Sáng hôm sau, Khương Ngư thức dậy từ rất sớm. Cô cảm thấy tinh thần sảng khoái lạ thường, hoàn toàn không có chút cảm giác uể oải nào sau khi sinh nở.
Lúc Hoắc Diên Xuyên tỉnh dậy, anh ngạc nhiên khi thấy cô đã bế con đi qua đi lại, khuôn mặt rạng rỡ.
Anh vội bước xuống giường, nhẹ nhàng đỡ lấy đứa bé trong tay cô: “Em nghỉ ngơi đi, để anh bế con.”
Khương Ngư bật cười, lắc đầu: “Em không thấy mệt chút nào.”
Cô nói là sự thật. Bởi vì sáng nay cô đã uống thêm một giọt linh tuyền. Cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái khiến cô tràn đầy sức sống, ngay cả thể lực cũng dường như tốt hơn trước rất nhiều.
Nhưng điều khiến Hoắc Diên Xuyên chú ý hơn cả chính là… mùi hương thoang thoảng trên người cô.
Anh khẽ nhíu mày, hít nhẹ một hơi, sau đó lại hít thêm lần nữa, nghi hoặc nhìn cô: “Sao trên người em có mùi lá sen vậy?”
Khương Ngư hơi giật mình, bất giác mở lòng bàn tay ra. Một hoa văn hình lá sen hiện rõ trên da thịt mịn màng.
Hoắc Diên Xuyên tròn mắt: “Đây là…”
“Lá sen.”
Ánh mắt anh đầy nghi hoặc, nhưng trong lòng Khương Ngư đã có đáp án.
Tất cả những gì cô trải qua đêm qua… đều là thật!
Khương Ngư kể lại cho Hoắc Diên Xuyên nghe về giấc mơ của mình.
Nghe xong, hắn im lặng một lúc, rõ ràng vẫn có chút khó tin, nhưng hoa văn hình lá sen trên tay cô là thứ không thể chối bỏ.
“Nước linh tuyền đó để anh uống thử vài ngày trước đã. Nếu không có vấn đề gì thì em mới uống.”
Hoắc Diên Xuyên trầm giọng dặn dò.
Khương Ngư cũng nghĩ đến các con, cảm thấy đề nghị này hợp lý nên gật đầu đồng ý.
Sau khi uống nước linh tuyền, Hoắc Diên Xuyên phát hiện cơ thể mình khỏe khoắn hơn hẳn, không còn mệt mỏi như trước. Hắn tiếp tục uống thử mấy ngày nữa, vẫn không có dấu hiệu khó chịu nào, ngược lại thể lực còn tăng lên rõ rệt. Đến lúc này, cả hai mới thực sự yên tâm.
“Nhưng anh nghĩ chúng ta vẫn nên làm thí nghiệm thử xem, để chắc chắn tác dụng của nó có đúng như Đoàn Tử nói không.”
Khương Ngư gật đầu đồng ý.
Hoắc Diên Xuyên tìm mấy con chuột bạch và thỏ để cô thí nghiệm. Chúng đều bị thương nhẹ. Khương Ngư chia thành hai nhóm đối chứng, một nhóm được uống trực tiếp nước linh tuyền, nhóm còn lại uống nước linh tuyền pha loãng.
Kết quả rất rõ ràng. Nhóm uống trực tiếp nước linh tuyền thì vết thương hồi phục nhanh chóng đến mức có thể thấy bằng mắt thường. Nhóm uống nước pha loãng tuy tốc độ chậm hơn nhưng cuối cùng cũng dần hồi phục.
Khương Ngư không giấu được sự phấn khích. Nếu loại nước này thực sự có thể dùng cho con người, chẳng phải nó sẽ là một báu vật có thể cứu sống vô số người sao?