THẬT ĐÁNG TIẾC, EM PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM VỀ ANH

“Diệp Gia, nghe anh nói đây.”

“Dạ.” Cô ngoan ngoãn lắng nghe.

Phó Tri Duyên cụp mắt xuống, cẩn thận nhìn cô rồi nói từng câu từng chữ: “Trước khi cứu viện đến, anh sẽ cố gắng... hết sức để giữ cho mình không bị ngã, còn em, bắt buộc phải ôm chặt anh. Đừng nghĩ những chuyện ngốc nghếch giảm bớt gánh nặng gì đó, cho dù chúng ta có rơi xuống cùng nhau thì em cũng phải ôm chặt anh, hiểu chưa hửm?”

“Anh Tri Duyên...”

“Làm người phụ nữ của anh thì trước tiên phải học cách tin tưởng anh.”

Đôi mắt của Diệp Gia không tự chủ được mà run lên, nhìn vào anh...

Anh nói, người phụ nữ của anh...

“Anh Tri Duyên ơi, em sẽ không buông tay đâu ạ.” Cô ôm chặt cổ anh, vùi mặt thật sâu vào, hai chân quấn chặt vòng eo cứng rắn của anh.

“Ngoan.” Anh cúi đầu hôn lên trán cô như một phần khen thưởng.

Nửa giờ sau, đoàn cứu viện đến nơi, hai sợi dây cứu hộ được thả xuống, ở trên có hai nhân viên cứu viện trượt dây xuống.

“Giáo quan Phó, thầy không sao chứ!”

Hai tay Phó Tri Duyên đang bám chặt sợi dây mây, trên người còn treo thêm một người nữa, anh nhướng mắt, bình tĩnh nhìn bọn họ, hỏi ngược: “Cậu nghĩ tôi treo ở đây là để ngắm cảnh ư?”

“Tôi lập tức cứu thầy lên liền ạ!”

“Đưa cô nhóc ở trên người tôi lên trước đi, không biết ăn cái gì mà nặng ghê.”

Nhân viên cứu viện buộc chặt dây thừng cho Diệp Gia và căn dặn cô những điều cần chú ý khi leo lên, sắc mặt Diệp Gia còn hoảng sợ, không biết có nghe lọt tai chưa nữa.

Sau đó, sợi dây được kéo lên, Diệp Gia quay đầu: “Anh Tri Duyên!”

“Lên trước đợi anh.” Anh đáp lại cô bằng một ánh mắt ôn hòa.

Diệp Gia ra sức gật đầu.

Rất nhanh, Phó Tri Duyên bên này cũng đã buộc dây vào, sợi dây được kéo từ từ, anh ổn định mà leo lên.

-

Những kẻ săn trộm đã bị sa lưới, bị mấy huấn luyện viên áp giải ra khỏi núi và giao chúng cho cảnh sát. Những lông thú và thịt của động vật quý hiếm mà chúng săn được có thể bán ở chợ đen phỏng chừng khoảng trăm vạn, đủ để chúng sống nửa đời sau còn lại ở trong tù, nhưng sinh mệnh khô héo lại không thể tươi sống trở lại được nữa.

Vừa rồi ở vách núi, Diệp Gia thế mà không phát hiện Phó Tri Duyên bị thương nặng như vậy, cánh tay trầy xước nhiều chỗ, sâu thấu xương, nhưng khi nãy anh lại dùng sức hai cánh tay này treo trên sợi dây mây, gánh trọng lượng của hai người, cứng rắn mà kiên trì suốt hơn 40 phút.

Sau khi băng bó sơ sơ ở quân doanh, Phó Tri Duyên được đưa đến bệnh viện ở thành phố Lộc Sơn, mà Diệp Gia thì rất muốn đi cùng anh, nhưng khóa tập huấn vẫn chưa kết thúc, cô vẫn phải ở lại đây để hoàn thành những ngày cuối cùng của công việc.

Trước khi rời đi, Diệp Gia giống như đứa trẻ, ôm anh khóc đến kinh thiên động địa, khiến cho mấy bác sĩ và nhân viên hậu cần rất ngượng ngùng, như thể là bọn họ trở thành kẻ xấu chia rẻ đôi uyên ương vậy, nhưng đích thực là không có cách nào. Sau khi bên hậu cần thảo luận thì quyết định để cho Diệp Gia đi cùng, cho cô kết thúc công việc ở quân doanh trước thời hạn.

Phó Tri Duyên nằm trên cáng, chỉ nói một câu với cô: “Em thực sự muốn đi?”

Diệp Gia nén khóc nghẹn ngào, hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng cô lau nước mắt và lắc đầu.

Không đi.

Năm tháng trên núi dài dằng dặc, trời xanh nước biếc, lòng cô càng thêm tĩnh lặng.

Sau khi anh rời đi, Diệp Gia đã bình tĩnh lại và suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.

Sau khi trải qua sự chia ly, trải qua sinh tử, cô bắt đầu cảm thấy anh đích xác là....cần một người phụ nữ trưởng thành, hiểu được kim qua thiết mã*, hiểu được nhiệt huyết tâm tình của anh, và hơn hết là cần hiểu được những tâm tư thầm kín khó nói của lão nam nhân này. Chứ không phải là làm một cô bé bốc đồng, khi còn chưa hiểu tình yêu đích thực là gì liền qua loa đại khái mà tuyên bố yêu anh, rồi bắt đầu theo đuổi anh rầm rộ, đó không phải là yêu anh, mà là yêu bản thân mình quá thôi.

(*Thành ngữ “kim qua thiết mã” 金戈铁马 hình dung tư thế anh hùng của các chiến sĩ cầm giáo cưỡi ngựa xông ra trận. Cũng dùng để hình dung chiến tranh. Kim qua 金戈: chỉ cây giáo được chế tạo bằng kim loại; thiết mã 铁马: chỉ chiến mã được phủ lên giáp sắt, nguồn gg.)

Diệp Gia dần dần bắt đầu hiểu được, hoặc có thể nói là có kiểu tâm tình như thế này, khi anh đói thì cô muốn nấu đồ ăn ngon cho anh, mỗi tối về nhà, pha nước tắm cho anh, giúp anh cởi lớp áo khoác mệt mỏi, rồi ôm anh vào lòng, cùng anh chìm vào giấc ngủ ngon.

Cô muốn trở thành kiểu phụ nữ như vậy, một người phụ nữ thực sự hiểu anh và yêu anh.

-

Hai tuần sau, Phó Tri Duyên được xuất viện, cánh tay bị băng bó treo trước ngực, bộ dạng khá là chật vật. Cục Dương đến đích thân đón anh ra viện và đưa anh về nhà.

Xe dừng ở cổng bệnh viện, cục Dương đưa cho Phó Tri Duyên một túi văn kiện màu vàng.

Ánh mặt trời buổi trưa hôm đó đặc biệt chói mắt, vừa nhìn thấy túi văn kiện đó trái tim của Phó Tri Duyên bỗng đập mạnh vài cái, như có điềm báo gì đó, anh có chút... không dám nhận lấy nó.

Cục Dương châm một điếu thuốc, đồng thời lấy ra một điếu khác cho Phó Tri Duyên, hít một hơi thật sâu, phả ra một làn khói trắng, gác tay lên cửa xe, búng búng tàn thuốc rồi trầm giọng nói với anh: “Đây là điều mà...cậu đã chờ đợi bấy lâu nay.”

Khuôn mặt Phó Tri Duyên không chút biểu cảm mà hút xong điếu thuốc, cuối cùng, dí tàn thuốc vào gạt tàn, mở túi đựng văn kiện ra, đầu dòng viết bốn ký tự lớn: Lệnh chuyển công tác.

Một năm trước, Phó Tri Duyên đã nộp đơn xin chuyển công tác, điểm đến là biên giới Nam Thành.

Nam Thành là thành phố biên giới, phía nam, giáp với Đông Nam Á, có vị trí địa lý đặc biệt, bây giờ giao dịch ma túy tràn lan, cả nước bao gồm cả Lộc Châu, hầu hết các nguồn hàng đều là từ nơi đó Nam Thành cung cấp, đồng thời an ninh nơi đó tương đối hỗn loạn, gϊếŧ người xảy ra thường xuyên, và nguồn hàng của ông trùm ma túy Khôn gia chính là lấy từ Nam Thành, rồi được phân phối rộng rãi. Ở Lộc thành, anh vẫn chưa nắm thóp được Khôn gia, ngay cả thân phận thật sự của ông ta cũng rất khó thăm dò rõ ràng, có lẽ đã đến lúc phải thay đổi đường đi, phải ra tay từ nguồn hàng mới có thể nắm được chứng cứ, nhổ tận gốc khối u ác tính này.

“Lúc nào sẽ đi?” Anh hỏi.

“Tháng 9, đến lúc đó vết thương của cậu cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Cục Dương nghiêng mặt qua, nhìn Phó Tri Duyên một cái: “Hình như cậu không mừng cho lắm, không muốn đi nữa?”

Phó Tri Duyên lắc đầu, khóe mắt khẽ run, nhíu chặt chân mày nhìn ra ngoài cửa xe, ánh nắng chói chang khiến anh không khỏi nheo mắt lại.

“Có chút rắc rối.”

“Sao thế? Nói anh nghe.” Cục Dương là đàn anh đại học và là người bạn nhiều năm của anh, hai người là cộng sự ăn ý, có rất nhiều chuyện có thể tâm sự với nhau.

“Có một cô nhóc, nếu biết chuyện này thì thể nào cũng sẽ khóc.”

Ánh mắt của cục Dương mang đầy ẩn ý, vỗ vỗ chân anh, cười trêu chọc: “Trước đây có nghe nói cậu có bạn gái, anh còn có chút không tin, không ngờ thế mà lại là sự thật.”

“Ừm.”

Cục Dương mang giọng điệu đùa giỡn, cười trêu ghẹo anh, nói: “Trước kia không phải luôn treo bên miệng là, nói gì ta, “Hung Nô vị diệt, hà dĩ gia vi”?”

(là câu nói nổi tiếng của quân sự gia trứ danh Hoắc Khứ Bệnh 霍去病. Theo truyền thuyết, có một lần Hoắc Khứ Bệnh thắng trận trở về, Hán Vũ Đế 汉武帝đích thân nghinh tiếp đồng thời muốn xây cho Hoắc Khứ Bệnh phòng ốc tinh mĩ, Hoắc Khứ Bệnh nói rằng: - Hung Nô chưa triệt để tiêu diệt thì cần nhà để làm gì?, nguồn gg)

“Đó là trước khi gặp cô ấy.” Phó Tri Duyên nói rất bình đạm.

“Chà, xem ra thật sự rất thích.”

“Đúng vậy.”

Thích cực kỳ.

“Nghe nói là khách quen của cục chúng ta.”

“Là một cô nhóc nổi loạn.” Trong giọng anh mang theo sự sủng nịch, ánh mắt cũng ấm áp rất nhiều.

“Không nỡ à?”

“Nói thừa.” Phó Tri Duyên tay kia cầm hộp thuốc rút ra một một điếu, cục Dương phủ người qua châm lửa cho anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi