THẬP NIÊN QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỦA THỦ TRƯỞNG TRỌNG SINH RỒI

Bà ta lẩm bẩm đầy phẫn nộ.

Chỉ là bà ta không biết, hiện tại Hoắc Diên Xuyên thực sự không có chỗ để về. Hai căn nhà kia đã sớm thuộc về Khương Ngư, ngay cả tiền bạc cũng không còn.

Bây giờ, anh đang đứng trước cổng nhà cô.

Gió đêm lạnh lẽo, nhưng anh chẳng hề bận tâm.

"Khương Ngư, bây giờ anh không còn nhà để về nữa, em có thể thu nhận anh không?"

Khương Ngư nhìn Hoắc Diên Xuyên đứng trước mặt mình. Dáng vẻ anh vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một tia căng thẳng.

Cô khẽ cười, nhướng mày hỏi:

"Hoắc Diên Xuyên, anh căng thẳng à?"

"Ừm."

Anh thẳng thắn thừa nhận.

"Tại sao?"

"Anh lo em sẽ không cần anh nữa, lo em không tha thứ cho anh, lo em sẽ rời xa anh..."

Khương Ngư mím môi nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác lạ lẫm. Cô và anh dường như đã đổi vị trí, lần này, người chiếm thế chủ động lại là cô.

Cô cười nhẹ, chậm rãi nói:

"Sao rồi? Chuyện trong nhà anh xử lý xong chưa? Em không đến đó để chịu khổ đâu."

"Anh dọn ra rồi, nhà họ Hoắc sẽ không ảnh hưởng gì đến em nữa. Em cũng không cần phải nhìn sắc mặt bọn họ."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Diên Xuyên, Khương Ngư biết anh không nói dối.

"Anh dọn ra mà mẹ anh đồng ý dễ dàng thế à?"

Khương Ngư tò mò hỏi.

Sắc mặt Hoắc Diên Xuyên không thay đổi, chỉ đáp gọn:

"Anh đã trưởng thành, có thể tự quyết định cuộc sống của mình. Chuyện này không liên quan đến họ."

Thấy anh dứt khoát như vậy, cuối cùng, Khương Ngư cũng cho anh vào nhà.

Hoắc Diên Xuyên còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cô:

"Đừng mừng vội, anh không được ở cùng phòng với em đâu."

Anh thoáng sững người, ánh mắt có chút u oán, nhưng cũng không dám phản bác. Anh sợ nếu nói thêm câu nào nữa, Khương Ngư sẽ thẳng tay đuổi mình ra ngoài.

Dù sao bây giờ cô có tiền, có con, có cha mẹ ở bên cạnh, đàn ông đối với cô mà nói… dường như không còn quá quan trọng.

Dù có chút thất vọng, nhưng Hoắc Diên Xuyên vẫn cam chịu số phận. Phòng của anh được sắp xếp ngay cạnh phòng của Khương Ngư. Khi A Ly biết tin cha sẽ ở lại, nhóc con vui vẻ chạy quanh nhà, nhảy cẫng lên sung sướng.

Trong nhà có một người đàn ông quả thật cũng có ích. Những việc cần sức lực, Hoắc Diên Xuyên đều làm hết.

Nhìn anh mặc bộ đồ ở nhà, tay áo xắn đến khuỷu tay, chuyên chú lau dọn, cảnh tượng ấy bất giác khiến Khương Ngư cảm thấy dễ chịu. Cô tựa vào ghế, nhấp một ngụm trà, hưởng thụ ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, mùi trà thoang thoảng trong không khí.

A Ly ngủ say bên cạnh, một lát sau, Khương Ngư cũng lơ mơ thiếp đi.

Hoắc Diên Xuyên thấy vậy, khóe môi khẽ cong lên, nhẹ nhàng bước tới. Anh cẩn thận bế A Ly vào phòng trước, sau đó quay lại, bế cả Khương Ngư lên.

Trong cơn mơ màng, cô chỉ cảm nhận được một đôi bàn tay ấm áp, vững chãi, còn có cả mùi hương quen thuộc khiến cô an tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi