để Tống Ngọc Hàn làm Khương Ngư khó xử, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện em trai mình sẽ bị thương.

Dù Tống Ngọc Hàn có hơi ngốc nghếch, nhưng cậu vẫn luôn tốt với cô. Quan trọng hơn cả là, nếu cậu bị thương nặng, Tô Nhu chắc chắn sẽ điều tra kỹ càng.

Một chuyện vốn có thể bỏ qua, nếu mẹ nhúng tay vào, e rằng mọi thứ sẽ trở nên rắc rối hơn nhiều.

Quả nhiên, ngay khi vừa tới phòng bệnh, Tô Nhu đã quay sang nhìn Tống Nghiên Tuyết, nghiêm giọng hỏi:

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Tống Nghiên Tuyết nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh đáp:

"Mẹ, chuyện này không liên quan đến Ngọc Hàn đâu. Là người khác làm em ấy bị thương. Em ấy chỉ là muốn giúp con xả giận thôi..."

Cô còn chưa kịp nói hết câu thì Tống Ngọc Hàn đã cắt ngang.

"Không có gì đâu mẹ, bọn con chỉ đùa giỡn một chút thôi mà."

Nằm trên giường bệnh, Tống Ngọc Hàn không phải không cảm thấy đau đớn. Nhưng những lời Khương Ngư nói ban nãy vẫn quanh quẩn trong đầu cậu. Hóa ra, đôi khi không cần đến nắm đấm, chỉ cần lời nói thôi cũng có thể khiến một người tổn thương sâu sắc đến vậy. Ý nghĩ này khiến cậu có chút sợ hãi.

Tô Nhu nhìn đứa con trai út ngày thường lúc nào cũng hoạt bát, bây giờ lại nằm im lặng trên giường, trong lòng càng thêm lo lắng. Nhưng nếu con trai đã không muốn nói, bà cũng không ép buộc.

Tuy nhiên, bà vẫn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Ngồi trong phòng một lát, bà liền quay sang bảo Tống Nghiên Tuyết ra ngoài nói chuyện riêng.

"Con nói là tất cả chuyện này đều do cô gái tên Khương Ngư kia gây ra?"

Tô Nhu cau mày, ánh mắt trầm ngâm.

Một cô gái có thể khiến nhà họ Hoắc và nhà họ Chu đối đầu nhau... Cô ta rốt cuộc là ai?

Tống Nghiên Tuyết khẽ gật đầu, sắc mặt có chút khó đoán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi