THẤT GIA VỢ NGÀI LẠI BƯỚNG RỒI!!


chính thức khởi quay ở Bình Dương cung lớn nhất đế đô, toàn bộ diễn viên đã vào vị trí chuẩn bị cảnh quay đầu tiên.

Tô Thanh ở hiện đại bị tình địch đụng trúng, linh hồn xuyên không đến thời cổ đại, nhập vào thể xác tiểu thư Tô gia vừa mới bị đánh trọng thương hôn mê.

Trần Ca cầm bộ đàm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm camera trên hình ảnh.

"Tất cả chuẩn bị vào vị trí, diễn!"
Ngôn Lạc Hi thay đổi trang phục, thất hồn lạc phách lập tức nhập vai diễn, cô nghiêng đầu nhìn về phía ống kính, có sợ hãi có bi ai có hoang mang đối diện với cái chết, luân phiên thay đổi sắc mặt cho phù hợp.

Ánh đèn mãnh liệt đâm cô không mở mắt ra được, sau đó "Bùm" một tiếng, cô bị ô tô cấp tốc chạy tới đụng bay ra ngoài, người treo lên sợ dây, hung hăng ngã sấp xuống đệm bơm hơi phía sau.

Cố Thiển đứng ở bên cạnh, chờ đạo diễn gọi "cắt", lập tức chạy tới, đỡ cô dậy, "Chị Lạc Hi, không sao chứ?"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu, cô vừa đứng lên, Trần Ca đã đi tới trước mặt, bổ đầu che mặt chính là một câu:"Biểu tình cứng ngắc, bay ra ngoài động tác không đủ thê mỹ, lại một lần nữa"
Ngôn Lạc Hi biết, Trần Ca từ trước đến nay nghiêm khắc nổi danh, trước kia không có cơ hội cùng hợp tác, hôm nay mới cảm nhận được anh ta đối với tác phẩm của mình xoi mói đến cảnh giới nào.

Cô phỏng đoán tâm tình Tô Thanh thất tình lại bị tình địch đụng bay một lần nữa nhập vai, lúc này đây biểu diễn so với lần trước càng lưu loát, ngay cả khi đụng bay, cũng cực lực làm được tư thái thê mỹ.

Nhưng mà Trần Ca vẫn không hài lòng, cảnh này diễn tới diễn lui không dưới hai mươi lần, đứng ở một bên nhân viên công tác vây xem cùng một đám diễn viên đều cảm thấy không đúng.


Tuy rằng Trần Ca đối với tác phẩm yêu cầu rất cao, nhưng là Ngôn Lạc Hi mỗi một lần biểu diễn, đều có thể nói đem một cái thất tình cô gái bị đâm chết thống khổ tuyệt vọng diễn dịch vô cùng nhuần nhuyễn.

Hết lần này tới lần khác cảnh quay này lại quay cả buổi sáng, Trần Ca mới miễn cưỡng thông qua.

Tất cả mọi người trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Ngôn Lạc Hi đắc tội Trần Ca?
Cố Thiển đỡ Ngôn Lạc Hi sắc mặt tái nhợt ngồi xuống ghế, vốn là vì tạo ra bầu không khí thê lương, cô trang điểm rất nhạt, lúc này sắc mặt trắng bệch như quỷ.

Chỗ thắt lưng bị dây cọ đến rát, Cố Thiển không cẩn thận đụng phải, cô đau đến thần kinh cả người đều nhảy dựng.

"Chị Lạc Hi, đạo diễn này! ! "
Ngôn Lạc Hi giơ tay ngăn chặn Cố Thiển bất bình oán giận, phim trường nhiều người miệng tạp, Trần Ca rõ ràng là vì giáo huấn cô, mới để cho cô quay lại hai mươi mấy lần, chỉ là cô không rõ, khi nào đắc tội anh ta?
"Trở về rồi nói sau"
"Có phải chị bị thương không? "Cố Thiển lo lắng nhìn cô.

Lúc treo dây cần cố định eo và chân của cô, cảnh quay hôm nay là mùa hè, Ngôn Lạc Hi mặc váy trắng thắt lưng, lúc treo lên không đeo thắt lưng, để tránh lúc quay phần eo sẽ có vẻ không thích hợp.

Cho nên chỉ buộc dây cố định, lăn qua lăn lại nhiều lần như vậy, bên trong đùi cùng trên lưng đã là da tróc thịt bong, hơn nữa lại ra một thân mồ hôi lạnh, cả người đau đến lợi hại.

"Chị không sao, vẫn chịu đựng được"
Phó Luân bưng một ly nước ấm tới đưa cho cô, "Lạc Hi, uống chút nước đi, sắc mặt em rất không tốt, hay là nói với đạo diễn Trần một tiếng, điều chỉnh cảnh diễn buổi chiều lại một chút! "
Ngôn Lạc Hi chứng kiến hướng bên này đi tới Trần Ca, ho nhẹ một tiếng, đánh gãy lời nói của Phó Luân.

Trần Ca đã gần ngay trước mắt, "Buổi chiều quay cảnh là cô bị đánh tới trọng thương hôn mê bất tỉnh, có vấn đề hay không?"
Ngôn Lạc Hi đứng lên, nhẹ giọng đáp: "Không thành vấn đề, đạo diễn Trần"
Trần Ca nhìn nàng sắc mặt trắng bệch, trên trán còn phủ kín mồ hôi lạnh, nhưng vẻ mặt lộ ra vẻ quật cường không nhận thua ngược lại làm cho anh ta có cái nhìn khác với cô"
"Vậy chuẩn bị một chút, hi vọng buổi chiều không phải quay nhiều lần như vậy, ảnh hưởng diễn viên khác.

"
Ngôn Lạc Hi mặt mày cong cong, thái độ vô cùng khiêm tốn, "Đạo diễn Trần nói rất đúng, hy vọng buổi chiều tôi quay phim có thể thuận lợi một chút, sẽ không làm chậm trễ tiến độ quay phim mọi người"
Trần Ca nhịn không được nhìn cô hai cái, thái độ dịu dàng nói: "Lạc Hi, tôi nghiêm khắc với cô, là muốn cô tiến bộ trong lòng cũng đừng trách tôi.

"
"Không dám" Ngôn Lạc Hi trên mặt vẫn mang theo nụ cười, thái độ chân thành.


Thẳng đến Trần Ca đi xa, bên môi ý cười mới rơi xuống.

Cố Thiển đỡ cô ngồi xuống ghế, bất mãn nói: "Rõ ràng anh ta cố ý nhằm vào chị, lại còn ra vẻ tốt cho chị, quả thật đạo đức giả"
"Thiển Thiển" Ngôn Lạc Hi thản nhiên ngắt lời cô:"Chị hơi đói, mau đi mua cho chị một phần hoành thánh thịt cua"
Cố Thiển giậm chân một cái, xoay người rời đi.

Phó Luân ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn bên kia đang quay cảnh cung đình, anh ta hạ giọng hỏi: "Em đắc tội đạo diễn Trần à?"
"Anh nhìn em giống người chủ động đắc tội người khác sao?"
Ngôn Lạc Hi cười khổ một tiếng, đến bây giờ còn không hiểu ra sao, đang yên đang lành Trần Ca vì cái gì gây khó dễ cô chứ?
Phó Luân sắc mặt ngưng trọng, "Hôm nay mọi người đều nhìn thấy, anh ta cố ý nhằm vào em"
"Đây là lần đầu tiên em cùng đạo diễn Trần hợp tác, trước đó gặp mặt cũng tại Tử Kinh Hoa TV ra mắt, chỉ nhìn xa xa còn chưa nói một lời nào"
Ngôn Lạc Hi ngón tay nhẹ chống cằm, nhìn Trần Ca đằng đó, suy nghĩ mãi không ra.

"Vậy kế tiếp em sẽ làm gì?"
"Thì cố gắng hết sức, không phạm lỗi miễn cho anh ta bới móc"
Thật ra trong lòng Ngôn Lạc Hi vẫn có chút không vui, trong lịch sử quay phim của cô chưa từng có ghi chép quay hai mươi mấy lần một cảnh.

Liên tiếp bị Trần Ca nhắm vào làm cô càng thất vọng.

Phó Luân nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, có chút bất ngờ.

Ban đầu nghĩ cô bị đạo diễn Trần đánh bay sự tự tin, không ngờ thay vào đó lại truyền cảm hứng cho cô không cam chịu thất bại.


"Nếu anh ta cố tình nhắm vào em, căn bản không thể dùng thực lực xoay chuyển thái độ anh ta đối với em được"
"Chẳng lẽ nên bỏ vai sao? Phó Luân, đừng lo lắng, em tự có cách giải quyết"
Ngôn Lạc Hi cười cười, những đạo diễn nổi tiếng như Trần Ca đa phần tính tình đều cổ quái khó hiểu.

Ngôn Lạc Hi hiểu rõ mình dựa vào quan hệ mà được vai, trong lòng đạo diễn không thể làm chủ tất nhiên không hài lòng.

Anh ta cố tình gây khó dễ chỉ để muốn cô nản chí bỏ diễn, sau đó tuyển người thích hợp diễn vai Tô Thanh.

Và để khiến Trần Ca ngưỡng mộ, cô không còn con đường tắt nào khác ngoài việc cải thiện kỹ năng diễn xuất và lời thoại.

Cố Thiển đi mua đồ ăn cho Ngôn Lạc Hi, nghĩ đến chuyện cô trải qua sáng nay, liền thấy ủy khuất thay mà rơi nước mắt, diễn xuất của chị dâu tốt vậy còn muốn gì nữa!
Bả vai bị người vỗ một cái, Cố Thiển mãnh liệt quay đầu lại, ánh mắt hồng hồng nhìn người phía sau, nhất thời có chút luống cuống, "Thẩm Trường Thanh! anh! anh sao lại ở đây?"
Thẩm Trường Thanh nhìn Cố Thiển rời khỏi phim trường, mới có thể đi ra trò chuyện với cô, nào biết sẽ nhìn thấy bộ dáng ủy khuất đáng thương của cô:"Sao lại khóc, ai bắt nạt em?"
Cố Thiển ngượng ngùng dời tầm mắt, đưa tay lau mắt, nước mắt lại càng rơi nhanh hơn, "Không, không ai bắt nạt"
Thẩm Trường Thanh đau lòng nhìn cô, nhìn bốn phía một chút, thấy không ai chú ý tới hai người bọn họ, anh nắm lấy tay cô.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi