THẬT ĐÁNG TIẾC, EM PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM VỀ ANH

Đêm thực yên tĩnh, tối nay không có gió.

Anh Huy đã rời đi từ lâu.

Một người đàn ông và một người phụ nữ đối mặt nhìn nhau cách một màn đêm từ xa.

Người phụ nữ bảo vệ hai đứa con, giống như là con báo cái.

“Không được ức hϊếp mẹ của tôi!” Phó Thời bước ra trước, che trước mặt Diệp Gia, cậu sớm đã bị dọa tới mức lạc giọng, run rẩy không thể kiểm soát được.

“Về nhà sớm đi, khu vực này không yên bình.” Giọng nói của Tần Cận trầm thấp nhu hòa.

Sau đó hắn đốt một điếu thuốc rồi rời đi.

Nhưng vào khoảnh khắc hắn xoay người đi, Diệp Gia che miệng nước mắt trào ra không ngừng.

-

“Đã đưa người đến bệnh viện rồi, cứu được mạng, thật là nguy hiểm, bác sĩ nói chỉ cách trái tim còn 2cm.” Trong điện thoại, Kỷ Nam Thanh nói lại với hắn.

Trong dự liệu của hắn, hắn ra tay thì sẽ không bao giờ xảy ra sai xót.

“Nhưng mà cặp mẹ con kia, ngây người ở đồn cảnh sát đến nửa đêm, được cảnh sát đưa về nhà rồi, chuyện này khá là phiền phức đấy.” Kỷ Nam Thanh lo lắng nói: “Cô ta đã nhìn thấy khuôn mặt của anh rồi.”

Nhưng mà hắn cũng không có lựa chọn nào khác.

Sau khi cúp điện thoại của Kỷ Nam Thanh, hắn lấy điện thoại của cô từ trong túi ra.

Hắn tùy tiện bấm vào album ảnh của cô, bên trong đa số là ảnh của Phó Thời và Bánh Bao, hắn lướt xem từng tấm một.

Xung quanh tĩnh lặng, hắn không mở đèn, phảng phất như là một nguồn sáng nhỏ bé cũng sẽ làm phiền đến hắn.

Khóe miệng hắn bất giác nhếch lên, kéo theo vết sẹo trên mặt nhìn càng thêm hung ác, nhưng ánh mắt hắn lại hơn cả dịu dàng.

Trong bể cá, hai con cá vàng đang ngủ ngon lành dưới ánh trăng.

Ánh mắt hắn dừng lại một bức ảnh, đó là bức ảnh selfie nửa người của cô, đứng ở trong vườn nhà của hai người, hướng về phía mặt trời, nở nụ cười rạng rỡ.

Hắn không cầm lòng được mà đặt điện thoại lên môi, nhắm mắt lại, hôn cô gái của mình qua màn hình.

Dùng hết sự dịu dàng trong cuộc đời này.

“ding” một tiếng vang lên phá tan màn đêm tĩnh mịch.

Một tin nhắn được gửi đến.

Nội dung tin nhắn là: “Đã lâu không gặp, anh...có khỏe không.”

-

Trên sân nhà rộng rãi bên ngoài, Phó Thời và Bánh Bao đang chơi bóng, thân hình của Phó Thời khá là linh hoạt, có thể liên tiếp bắt được bóng do Bánh Bao đá tới, nhưng ngược lại phản ứng của Bánh Bao chậm chạp hơn rất nhiều, Phó Thời đã nhường cô bé rất nhiều lần rồi, quả bóng rõ ràng đã lăn ngay dưới chân cô bé rồi, nhưng cô bé mãi không bắt được bóng, mỗi lần đều phải xoay người, vụng về mà chạy đi nhặt bóng về.

Không bao lâu sau, Bánh Bao đã mệt đến đầm đìa mồ hôi, Phó Thời chống nạnh, bất lực nói: “Em gái ngốc, chán em quá đi!”

Bánh Bao chơi rất vui vẻ, đặt bóng dưới chân rồi sút về phía Phó Thời, Phó Thời bắt bóng dễ như trở bàn tay, sau khi làm kỹ thuật lừa bóng, cậu đá bóng về phía Bánh Bao, hùng hổ hô lên: “Lần này em mà không bắt được bóng nữa thì anh không chơi với em nữa đâu.”

Mặc dù Bánh Bao đã rất nỗ lực bắt bóng, nhưng vẫn bị lỡ một nhịp, khiến trái bóng sượt qua chân bay ra ngoài cổng sân.

Bánh Bao vội vàng chạy ra ngoài tìm bóng, Phó Thời đi tới bên giếng, lấy chai nước suối hớp một ngụm, đợi khoảng nửa phút sau không thấy Bánh Bao trở lại, cậu cầm theo chai nước đi ra ngoài cửa.

Vừa bước ra ngoài, bước chân của cậu đột nhiên dừng lại.

Phía trước, một người đàn ông nhặt quả bóng lên, Bánh Bao thì đứng trước mặt người nọ, ngơ ngác nhìn.

Mặc dù người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai nhưng vẫn không thể che đi vết sẹo gớm ghiếc và đáng sợ trên khuôn mặt.

Phó Thời nhìn thoáng qua liền nhận ra ngay người đàn ông này, tên vô lại mà mẹ cậu đã xưng ở đồn cảnh sát là “lương tâm đột nhiên được khai sáng”.

Sau đó cậu vẫn không thể hiểu, liếc mắt cũng có thể nhận ra người đàn ông này, vết sẹo trải ngang trên mặt là đặc điểm rõ ràng như vậy, nhưng mẹ cậu lại nói bản thân quá sợ hãi nên không nhớ rõ hình dáng của anh ta.

Bao che, bao che một cách trần trụi như thế.

Chính là người đàn ông này đã đâm dao vào tim người khác a!

Mặc đù nghe nói người kia chưa chết, nhưng hắn ta vẫn là...một kẻ gϊếŧ người!

“Bánh Bao! Quay lại đây nhanh lên!” Phó Thời hét to lên một tiếng.

Tần Cận ngồi xổm xuống, đưa quả bóng trong tay cho Bánh Bao, Bánh Bao đã hoàn toàn quên mất hắn là ai rồi.

Chuyện xảy ra tối hôm đó, Bánh Bao bị dọa không nhẹ, nhưng mà cứ cách hai ngày là cô bé vứt những chuyện xảy ra ra sau đầu, sau đó hoàn toàn quên sạch.

Thực tế, Phó Thời đôi lúc cũng ngưỡng mộ Bánh Bao, những chuyện vui vẻ hay sợ hãi chỉ cần quên chúng đi là tốt rồi.

Bánh Bao nhận lấy quả bóng, rồi nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt lộ ra một chút nghi hoặc.

Ngay khi Phó Thời chạy tới, muốn kéo Bánh Bao ra thì Bánh Bao bỗng nhiên vứt quả bóng đi, run rẩy vươn tay chạm vào vết sẹo dữ tợn đáng sợ trên mặt Tần Cận.

Bàn tay của cô bé mềm mại như thế, còn khuôn mặt của anh lại cứng rắn như vậy.

Lòng bàn tay chứa đựng đầy ánh mặt trời.

“...Ba ơi.”

Bước chân của Phó Thời đột nhiên dừng lại, cậu vừa nghe thấy cái gì?

Lần đầu tiên, Bánh Bao thực sự phát ra được từ đó mà không gặp trở ngại, tròn vành rõ chữ, không có ngừng lại hay lắp bắp.

Làm sao có thể!

Không đúng, trọng điểm không phải là cái này, quả nhiên là cô em gái ngốc nghếch, thế mà lại đi gọi một tên sát nhân là ba, nếu để mẹ em biết được thì có tức đến hộc máu không cơ chứ!

Ngay lúc Phó Thời định bước tới kéo cô bé ra thì cổ áo bị người khác túm lại, cậu quay đầu liền thấy Diệp Gia đang lặng lẽ nhìn người đàn ông đó, ánh mắt rất đỗi dịu dàng, cậu chưa từng thấy bao giờ.

Thế giới này....điên hết rồi.

Rất lâu về sau, Phó Thời nhớ lại buổi chiều mặt trời tỏa sáng rực rỡ ngày hôm đó, Diệp Tử và em gái ngốc đều nhận ra người đàn ông đó, nhưng chỉ có cậu là giống như đồ ngốc, cái gì cũng không biết.

Tần Cận đem quả bóng nhặt về lần nữa, đưa cho Bánh Bao, dịu dàng hỏi: “Con tên là gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi