THẬP PHẦN VỪA Ý NGƯƠI


Mưa bụi bên ngoài dần ngớt, mây đen trên trời dần vơi đi, trong phòng so với ban nãy có sáng hơn một chút, Hứa Niệm không chú ý tới động tĩnh của Cố Dung, đến khi tay gần chạm đến cô mới giật mình, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Có thể là do mơ màng, Hứa Niệm vẫn chỉnh lại tóc rối cho Cố Dung sau đó thu tay lại, điều hòa từ từ thổi ra từng luồng gió lạnh, cuộn người trong chăn cực kì thoải mái, Hứa Niệm khẽ cử động chân, không ngờ lại chạm đến mu bàn chân trơn bóng lạnh lẽo của Cố Dung.

Da Cố Dung thật sự rất tốt, người khác tầm 27 tuổi là bắt đầu dần xuống dốc nhưng Cố Dung lại bảo dưỡng rất kĩ, trông không khác gì những nữ sinh mười chín đôi mươi tràn đầy sắc xuân.
"Dì lạnh lắm sao?" Hứa Niệm rụt chân lại, thì thầm hỏi.
Cố Dung vẫn thản nhiên như cũ, nhìn không ra chút cảm xúc biến hóa nào, trả lời: "Không lạnh."
Hứa Niệm lại kéo chăn cao lên, như vậy ấm áp thêm được chút, ánh sáng hiện tại rất kém không nhìn thấy được biểu tình rõ ràng trên mặt nhau.

Chốc lát sau Cố Dung nằm thẳng người ra, trong phòng ngoài âm thanh nhè nhẹ của máy điều hòa không nghe được bất kì động tĩnh nào khác, Hứa Niệm cũng xoay người nằm thẳng lại.
Lần này cả hai người đều không nhìn thấy nhau nữa, cứ như thế suốt hai phút, cơn mưa lâm râm bên ngoài đã dừng hẳn, những giọt nước trên lá cây không ngừng nhỏ xuống, bầu trời quang đãng hơn ban nãy nhưng vẫn không trăng không sao, hiện tại đang tầm hạ tuần nông lịch* cho dù có trăng cũng không sáng đến chỗ này.
*Hạ tuần: khoảng thời gian cuối tháng từ ngày 21 đến ngày 30.
*Nông lịch: lịch âm.
Cả người mát mẻ nhưng trong lòng Hứa Niệm lại bồn chồn không yên, không cách nào tịnh tâm lại được, nàng nhìn trần nhà, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn nhìn Cố Dung.

Cố Dung đã nhắm mắt từ lâu, cũng không biết đã ngủ thật hay chưa, trầm mặc hồi lâu, Hứa Niệm rốt cuộc nhịn không được mở miệng gọi nhẹ: "Dì ơi..."
Cố Dung không đáp.
Hứa Niệm tiếp tục nói: "Em ngủ không được."
Vẫn như cũ không có hồi âm, ngoài cửa sổ có cơn gió to thổi đến, lạch cạch lạch cạch.
Hứa Niệm nằm nghiêng xoay mặt về Cố Dung, lớn mật làm càn ngắm nghía cô, ánh mắt trong veo đong đầy vẻ nhu tình.

Cố Dung vẫn tiếp tục ra vẻ không biết, tuy nhiên vẫn không ảnh hưởng gì đến ánh mắt hừng hực của Hứa Niệm.
"Dạo gần đây không biết bị gì, vốn là rất buồn ngủ nhưng khi nằm xuống bỗng nhiên tinh thần lại cực kì tỉnh táo," Hứa Niệm nói, can đảm nhích đến sát hơn, gần như nằm lên cánh tay của Cố Dung, "Dì, dì ngủ chưa?"
Chắc chắn Cố Dung có nghe nàng nói, nhưng cô vẫn không trả lời.

Nửa đêm đến sáng tầm bốn, năm giờ, trên trời xuất hiện mặt trăng hình móc câu thoắt ẩn thoắt hiện, bọt nước đọng trên cây không ít không nhiều, sân vườn ướt dầm dề một mảnh, những giọt nước mong manh phản chiếu ánh đèn thỉnh thoảng lập lòe sáng lên.
Kì nghỉ Quốc tế Lao động qua đi, ngày đầu tiên trở lại là thứ ba, kì thi cuối kì chính thức bắt đầu.

Học viện Cơ giới* của các nàng phân bố ngày thi phần lớn là thứ tư và thứ năm, còn khoảng một ngày để ôn tập.

