THẬP TAM YÊU

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Sáng sớm mẹ Chu đã làm rất nhiều việc, đi tới đi lui, bóng dáng bận rộn, nhưng không phải là vì tiệm mạt chược.

Bắt đầu từ lúc nấu đồ ăn sáng đã rất chú ý, phong phú hơn bình thường, còn kêu Chu Yểu và Trần Hứa Trạch cùng ăn, sau đó bà vác giỏ đi chợ, chọn lựa đồ ăn còn nghiêm túc hơn so với chọn đồ ăn Tết.

“Cái này bao nhiêu một cân (0.5kg)?”

“Ba khối? Quán bên kia rẻ hơn hai mao đấy… Thôi quên đi, tôi lấy một chút.”

“Cá phải sống, không lấy con chết kia đâu, con này…”

“Tôm phải tươi, lấy con đầu lớn một chút, quá nhỏ không có thịt.”

“…”

Bà chạy qua chạy lại trước các sạp hàng, đồ ăn bình thường hay mua cùng với đồ ăn bình thường không hay mua, tất cả đều mua.

Có chủ sạp tò mò: “Vợ Chu Ma hôm nay định làm tiệc gì mời khách sao, mua nhiều đồ ăn thế, còn phong phú nữa chứ.”

“Không phải.” Có người trả lời, “Mọi người không biết đâu, hôm nay là ngày con gái bà ấy đi học đại học, chắc là muốn nấu chút đồ ăn ngon.”

Nói đến Chu Yểu, chủ sạp bán rau cũng quen.

“Là con bé trắng trẻo điềm đạm kia?”

“Đúng vậy, chính là nó.”

“Nghe nói là thủ khoa thành phố.”

“Đúng vậy, hai vợ chồng Chu Ma cũng thật có phúc!”

“Nhưng mà nghe nói ngõ của chúng ta có hai thủ khoa?”

“Đúng thế, một đứa ở nhà Chu Ma, một đứa ngày nào cũng chạy đến nhà ông ấy. Cháu trai của bà cụ Trần ở chỗ ngoặt bên kia đó, giờ đang quen với con gái Chu Ma đấy!”

“Đúng là có phúc, con gái và người yêu con gái đều vậy, sau này hưởng phúc…”

“Ai nói không phải đâu…”

...

Những người khác bàn tán, mẹ Chu cũng không để trong lòng, đơn giản đều là cực kỳ hâm mộ, bà nghe nhiều, ban đầu khóe môi còn hơi nhếch lên, càng về sau càng bình tĩnh, quá trình cũng không lâu lắm.

Con gái bà có bản lĩnh, đúng là có tiền đồ, nhưng những thứ kia đều là nó tự mình giành được. Mười mấy năm chăm chỉ học hành, đêm hè trời đông giá rét, ngày qua ngày, tất cả sự trả giá, nỗ lực của cô đều được đền đáp.

Hôm nay Chu Yểu và Trần Hứa Trạch phải đến trường học, vé mua tương đối muộn, có thể ở nhà ăn cơm trưa xong rồi đi. Mẹ Chu còn dụng tâm hơn so với nấu đồ ăn vào giao thừa, mua một đống lớn đồ ăn, phong phú đến mức cái bàn vuông nhỏ trong nhà cũng không để hết.

Chu Ma cũng không nói bà lãng phí, dù sao cũng là một ngày hiếm có, Chu Yểu đi học, chỉ có kỳ nghỉ mới có thể trở về, sau này con gái vốn ngày nào cũng ở cạnh mình phải rời xa nhà, đến thủ đô học hành, tương lai nói không chừng còn sẽ đi xa hơn. Nhà ở đây, nhưng số lần có thể trở về, có thể ở trong cái nhà này, thời gian một nhà ba người gặp nhau, ở bên nhau, càng ngày càng ít.

Quá nhanh.

Nhìn gương mặt ngoan ngoãn của Chu Yểu, Chu Ma không khỏi cảm thán.

Nhớ đến lúc cô mới sinh, vẫn là một đứa trẻ nằm trong chăn, nho nhỏ, khi đó cô rất thích cười, cô cười không giống những người khác, đôi mắt cô cong cong, ai nhìn cũng vui vẻ.

Thời gian bỏ lỡ đã quá nhiều, không chỉ ông, còn có mẹ Chu. Không đủ quan tâm, không tốt với cô, có lẽ là bị ma quỷ ám ảnh, một đứa trẻ tốt như vậy, thế nhưng lại có thể xem như dưới mí mắt lâu như thế.

Chu Ma tự trách, im lặng buông tiếng thở dài.

Chu Yểu nghe thấy, cho rằng ông đang không nỡ xa mình, đương nhiên chuyện này cũng có một phần, cô trấn an: “Bố, chỉ cần nghỉ, trong trường học không bận chuyện gì, con sẽ về với bố mẹ.”

“Không sao. Bố biết, việc học quan trọng. Con đi học là phải học tập nhiều thứ, không cần vì vướng bận chuyện nhà mà làm trễ nãi việc học.” Chu Ma cười nói, xua tay, “Nhớ con thì bố và mẹ con sẽ gọi điện thoại cho con, bây giờ giao thông phát triển như vậy, bố mẹ ngồi xe đến thăm con cũng giống nhau, thuận tiện còn có thể đi du lịch, đúng không?”

Chu Yểu thấy ông còn có thể khuyên mình như vậy thì cũng yên lòng.

Sáng sớm Trần Hứa Trạch đã đến nhà họ Chu, đãi ngộ trở lại như trước kia, được gọi đến. Mẹ Chu cố ý tự tay nấu ăn. Công phu nấu ăn mười mấy năm nay, phảng phất đều dùng hết vào ngày này, có lẽ là do trút vào quá nhiều tâm tư, đồ ăn ngon một cách kỳ lạ.

Người luôn ít nói như Trần Hứa Trạch cũng ăn hết chén, hiếm khi khen một câu, “Cô, mì rất ngon.”

Trong lòng mẹ Chu cao hứng, ngoài miệng lại giả mắng: “Hừ, tóm được cơ hội liền khen, miệng lưỡi trơn tru…” Vừa nói, vừa gắp cho Trần Hứa Trạch một đống đồ ăn.

Trần Hứa Trạch: “…”

Cậu khen ngon từ nội tâm, nhưng cũng thật sự đã no, nếu còn ăn thêm, thực sự sẽ ăn không tiêu. Nhưng ánh mắt mong chờ của mẹ vợ chiếu thẳng vào như vậy, cậu đành chậm chạp ăn thêm vài miếng.

...

Ăn xong một bữa trưa phong phú, Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch ở nhà nghỉ ngơi một lát, thấy đã đến giờ liền xuất phát đến nhà ga.

Hai vợ chồng nhà họ Chu đưa họ đến đầu ngõ, cho dù Chu Yểu từ chối như thế nào, Chu Ma cũng kiên trì muốn giúp cô đẩy hành lý. Lần đầu tiên tới trường đại học, đồ mang theo hơi nhiều, hành lý của cả hai người đều nặng.

Đến đầu ngõ, thấy Chu Ma lo lắng, Trần Hứa Trạch nói: “Yêu Yêu kéo không được, cháu sẽ giúp cô ấy kéo.”

“Cháu tự lo cho mình đi!” Mẹ Chu vỗ vào cánh tay cậu, nói nặng đã lâu như vậy, đến giờ phút này, vẫn không nhịn được, toát ra dáng vẻ của trưởng bối chân chính, “Cháu ra ngoài cho người ta chút sắc mặt, đừng có chọc người khác, cái mặt cho dù dễ nhìn lại không biết dùng! Đừng nói Yêu Yêu, năng lực tự gánh vác cuộc sống của nó mạnh, cô không hề lo lắng, cháu đấy, nhiều năm qua, xa ông bà nội cũng không biết tiến bộ hơn được bao nhiêu, ngày nào cũng đóng cửa ở nhà, ở bên ngoài phải chú ý, không hiểu gì thì hỏi Yêu Yêu, hai đứa chăm sóc, nâng đỡ nhau, đỡ làm cô chú lo lắng…”

Mẹ Chu nói liên tục, mỗi một câu mỗi một chữ, tất cả đều xuất phát từ sự quan tâm.

Trần Hứa Trạch liên tục gật đầu, ngoan ngoãn lắng nghe.

Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch chỉ để hai vợ chồng nhà họ Chu đưa đến đầu ngõ, không cho đưa tiếp nữa. Xe taxi đến, hai người họ lên xe, Chu Yểu ngồi ở vị trí gần cửa sổ, vẫy tay tạm biệt với bố mẹ đang đứng lưu luyến không rời ở ven đường.

Xe chạy đi rất xa rất xa, nhìn qua kính chiếu hậu, hai người họ vẫn đang đứng tại chỗ như cũ.

...

Năm mười chín tuổi này, Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch cùng nhau đi ra con ngõ mình đã sinh ra, lớn lên, sinh sống mười mấy năm.

Sau đó cô làm bác sĩ, thường xuyên cùng tổ y học bay ra nước ngoài mở họp, có khi lại đi mấy quốc gia cằn cỗi làm chi viện. Mà anh làm nghiên cứu khoa học, bận rộn đến mức thời gian ăn cơm cũng không có, nhưng tình cảm của hai người vẫn rất tốt.

Hai năm sau khi Chu Yểu và Trần Hứa Trạch tốt nghiệp, ngõ nhỏ bị dỡ bỏ, nhà nào cũng được phân nhà mới, bố Chu cùng mẹ Chu dọn đến nhà mới, lúc Chu Yểu nói sẽ mua nhà mới cho họ, họ lại lấy lý do lãng phí để từ chối. Dù sao thì theo quan niệm của họ, nhà có một là đủ rồi, có một cái là được.

Nhà cũ mà ông bà nội Trần Hứa Trạch để lại cũng bị dỡ bỏ, phân nhà mới, hai người họ rất ít khi về. Mẹ Chu thường xuyên qua giúp đỡ quét tước, cách một khoảng thời gian sẽ đến làm vệ sinh quét dọn, để Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch trở về có thể vào ở bất cứ lúc nào.

Năm tốt nghiệp, Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch kết hôn, có lẽ là ngay từ đầu đã chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên mỗi một lần gặp mặt đều như tân hôn, cho đến khi không bận rộn nữa, hai người họ bắt đầu ổn định, cùng nhau làm việc ở cùng một thành phố, vẫn gắn bó keo sơn mỗi ngày như cũ, không hề chán.

Hai người họ sinh một đứa con trai và một đứa con gái, một đứa giống Trần Hứa Trạch, một đứa giống Chu Yểu.

Đối đãi với con cái, thật ra Trần Hứa Trạch cũng không nghiêm khắc lắm, nhưng anh có một quyển notebook mà không ai có thể chạm vào.

Rất lâu rất lâu về sau, con cháu của anh mở ra xem, vốn tưởng là bút ký nghiên cứu khoa học của anh, lại phát hiện, đó chỉ đơn giản là một quyển nhật ký.

Trong nhật ký, trang nào cũng là “anh” và “em”, trừ xưng hô đó ra thì không có xưng hô khác, tất cả mọi chuyện, đều liên quan đến “anh” và “em”. “Anh” là Trần Hứa Trạch, “em” đương nhiên là “Chu Yểu”.

“Hôm nay em rất thích mấy bông hoa mới được đưa đến, loay hoay rất lâu bên cạnh cái bình hoa, còn muốn cắt sửa cành lá. Bị anh ngăn lại. Em hỏi anh có đẹp hay không, anh nói đẹp, nhưng thật ra… Điều anh muốn nói là, tay nghề cắm hoa này của em, vẫn nên từ bỏ sớm một chút mới tốt. Đương nhiên, những lời này không thể nói với em. Buổi tối có hơi lạnh, một mình ngủ sô pha cũng có vẻ quá đáng thương.”

“Em nói hôm nay ăn mì ở quán kia rất ngon, anh cũng cảm thấy như vậy, sau này nếu em còn muốn đi, chúng ta sẽ thử vị khác. Anh hỏi em thế nào, em cười nói được với anh, tâm tình anh trong nháy mắt đột nhiên trở nên rất tốt.”

“Hôm nay trời mưa to, còn có sét, chúng ta đóng cửa sổ phòng lại, kéo rèm cửa, tắt đèn, cùng nhau ngồi tựa vào đầu giường, chui vào chăn, bật TV xem phim. Thời tiết rất tệ, nhưng anh cảm thấy, ngày hôm nay rất đẹp.”

...

Nhật ký của anh viết rất nhiều, có việc lớn cũng có việc nhỏ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều ở bên trong.

Giở đến trang nhật ký cuối cùng, không biết từ khi nào, hồi ức của anh lại rơi vào cảnh tượng lúc anh cùng cô rời khỏi ngõ nhỏ.

“Chúng ta đã hẹn sẽ cùng nhau ra khỏi ngõ nhỏ kia, sau đó chúng ta thật sự làm được, rời khỏi ngõ nhỏ, anh và em, đều có những chỗ thiếu sót của riêng mình, nhưng anh cảm thấy rất thỏa mãn. Ngày đó chúng ta không ai quay đầu nhìn lại, cứ đi thẳng ra ngoài như vậy. Trên xe taxi, anh nắm tay em, có hơi lạnh một chút, anh hỏi em lạnh không, em lắc đầu nói không.”

“Khi đó em cười với anh, mặt mày cong cong, khóe môi nhếch lên, trong nháy mắt đó anh đã tưởng tượng ra tương lai của chúng ta sau này.”

Một câu cuối cùng, Trần Hứa Trạch viết ở hàng thứ hai đếm từ dưới lên.

Anh nói, nói với Chu Yểu:

“Nếu như bốn mùa đều có em, cả đời này, sẽ rất tốt.”    

- Kết Thúc-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi