THẤT GIA VỢ NGÀI LẠI BƯỚNG RỒI!!


Dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường, nam nhân mặt như ngọc, lạnh lùng uy nghiêm, thân hình cường tráng cao ngất, quả nhiên một quý nhu nhẹ nhàng, chính là tâm địa quá đen tối.
Cô vốn tưởng rằng hàng tồn trong kho của cửa hàng nội y, nhiều nhất cũng chỉ hơn mười hộp, nào biết người ta có nhiều tồn kho như vậy?
Thật sự là tự bê đá đập chân mình.
Cô đầy bụng oán khí, "Anh xách, trở về tôi cho anh tiền boa"
Lệ Dạ Kỳ chậm rãi lắc đầu:"Anh không thiếu tiền"
Ngôn Lạc Hi mệt thở hổn hển như trâu, trên người toát ra một tầng mồ hôi, thấm đến chỗ vết m thương cào rách da, vừa ngứa vừa đau, giọng nói của cô càng không tốt.
Ngôn Lạc Hi im lặng một lúc, cô đi ngang qua người đàn ông với chiếc túi da rắn trên vai, lẩm bẩm:
"Thiên tướng giáng đại nhiệm vu thị nhân dã, tất niên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ gân cốt, nga kỳ thể phu, trống rỗng kỳ thân..."
Lệ Dạ Kỳ bất đắc dĩ, đưa tay lấy túi da rắn nghe cô đọc tiếp như vậy, anh tự dưng cảm giác tội lỗi, giống như anh có bao nhiêu vô nhân đạo.
"Được rồi, để em chịu thua anh, so với lên trời còn khó hơn sao?"
Ngôn Lạc Hi mặt mày hớn hở, lấy lòng nói: "Tôi biết anh già rồi, moah moah".
Lệ Dạ Kỳ nhìn khuôn mặt tươi cười không có thành ý của cô, anh không vui nói: "Người khác giúp em, em cũng vậy sao?"
"Không, nếu anh không phải chồng tôi, mới không có moah moah.

Nóng quá, trên người ngứa muốn chết, chúng ta đi nhanh lên, tôi muốn về tắm"

Ngôn Lạc Hi lấy tay quạt gió, không phát hiện mình nói gì.

Lệ Dạ Kỳ khẽ nhếch môi, cười mắng một câu
"Đáng đời!
“……”
Ngày hôm sau, Ngôn Lạc Hi trên đường đến đoàn làm phim chị Lâm gọi điện đến bảo cô sang giải trí Hằng Tinh.
Ban đầu cô không muốn đi nhưng chị Lâm nói cô biết, Lục Chiêu Nhiên ý nói, hiện tại cô quay phim trên mạng, không lấy danh nghĩa công ty đàm phán, nếu như cô không đi coi là vi phạm hợp đồng phải bồi thường tiền vi phạm rất lớn.
Không nghĩ tới Lục Chiêu Nhiên lại đê tiện như vậy, đành phải xin Hứa Uyên nghỉ nửa ngày, về công ty một chuyến.
Trở lại công ty cũ, cô lập tức đi đến phòng làm việc của chị Lâm, nghe thấy chị ấy đang quở trách một nghệ sĩ mới, nhìn thấy cô tới ngừng nói bảo nghệ sĩ kia ra ngoài trước.

Nghệ sĩ kia gật đầu với Ngôn Lạc Hi rồi rời khỏi.
Ngôn Lạc Hi đi đến ngồi đối diện chị Lâm, chợt nghe chị ấy đau đầu nói: "Trẻ con bây giờ một đứa so với một đứa không làm cho người ta bớt lo, đúng rồi, tối hôm qua đại diện của Phó Luân gọi điện tới ý muốn dùng scandal này lăng xê hai người."
Ngôn Lạc Hi cau mày nói: "Cái này không ổn, fan vợ của Phó Luân rất hung tàn, nếu tung tin đồn em sẽ bị nước bọt của họ dìm chết"
Ngôn Lạc Hi lòng còn sợ hãi, hơn nữa cô hiện tại đã kết hôn, xào chuyện xấu tóm lại không tốt lắm.
"Không scandal, chẳng lẽ là anh em? "Chị Lâm không vui nói.
Mấy năm nay, Ngôn Lạc Nhiên không có đại hỏa chính là bởi vì cố kỵ Lục tổng, thậm chí rất nhiều cơ hội để lăng xê, đều bởi vì cô thâm tình mà chôn vùi về sau.
Ngôn Lạc Hi gật đầu:"Đúng vậy, anh em, gần đây không phải có chương trình truyền hình thực tế tên là gì vậy ta...!còn rất hot?"
"Huynh muội xông về phía trước?"
"Đúng đúng chính là chương trình truyền hình thực tế này, có thể cùng quay một mùa, em và Phó Luân lộ mặt thuận tiện tuyên truyền phim trên mạng của bọn em"
Ngôn Lạc Hi hiện tại một lòng đều là phim trên mạng, nếu không cô sẽ thua thiệt táng gia bại sản.

Chị Lâm khó xử: "Bây giờ muốn tham gia chương trình truyền hình thực tế cỡ lớn, em vẫn cần Lục tổng phê duyệt, em biết đấy anh ta đã dồn hết tài nguyên vào một mình Lý Trí Viện"
Ngôn Lạc Hi ngón tay gõ gõ cái bàn, "Chúng ta bên này không được thì để người đại diện phía
Phó Luân đàm phán, công ty bọn họ có thực lực như vậy lấy một chương trình thực tế hẳn là không thành vấn đề"
Chị Lâm mỉm cười:"Chúng ta trắng trợn cọ nhiệt độ bọn họ như vậy thật sự tốt sao?"
Ngôn Lạc Hi cười dịu dàng nói: "Chẳng lẽ chị không thấy em và Phó Luân có tướng huynh muội sao? Hơn nữa, Lục Chiêu Nhiên rõ ràng muốn phong sát em, em không tự cứu mình, làm sao xứng đáng với dụng tâm lương khổ của hắn"

"Lạc Hi, nếu không em phải mềm lòng với anh ta, chị thấy Lục tổng vẫn yêu em".

Chị Lâm khuyên nhủ.
Ngôn Lạc Hi cười lạnh một tiếng, "Anh ấy không phải yêu, chỉ vì không quen việc em buông tay trước"
Cô vừa dứt lời, cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra, xuất hiện ở cửa rõ ràng chính là người bọn họ đang nói tới.
Chị Lâm vội vàng đứng lên, Lục Chiêu Nhiên thản nhiên nói: "Chị Lâm, chị ra ngoài trước, em có chuyện muốn nói với Lạc Lạc"
Chị Lâm nháy mắt với Ngôn Lạc Hi, bảo cô nói chuyện đàng hoàng với Lục Chiêu Nhiên, đừng trở mặt.
Ngôn Lạc Hi nhìn mà không thấy, chờ chị Lâm đi ra ngoài, cô đứng lên, xoay lại nhìn người đàn ông cách cô một bước chân trào phúng nói:"Ngoại trừ uy hiếp, phong sát tôi, Lục Chiêu Nhiên, anh không còn cách nào khác sao?"
Lục Chiêu Nhiên nhìn cô không chớp mắt, "Nếu anh thật sự định phong sát em, em còn có thể sống đến bây giờ?"
"A! "Ngôn Lạc Hi cười nhạo một tiếng," Vậy anh cứ việc phóng ngựa lại đây, không cần hạ thủ lưu tình"
"Lạc Lạc! "Lục Chiêu Nhiên nổi giận.
"Chịu thua anh khó vậy sao?"
Lời nói kiểu vậy nghe chút quen tai.

Ngôn Lạc Hi không tự chủ nhớ đến tối hôm qua khi Lệ Dạ Kỳ bất lực và cưng chiều nói với cô.

Cùng câu nói một ý nghĩ từ hai người họ lại khác nhau một trời một vực.
"Vâng, rất khó"
Không giống làm nũng tối hôm qua, thái độ Ngôn Lạc Hi kiên quyết cự tuyệt.

"Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước"
Ngôn Lạc Hi xách túi, đi ngang qua Lục Chiêu Nhiên, cổ tay cô bỗng nhiên bị nắm lại, hắn ta ngước mắt nhìn mặt cô, nói: "Tối mai cùng anh đi tham gia một bữa tiệc từ thiện"
"Tôi không đi" Ngôn Lạc Hi giãy dụa muốn rút tay về, nhưng lực tăng bên kia thêm sức mạnh, khiến cô không thể rút được.
Lục Chiêu Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo không chút ấm áp của cô, đã bao lâu rồi, cô không còn nhìn thẳng vào anh một lần nữa?!
"Có người em sẽ muốn gặp trong bữa tối, nếu không đi em sẽ hối hận"
Ngôn Lạc Hi nhíu mày: "Lục Chiêu Nhiên, anh lại muốn chơi trò gì?"
"Lạc Lạc, anh chỉ phạm vào tật xấu mà đàn ông đều mắc phải, em không muốn tha thứ cho anh, anh biết, nhưng anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha, anh nhất định một lần nữa giành lại trái tim em."
Ngôn Lạc Hi dùng sức hất tay hắn ra.
"Tiệc tối mai, tôi sẽ không cùng anh, anh tự tìm người khác đi"
Nói xong, cô xoay người rời đi.

Lục Chiêu Nhiên nhìn bóng lưng lạnh lùng tuyệt quyết của cô, bỗng nhiên nói: "Cho dù mẹ em xuất hiện ở bữa tiệc từ thiện này, em vẫn không muốn tham dự cùng tôi sao?"
Ngôn Lạc Hi dừng bước, bên tai ầm ầm chậm rãi nhìn Lục Chiêu Nhiên khó tin hỏi:"Anh nói cái gì?"
"Anh nhận được thư mời từ ban tổ chức, trên đó có ảnh của mẹ em, em không muốn gặp bà ấy sao?" Lục Chiêu Nhiên nhìn vẻ mặt của cô, hắn biết đã chơi đúng quân bài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi