Phó Thời lo lắng nhìn Diệp Gia, rồi nhìn Bánh Bao, cuối cùng vẫn là dạ vâng: “Diệp Tử, mẹ tự mình cẩn thận.”
“Không sao đâu.” Diệp Gia xoa xoa đầu cậu.
Phó Thời nắm tay em gái đi qua đường nhà hàng xóm, Diệp Gia tiến vài bước về phía Tần Cận, kéo tay hắn đi vào sân, lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa, nhưng bàn tay run rẩy cắm mấy lần vẫn chưa mở được cửa. Sau lưng, Tần Cận nắm lấy tay cô, giúp cô mở cửa ra.
Một giọt nước mắt không tiếng động lặng lẽ rơi xuống lòng bàn tay.
Cửa phòng vừa mở ra, Diệp Gia liền kéo anh vào, xoay người đè anh lên tường, hai tay giữ chặt cổ áo anh, kiễng chân hôn ngấu nghiến lên môi anh.
Ánh nắng chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu vào sô pha, bàn trà, tủ, đều được phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ, bọn họ không nói chuyện, chỉ có tiếng quần áo cọ vào nhau ‘sột soạt’, và cả hơi thở nặng nề.
Anh bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ nổi hỏa, quay người lại đè cô lên tường, bàn tay thô ráp luồn vào những ngọn tóc dài, giữ thật chặt cái gáy của cô, làm cho cơ thể của cô dán chặt chẽ vào người anh, anh hôn sâu hơn, tìm kiếm đầu lưỡi cô, liều chết triền miên...
Cô bị hôn đến mức đầu óc mê muội, há mồm thở dốc, anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, cúi đầu nhìn cô.
“Quên cách lấy hơi rồi hử?”
“Đã lâu quá rồi, nên em quên.” Cô nói xong, dưỡng khí trong l*иg ngực còn chưa kịp nạp vào, cô lại lần nữa hôn lên môi anh, như thể hôn không bao giờ là đủ, cô ra sức hôn, bàn tay bắt đầu cởi thắt lưng của anh.
“Vốn tưởng rằng, anh sẽ phải tốn nước bọt một hồi.” Anh vừa hôn đáp lại vừa nói: “Dù sao thì Diệp Gia của anh cũng là một cô gái cố chấp.”
“Trên tay anh đang đeo nhẫn cưới của hai ta.” Cô siết chặt tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo sáng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng dịu dàng nhất trong ánh hoàng hôn.
Khi nãy vừa gặp anh, là cô đã nhìn thấy ngay rồi.
“Cho nên.. em còn giả vờ?”
“Phó Thời là một đứa trẻ thông minh.” Diệp Gia tháo thắt lưng của anh, kéo anh tới ghế sô pha rồi ấn nằm xuống.
“Không giả vờ giống một chút thì nó sẽ...” Diệp Gia mới vừa ngồi lên người anh, lời còn chưa kịp nói hết, Tần Cận đã chỉ vào cửa sổ: “Đúng như em nói, nó là một đứa trẻ thông minh.”
Trước cửa sổ kính, Phó Thời đang nắm tay Bánh Bao ghé sát cửa sổ, mở to đôi mắt yên lặng nhìn mọi thứ xảy ra trong phòng.
“Chết tiệt!”
Diệp Gia vội vàng đứng dậy, xoay lưng lại chỉnh sửa cổ áo của mình, Tần Cận thì thong dong điềm tĩnh cài lại thắt lưng, giống như một đôi tình nhân bị bắt gian tại giường.
Diệp Gia vuốt vuốt tóc, sau đó kéo cửa sổ kính ra, chán nản hỏi: “Sao hai đứa lại quay về rồi?”
“Con...con lo lắng cho mẹ, con đi ngay đây ạ!” Phó Thời liền hiểu ra, loạng choạng xoay người, biết điều mà dắt Bánh Bao đang vẻ mặt ngu ngơ đi ra ngoài, nhưng liền bị Diệp Gia túm cổ áo lại.
“Thôi, tới gặp ba của hai con đi.”
-
Tần Cận cũng không nói quá chi tiết, mà chỉ khái quát chung kể cho Diệp Gia nghe, bao gồm cả vụ tai nạn đó, rồi cho tới về sau, anh mai danh ẩn tích đột nhập vào băng nhóm của Anh Cửu như thế nào.
Dẫu vậy, Diệp Gia vẫn chấn động tâm kinh khi nghe những điều đó.
“Tần Cận.” Cô lẩm bẩm tên anh: “Tần Kiên, Phó Tri Cận...”
Một người là đồng đội vì anh mà chết, còn một người là anh trai của anh.
Lẽ ra cô phải nghĩ tới điều đó sớm hơn...
Thật là ngu muốn chết!
Có điều, đúng như Mục Sâm đã nói, anh đích thực là một cảnh sát nằm vùng xuất sắc nhất, ngay từ lúc đầu ở câu lạc bộ giải trí Gia Hoa, lần đó anh ôm cô vào trong lòng, rõ ràng là không yêu, nhưng lại có thể lưu luyến triền miên như vậy, còn cướp đi nụ hôn đầu của cô, kỹ năng diễn xuất của anh có thể gọi là cấp bậc ảnh đế, đóng giả làm Tần Cận, ngoại trừ giọng nói, dáng người thì cùng với Phó Tri Duyên căn bản là người trên trời người dưới đất.
Vì vậy cô luôn nghi ngờ rồi lại tin, tin rồi lại nghi ngờ, căn bản là không dám chắc chắn.
Và Chiếc nhẫn cưới bám đầy bụi kia, mới xem như là thứ chân chính cuối cùng làm ổn định trái tim cô.
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa.” Phó Thời nhìn bộ dạng nhịn không được lau nước mắt của Diệp Gia thì có chút khó chịu, cậu quay đầu nhìn Phó Tri Duyên đang ngồi đối diện, anh vẫn luôn chăm chú nhìn cô say đắm, trong ánh mắt dâng trào tình cảm không nói thành lời.
“Ba ơi.” Bánh Bao túm lấy góc áo của Phó Tri Duyên, nháo nhào đòi ôm, Phó Thời nhảy xuống ghế, kéo tay Bánh Bao: “Em gái ngốc, cùng anh hai về phòng chơi game thôi.” Nói xong, không đợi Bánh Bao phản ứng, liền lôi cô bé đi lên lầu, rồi đóng cửa phòng lại.
Khoảng khắc cánh cửa phòng đóng lại, Phó Tri Duyên lập tức đứng dậy đi tới ôm Diệp Gia đang ngồi trên sô pha, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi mắt cô: “Em khóc khiến anh đau lòng.”
Diệp Gia nằm trong lòng anh, nước mắt không ngừng rơi xuống, từ khóc thút thít ban đầu biến thành gào khóc, nước mắt nước mũi đều dính vào áo của anh.
“Em còn tưởng rằng anh đã chết rồi.” Cảm xúc của cô rốt cục cũng được bộc phát ra vào lúc này: “Em còn tưởng rằng anh đã chết rồi!”
“Anh vẫn luôn tự lừa dối bản thân mình, anh không biết anh còn có thể chống đỡ được bao lâu...”
“Phó Tri Duyên, anh khốn kiếp!”
“Anh xin lỗi.” Sự dịu dàng tích tụ ở trong l*иg ngực của anh, bị những giọt lệ của cô thấm đẫm, hít thở không thông, anh cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô, yên lặng trấn an cô.
Một lúc lâu sau, cảm xúc của cô mới bình tĩnh lại một chút, cô ôm mặt của anh lên, gương mặt đã bị thay đổi hoàn toàn kia, Phó Tri Duyên vô thức quay mặt đi.
“Bộ dạng này bây giờ của anh, rất xấu nhỉ.” Anh bỗng dưng có chút xấu hổ: “So với người đàn ông mà trước kia em dốc hết tâm sức theo đuổi thì khác biệt rất lớn đi.”
“Đúng vậy nha.” Diệp Gia không khỏi nở nụ cười, sau đó nghiêm túc hôn lên vết sẹo trên khuôn mặt anh: “Khác biệt rất lớn, lừa được tất cả mọi người.”
“Nhưng không lừa được đứa con gái bé bỏng thông minh của anh.”
“Vậy nên giữa cha và con gái vẫn là có thần giao cách cảm nha.”
...........
Hai người đầu cọ vào nhau thì thầm những lời âu yếm yêu thương cho đến khi mặt trời lặn hoàn toàn.