Hứa Niệm cùng Trầm Vãn đến trường học bài, đêm đó ngủ lại kí túc xá để tiện hôm sau đi thi.
*Một trường đại học ở TQ có nhiều học viện, mỗi viện đào tạo một lĩnh vực khác nhau, kiểu như ĐHQG ở VN có Trường Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn, Trường Đại học Bách Khoa,...
Đề thi năm nay nặng hơn năm ngoái rất nhiều, nội dung một bài thi bao gồm cả bảy, tám chương, chỉ cần không làm được ba câu thôi là mấp mé biên giới rớt môn rồi.

Hai ngày liên tiếp, tim gan các sinh viên đều treo lơ lửng trên trời, trước ngày thi vẫn còn cực khổ ôn bài, đặc biệt là Trầm Vãn, đi chơi mấy ngày về đã không còn nhớ rõ những kiến thức học được trước kì nghỉ nữa, lúc ôn bài cực kì không chắc chắn.

Trầm Vãn cực kì nôn nóng, cũng may là chương nào cũng còn nhớ mang máng.
Hứa Niệm trấn an nàng đừng quá lo, giúp nàng giảng lại nội dung trọng điểm trong bài thi với nêu thêm vài ví dụ mẫu, hai người cùng tụm lại ôn tập.

Hôm sau kì thi diễn ra, đề thi có ba câu cùng loại với nội dung các nàng ôn tập và một câu đơn giản, lúc làm bài xong, nụ cười trên mặt Trầm Vãn không tài nào giấu được nữa, chỉ còn thiếu mỗi việc ôm Hứa Niệm hoan hô nữa thôi.
Ra khỏi phòng thi, Trầm Vãn khoái hoạt nói: "Kiểu này qua môn khẳng định không thành vấn đề, tuy mấy cột điểm trước hơi bấp bênh nhưng không đến nỗi toàn bộ chết trận."
Tâm trạng tốt đến mức không thể nào tốt hơn.
Hứa Niệm cười cười, vừa đi vừa tán gẫu trở về phòng kí túc xá thu dọn đồ đạc.
Bạn cùng phòng thấy hai nàng trở lại, thuận miệng hỏi: "Lại nghỉ tiếp thêm ba ngày, các cậu có kế hoạch gì không?"
Ngày mai thứ sáu các học viện khác vẫn còn đang thi, thêm hai ngày cuối tuần là vừa vặn ba ngày.

Trầm Vãn lôi vali ra, nói: "Mình về nhà, ở ngoài cũng khá lâu rồi, tối hôm qua ba mẹ mình còn nhắn tin hỏi đây, mình mà còn không về không biết sẽ bị nói đến mức nào."
Nói xong Trầm Vãn chuyển hướng qua Hứa Niệm: "A Niệm, đêm nay mình không về chung với cậu được rồi, cậu nói với dì mình một tiếng nha, mấy ngày sau mình lại đến chơi."
"Được, trên đường nhớ chú ý an toàn." Hứa Niệm gật đầu, nàng không có nhiều đồ để dọn dẹp lắm, chỉ mang về vài ba quyển sách, bởi vì đã lâu không ngủ ở kí túc xá, bàn học, kệ tủ đều có chút bụi, trước khi về Hứa Niệm dọn dẹp lau chùi lại một lần.

Trầm Vãn về trước, trước khi đi còn cố ý thay một bộ váy hoa, Hứa Niệm gia tăng thời gian dọn dẹp, bạn cùng phòng chồm người lấy gì đó, lúc đi xuống nói với Hứa Niệm: "A Niệm, học kỳ 2 không có nhiều tiết lắm, phòng chúng ta đã lâu không liên hoan, hay là chọn một bữa tụ tập đi."
Hứa Niệm thật sự rất ít khi ở lại kí túc xá, chỉ khi có kì thi hay có việc trong trường mới ở lại, mà nàng lại còn không cùng lớp với hai nữ sinh chung phòng, bình thường cũng rất ít giao lưu cho nên quan hệ giữa bốn người chung phòng đều rất bình thường, lần tụ hội gần nhất của các nàng là lúc năm nhất vừa mới chuyển vào, tính ra cũng đã hơn một năm.

Hứa Niệm suy nghĩ một chút, nói: "Được, mấy cậu chọn thời gian đi, dạo này ngày nào mình cũng rảnh."
Bạn cùng phòng lấy điện thoại ra nhắn tin vào nhóm chung, hỏi ý kiến hai người còn lại.
Dọn dẹp xong, chào cô bạn kia một tiếng, Hứa Niệm xách ba lô rời đi.

Hôm nay khí trời mát mẻ, bầu trời lam trong vắt một mảnh nhẹ nhàng.

Ngày đầu tiên sau khi kỳ nghỉ Đoan ngọ kết thúc, thành phố G phảng phất yên tĩnh, dọc theo hai bên đường không khó nhìn thấy những người đi đường đang vội vội vàng vàng hay những chiếc xe nhanh chóng bay vọt qua, mọi người tựa hồ đều không muốn nói chuyện giao lưu cho lắm.
Mới vừa đi đến đầu hẻm phía nam Hứa Niệm gặp thím ở nhà đối diện, thím cất tiếng chào trước: "Sớm như vậy đã tan học rồi sao?"
Hứa Niệm đáp: "Hôm nay thi ạ, bốn giờ là đã xong rồi, nay thím không đi làm ạ?"
"Làm gì có, " thím cười nói, "Hôm nay thím làm ca đêm, chuẩn bị đi đây này.

Được rồi không nói nữa, thím đi đây, vừa hay tới xưởng ăn tối luôn cũng được."
Ngay khi Hứa Niệm xoay người chuẩn bị đi, thím hàng xóm bỗng nhớ tới điều gì, lại nói: "Người họ hàng kia của cháu họ Cố đúng không?"
Hứa Niệm dừng lại, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Cũng không có gì, nãy thím mới qua nhà cháu mượn sào phơi đồ, gặp lúc cô gái kia đang hầm canh, chăm chỉ thật sự, mùi hương cũng rất mê người, tối nay cháu có lộc ăn rồi đấy."
Hứa Niệm ngơ ngác, còn tưởng rằng có chuyện quan trọng.

Đi đến gần nhà mình, còn chưa vào cửa đã nghe một cỗi mùi hương kích thích vị giác, trong nhà đúng là đang hầm canh.


Hứa Niệm vào nhà cất ba lô tiến vào phòng bếp, Cố Dung đang rửa rau, trên bệ bếp có một nồi canh sôi ùng ục.
Kỷ tử hầm cá, một món canh bổ dưỡng cho não.
"Rửa hai cái dĩa đưa tôi, xào xong món này rồi ăn cơm." Cố Dung nhàn nhạt nói, dường như đã lường trước được giờ nào Hứa Niệm sẽ về.
Hứa Niệm nghe theo, phụ cô chuẩn bị bữa tối, xào rau rất nhanh, không lâu sau hai người đã an vị trước bàn cơm.

Canh cá tươi ngon miệng, thịt cá vừa dai vừa mềm, không tệ lắm.

Cố Dung không thường xuyên nấu cơm nhưng trù nghệ vẫn khá tốt.
"Thi cử thế nào?" Cố Dung hỏi.
Liên tiếp hai ngày không gặp mặt, Hứa Niệm hơi có chút không quen, nói: "Được ạ, câu nào cũng biết làm."
Lúc trả lời Trầm Vãn Hứa Niệm không nói như vậy, dù sao Trầm Vãn cũng ôn tập đến vò đàu bứt tai, nghĩ đến cảm thụ của Trầm Vãn, Hứa Niệm không dám quá tự tin.

Nhưng với Cố Dung thì có thể ăn ngay nói thật, đề không khó, lấy điểm cao rất dễ, căn bản không phải là vấn đề lớn với Hứa Niệm, thành tích kì này không chừng sẽ còn cao hơn kì trước.

"Ngày mai nghỉ?"
"Dạ."
"Có thể tranh thủ thư giãn một chút, hoặc là rủ bạn bè ra ngoài dạo chơi." Cố Dung nói, rất có cảm giác dạy bảo của trưởng bối.
Hứa Niệm trả lời cho có lệ: "Để xem ạ.

Mấy ngày sau dì đều ở nhà?"
"Có lẽ vậy."
Hứa Niệm đang ăn canh, phát ra chút thanh âm từ cổ họng biểu thị đã rõ, khóe miệng cong cong.
Hai ngày sau, thời tiết quang đãng sáng sủa, trừ lúc ra ngoài mua đồ ăn, hai người các nàng vẫn luôn nằm lì ở nhà, ban ngày ai làm việc nấy, ban đêm cùng nhau xem ti vi, trải qua vô cùng hòa hợp.
Ngày chủ nhật tuần thứ hai trong tháng 5 là "Ngày của Mẹ", buổi tối thứ bảy Cố Dung nhận được một cuộc điện thoại, sau đó lập tức lái xe về Cố gia, chủ nhật ngày mai là ngày đặc biệt, con cháu của Cố gia đều quay về nhà.
Cả ngày chủ nhật Hứa Niệm chỉ ở nhà một mình, bỗng nhiên thiếu đi Cố Dung làm Hứa Niệm không thích ứng kịp, buổi trưa ăn cơm còn theo thói quen đem ra hai cái chén, nhìn xuống chiếc ghế trống rỗng phía đối diện khó tránh khỏi những tia cảm xúc phức tạp trong lòng.

Ăn cơm xong, Hứa Niệm lấy điện thoại ra muốn nhắn tin cho Cố Dung, chợt mở lên vòng bạn bè WeChat thấy Trầm Vãn đăng bức ảnh gia đình tề tựu đông đủ ấm áp của Cố gia, trong nháy mắt liền bỏ đi ý định này.
Đang là thời khắc một nhà đoàn tụ, nàng không nên quấy rầy.


Hứa Niệm tắt điện thoại nằm nhoài ra sofa mở ti vi xem, mới xem chưa được nửa tập phim truyền hình, mẹ Hứa bỗng gọi điện tới.
Di động Hứa Niệm hay tắt âm, mới đầu nàng còn không phát hiện cuộc gọi, mẹ Hứa gọi lần thứ hai Hứa Niệm mới phát giác, giật mình định thần một lát, nàng quyết định không nghe máy.
Mẹ Hứa không gọi nữa, cũng tự mình biết mình, bà ta biết lúc này Hứa Niệm hẳn là đang rảnh rỗi, gọi cả hai lần đều không bắt máy nghĩa là thật sự không muốn nói chuyện với bà.

Xem ra bà ta vẫn còn chút lương tâm, không bám riết Hứa Niệm đến mức đáng ghét.
Hứa Niệm không định đón lễ cùng bà ta, không chút nặng lòng tiếp tục xem phim, lát sau ra ngoài mua đồ ăn về vừa ăn vừa xem, buổi tối cũng không có ý định nấu cơm, hâm lại chút đồ ăn còn dư là được rồi.
Nhà thím đối diện hôm nay cực kì náo nhiệt, con trai con gái hiếu thảo, vợ chồng ân ân ái ái, cả gia đình hòa thuận hạnh phúc, đến giờ cơm cô con gái nhà đó còn thiện ý qua mời Hứa Niệm đến ăn chung, lúc đó Hứa Niệm vừa mới hâm đồ ăn xong, uyển chuyển khéo léo từ chối.
Lúc chạng vạng Cố Dung gửi tin nhắn đến, bảo rằng ngày mai sẽ về.
Buổi tối vẫn nhàm chán như cũ, Hứa Niệm cuộn mình trong chiếc chăn mỏng xem ti vi, cả ngày nay nàng đều xem ti vi, xem đến mức đầu óc đều sắp mất hết cảm giác, tầm mười một mười hai giờ, Hứa Niệm không chịu nổi nữa, trực tiếp ngủ gục trên ghế sofa.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh, Hứa Niệm giật mình thức giấc, hất chăn khỏi người, còn chưa ra khỏi phòng đã nhìn thấy một người bước xuống từ chiếc xe trắng tinh, nhất thời sững sờ đứng bất động tại chỗ.
Cố Dung đóng cửa xe, xách theo một đống đồ ăn vặt đi vào, thấy Hứa Niệm chỉ mặc độc một cái áo thun cực kì mát mẻ, chân mày nhíu lại, nói: "Hơn nửa đêm mà ăn mặc phong phanh thế này, coi chừng cảm lạnh."
Hứa Niệm hoàn hồn, lập tức khom lưng lại, bên trong nàng không có mặc áo ngực.
"Không phải dì nói mai mới về sao?"
Cố Dung thả mấy túi đồ ăn vặt xuống, nhặt chiếc chăn mỏng đưa cho Hứa Niệm: "Ở bên kia cũng không có chuyện gì làm nên về sớm hơn dự định."
Trên bàn trà đầy gói snack rỗng, lon nước ngọt lộn xộn, ăn nằm cả ngày còn chưa kịp thu dọn, vốn dĩ định là sáng mai mới bắt đầu dẹp.

Hứa Niệm có chút co quắp, choàng chiếc chăn mỏng lên người mình, muốn bắt tay thu dọn, nào ngờ Cố Dung đã nhanh hơn một bước, dọn sạch xong còn cẩn thận lấy khăn lau qua một lần, biểu tình trước sau vẫn thản nhiên, không có chút ghét bỏ hay cảm xúc không vui nào.
Hứa Niệm phụ sắp xếp mấy gói đồ ăn vặt Cố Dung vừa mang về, bên trong có Tiramisu, Cố Dung không ăn đồ ngọt, đây chắc chắn là cố ý mua cho nàng.

Hứa Niệm cầm hai cái bánh để ra ngoài, còn lại đều cất vào tủ lạnh.
Cố Dung thoạt nhìn hơi mệt mỏi nhưng không lập tức về phòng mà cởi giày cao gót ngồi xuống sofa.

Ngón chân Cố Dung bị giày ma sát có hơi đỏ, nhìn dáng vẻ có lẽ hôm nay đã đi lại rất nhiều.
Hứa Niệm thoáng nhìn, trong lòng bỗng dưng khẩn trương không rõ lý do, ngồi xuống bên cạnh cô, nàng hỏi: "Dì ăn cái này không?"
Cố Dung nhỏ giọng nói "Ừ" nhưng hoàn toàn không có ý định tự mình ăn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi