THẬT ĐÁNG TIẾC, EM PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM VỀ ANH

Vì sao lại gọi chú ấy là ba?

Bánh Bao vò vò váy ngủ của mình, cúi đầu nhíu mày thật chặt, trầm ngâm suy nghĩ.

Đối với cô bé mà nói, vấn đề này có vẻ hơi...cao siêu.

“Ba ba...” Cô bé lại lẩm bẩm đọc: “Ba ba.”

Bánh Bao đưa tay kéo kéo sợi tóc rối tung trên đầu mình: “Ba ba...”

“Bánh Bao.” Tần Cận đột nhiên gọi cô bé, thanh âm trầm thấp mềm mại: “Con đi ngủ đi nhé.”

Bánh Bao lại ngước mắt nhìn Diệp Gia.

Diệp Gia thở dài một hơi: “Ngủ ngon con yêu.”

Bánh Bao giống như được đặc xá, vui vẻ nói: “Mẹ, ba, chúc ngủ ngon.”

Phòng khách lại trở nên yên tĩnh, hai người im lặng đối mặt nhìn nhau.

Diệp Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa rào ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, cô hỏi hắn: “Anh muốn về nhà hay ở lại đây?”

Tần Cận nhún vai: “Quyền quyết định hình như là nằm trong tay em mà.”

Thật lâu sau, Diệp Gia đứng dậy trở về phòng, ôm một cái chăn bông sạch sẽ xuống lầu, ném lên ghế: “Thấy anh đã cứu tôi một lần nên hôm nay tôi cho anh ở lại một đêm, hai ta hết nợ nần.”

“Chưa hết được đâu.” Tần Cận cười cười.

“Cái gì?”

“Trừ phi em rời khỏi Nam Thành.”

Diệp Gia bước tới trước mặt hắn, cụp mắt, cúi đầu nhìn hắn, nhấn mạnh từng chữ hỏi: “Tại sao anh lại muốn tôi rời khỏi đây đến như vậy?”

Tần Cận cũng không cà lơ phất phơ nữa, mà nghiêm mặt nói: “Một thiếu phụ xinh đẹp độc thân dắt theo hai đứa con như em sẽ hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng.”

“Cũng không liên quan gì đến anh.”

“Sao lại không liên quan đến tôi?”

“Thế sao lại liên quan đến anh rồi?

Tần Cận liếc nhìn cô, quả nhiên là vậy, vẫn còn đang hoài nghi, lúc nào cũng muốn thăm dò hắn.

Hắn cười cười, nhìn cô đầy ẩn ý: “Tôi nói, tôi khá là thích em, lý do này đã đủ thuyết phục chưa?”

Trái tim của Diệp Gia run lên một cách kỳ lạ, cũng không phải trước đây không có ai tỏ tình với cô, nhưng ngoại trừ người đó, cô chưa từng cảm thấy rung động qua với người khác.

“Không phải.” Diệp Gia lắc đầu.

Tần Cận mờ mịt.

“Nếu như chỉ là thích, thì một tên lưu manh như anh chắc chắc sẽ tìm mọi cách để giữ tôi lại bên cạnh, thậm chí là không ngại...” Cô nhướng mày, bắt gặp ánh mắt cứng rắn của hắn: “Thậm chí là không ngại dùng vũ lực với tôi...nhưng anh không, anh lo lắng cho sự an toàn của tôi, muốn tôi rời đi, đây không phải là thích...”

“Vậy thì là cái gì?”

“Là yêu.”

.......

Hai người nhìn nhau thật lâu.

Yết hầu của hắn di chuyển lên xuống, cổ họng khô khốc.

Thình lình, hắn bỗng mỉm cười, ánh đèn hắt vào hình dáng thân trên vững như núi của hắn, phác họa ra một khung cảnh dịu dàng.

“Ngoài trừ chồng của tôi, không có ai yêu tôi như vậy.” Cô nói: “Đặc biệt là anh...một tên lưu manh chỉ mới gặp qua vài lần.”

“Vậy nên...em vẫn là...ảo tưởng tôi thành anh ta?” Hắn đột nhiên đứng dậy, dùng tư thế áp bức đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, giọng trầm như rượu, nói: “Cô đơn lâu quá rồi nên cho dù chỉ là một cái bóng hình, em vẫn muốn nắm chặt lấy?”

Diệp Gia không khỏi lui về phía sau mấy bước.

“Không phải vậy.” Nhịp tim của cô có chút loạn.

“Vậy thì là cái gì?” Lại áp sát gần cô hơn, hắn ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể cô, là mùi sữa tắm thoang thoảng, hòa với mùi hương cơ thể của cô, mọi thứ đều khiến hắn muốn phát điên lên.

“Tôi hy vọng...anh là anh ấy.” Diệp Gia cong khóe miệng một cách thê lương, cô vươn tay sờ sờ vết sẹo trên khuôn mặt hắn, từ giữa trán kéo dài đến lỗ tai, ánh mắt rất thâm thúy, rất ôn nhu.

Tần Cận nhắm mắt lại, cảm nhận ngón tay lạnh như băng của cô lướt trên mặt mình.

“Cho dù anh biến thành hình dạng gì đi chăng nữa.” Giọng cô hơi nghẹn ngào: “Chỉ cần anh còn hô hấp cùng nhịp đập...”

Hắn lại mở mắt ra, nhưng cô đã xoay người đi lên lầu...phòng khách chìm vào bóng tối và tĩnh mịch.

-

Diệp Gia mua ở trên mạng một cái thiết bị giám sát cho Bánh Bao, cái này có chức năng định vị, kết nối trực tiếp với điện thoại của Diệp Gia. Chủ yếu là cô suy nghĩ đến việc bản thân không thể lúc nào cũng trông chừng con bé được, thuê bảo mẫu thì người ta làm việc không hết lòng như ý mình muốn, vậy nên cô dứt khoác mua một cái thiết bị giám sát đeo lên cổ của Bánh Bao, nó chỉ cỡ như một cái huy hiệu nhỏ, được gia công vô cùng tỉ mỉ, đeo trước ngực, nhìn từ xa thì chỉ giống như là một đồ vật trang trí mà thôi.

Hai tháng chầm chậm trôi qua, ở Nam Thành không có mùa đông, bốn mùa mát mẻ, ngược lại cũng không cảm thấy lạnh gì.

Mục Sâm nhận được tình báo mới nhất của Tần Cận rằng Anh Cửu sẽ có một cuộc giao dịch lớn. Mà vào lúc này, Diệp Gia nhận được một cuộc gọi từ Phó gia, ông nội bị đột quỵ xuất huyết não, đã được đưa vào bệnh viện.

Cô vội vã đến sân bay, dẫn theo hai đứa nhỏ, bay cả đêm đến thủ đô, sau khi hạ cánh, cô chạy thẳng vào bệnh viện, nhanh nhất hết nấc chỉ mất có bốn tiếng.

Trong hành lang bệnh viện, ba mẹ chồng lo lắng ngồi ngoài phòng bệnh, nhìn thấy Diệp Gia trở lại, mẹ chồng Dương Chi liền đứng dậy, bà không kìm được cảm xúc mà ôm lấy cô rồi khóc, Diệp Gia vỗ vỗ lưng Dương Chi, an ủi bà, vào lúc này đây, cần hơn hết là gia đình phải đoàn kết lại.

Phó Đình Quân ngồi xổm xuống ôm chầm lấy hai đứa cháu nội.

Bánh Bao hiển nhiên là không hiểu xảy ra chuyện gì, ngó trái nhìn phải, nhưng Phó Thời thì lại biết đang xảy ra chuyện gì, lo lắng hỏi: “Ông nội, ông cố...sao rồi ạ?”

“Vừa mới làm phẫu thuật xong, hiện đang nằm trong phòng ICU, bác sĩ nói là vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm, cần phải quan sát thêm.” Phó Đình Quân giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi