THẤT GIA

Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ

Bây giờ, không còn ai dám nói đến chuyện dời đô về phương Nam nữa.

Hách Liên Dực, một thanh niên luôn giữ vẻ ôn hòa đôn hậu hơn hai mươi năm qua, rốt cục trước mặt thế nhân lộ ra một mặt thiết huyết khốc lệ, sau đó, khi đối diện với một màn tử cục trước mắt, lúc mà mỗi người đều muốn lui về giữ thế, hắn lại bảo Lễ bộ gấp gáp chuẩn bị, gần như hốt hoảng mà tiếp nhận đại vị.

Giữa chốn thâm cung, Hách Liên Bái hơi thở mỏng manh, đã là đèn cạn dầu, mà quốc gia thiên hạ này, đang bắt phụ trái tử thường (cha làm con trả).

Nam ấy, Hách Liên Dực hai mươi tám tuổi, sửa niên hiệu là Vinh Gia.

Kinh thành hiện giờ, dẫn đầu là ý kiến muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà nghị hòa, toàn bộ làm pháo hôi để nêu gương cho binh sĩ, phần lớn những người còn lại thì ở dưới chính sách áp đặt Hách Liên Dực đều im hẳn xuống, nhưng cũng chỉ là sự im lặng bất đắc dĩ —— từ quan thần trong triều cho đến Ngự Lâm quân, tất thảy nhân tâm hoảng sợ, Ngự Lâm quân nguyên bản có không đến sáu vạn người, một phần đã bị Hách Liên Chiêu điều tạm ra ngoài, hiện giờ còn lại không được ba vạn.

Bọn họ thời trước đúng là tinh anh, chỉ là vào thời điểm này, khi nghe được tin tức toàn quân cơ hồ bị diệt, lại vì sợ hãi mà biến thành cẩu hùng.

Mấy tỉnh Sơn Đông, Hà Nam xung quanh kinh thành lớn như vậy, cũng chỉ có thể điều dụng linh tinh vài kẻ lão nhược bệnh tàn làm hậu bị đội ngũ, Hách Liên Dực triệu tập toàn bộ đám ấy lại, trước mắt chỉ đành lấy ngựa chết biến thành ngựa sống. Còn những nơi như Nam Cương biên thủ, Lưỡng Quảng chi địa, mặc dù biết rõ nước xa không cứu được lửa gần, vẫn ngày đêm gấp rút điều hết về kinh thành

Lục Thâm toàn quyền tiếp chưởng Hộ bộ, quyết định đầu tiên chính là quy định đội ngũ hồi kinh từ phía Tây nhất định phải đi qua Miên Châu, từ phía Nam nhất định phải băng qua Thương Châu, đây là hai kho lương thảo lớn gần kinh thành nhất, cho quân đội băng ngang, trong lúc hành quân sẽ mang theo lương thảo về kinh —— quân bị chuẩn bị lúc trước đã sớm chôn vùi toàn bộ tại chiến trường Tây Bắc, giờ gom góp lại một lần nữa tất không kịp. Miên Châu cùng Thương Châu lớn như vậy, mặc dù nói là không xa kinh thành, nhưng cũng có một khoảng cách nhất định, thế đạo trước mắt lại loạn thất bát tao thành ra thế, chỉ e có bất trắc xảy ra, nên đành phải gọi toàn bộ quân đội quy tụ về kinh để gánh thêm trọng trách.

Mà Cảnh Thất cùng Chu Tử Thư, lại đang làm một chuyện khác ——

Từ lúc Đại Khánh mới sơ kiến, trong kinh đã cơ cấu nơi chuyên lo liệu chuyện Xuân Thị, danh là “Lai Bắc ti”, nguyên bản do Hồng Lư Tự Khanh quản thúc, nhưng sau này, để thuận tiện cho công việc, trong Bắc Ti liền có thêm không ít quan viên xuất thân từ Ngốt Cách Lạt tộc, thành phần này chậm rãi thoát ly sự kiểm soát của Hồng Lư Tự, thành một bộ môn độc môn độc hộ.

Giao dịch Xuân thị tiến hành tại Tây Bắc, lại một năm mới có một lần nên thường ngày không nhiều việc lắm, nhưng đây quả thực là một công việc béo bở. Năm đó Triệu Chấn Thư cùng thủ lĩnh Ngốt Cách Lạt giao dịch vô số, chính là giao dịch về tiền quyền, có thể nói Triệu Chấn Thư đã một tay bồi dưỡng nên con lang này, mà Lai Bắc ti cơ hồ trở thành ám tuyến giúp Triệu Chấn Thư giữ mối liên hệ với kinh thàch lúc ấy.

Những lần lui tới lén lút đó, cho dù là Trương Tiến cũng chưa từng được ghé một tay vào, chưa kể người ngoại tộc chung quy vẫn là người ngoại tộc, Đại Khánh lúc nội đấu có đôi khi cũng không thích để ngoại nhân xen vào, cho nên thời điểm đại tẩy trừ Tây Bắc, bọn sâu mọt não mãn tràng phì* mới kì tích thoát được ra ngoài.

*Ngồi không cũng hưởng

Kể từ ngày Tây Bắc cấp báo trở về sau, Hách Liên Dực liền bảo Chu Tử Thư chú ý quan sát đám người kia, giờ kinh thành giới nghiêm, Chu Tử Thư bèn thẳng thừng trở mặt, trực tiếp giam lỏng bọn họ.

Cảnh Thất trong lòng tự nhiên hiểu được, đám người mà bụng so với đầu còn lớn hơn hai vòng, phì lũ đến độ nhìn không ra bộ dáng ban đầu của dân du mục này kỳ thật chỉ là nhận tiền làm việc, cùng trận chiến trước mắt một điểm quan hệ cũng không có, nói không chừng bản thân tên Cách Tây kia cũng không biết bọn họ đang làm cái gì. Nhưng lúc này đây, bọn hắn đang cần một thứ nào đó có thể kích khởi cảm xúc cường liệt của dân chúng kinh thành, để có thể chặn đứng nỗi sợ hãi “Võ sĩ Ngốt Cách Lạt đều dũng mãnh thiện chiến” đang lan tỏa dữ dội như một căn bệnh độc.

Cảnh Thất chưa bao giờ là một chủ tướng tài giỏi, những việc có thể làm như trợ thủ xuất chủ ý còn tạm được, chứ bản thân hắn thì không đủ quả quyết, rất khó có được sự quyết đoán đảm đương mọi phía. Nhưng nếu nói về thấu hiểu nhân tâm, hắn so với bất kì ai cũng đều vượt trội hơn cả, hắn hiểu được, thời điểm này, đáng sợ nhất không phải là đám quân Ngốt Cách Lạt tựa hổ rình mồi, mà ngược lại chính là lòng người kinh thành đang nóng nảy không an.

Vô luận là thực sự tra ra được, hay chỉ là đuổi hình bắt bóng vô cớ đặt điều, Chu Tử Thư vẫn rất có hiệu suất mà lôi ra vô số tội trạng của đám người Lai Bắc ti, bất quản chân giả thế nào, chừng đó cũng đã cực đủ lực để kích động nhân tâm, từng điều từng điều tội trạng được đọc ra, khiến cho những kẻ chẳng rõ chân tướng đều hận không thể đem đám người “Tội ác tày trời” đó đi bái da rút gân.

Vì thế, hôm nay, Cảnh Thất từ trong Ngự lâm quân điều động trên dưới một trăm người, không chút dấu hiệu ập tới vây quanh “Lai Bắc ti”.

Không thèm mào đầu, cứ thế trực tiếp xông vào lôi từng tên ra, một bên lột bỏ quan phục rồi trói gô cả lại, một bên sai hạ nhân đi tung tin tức, một bên tổ chức cho người đến khám xét nhà, hàng loạt hành động làm đâu ra đấy.

Tiếp đến, hắn leo lên lưng ngựa, diện vô biểu tình hạ lệnh trói đám người đang run lẩy bẩy kia vào mấy cái cọc gỗ lớn, phía sau cọc gỗ treo một tấm vải bố thật to màu trắng, bên trên ghi rõ kẻ này là ai, là dân Ngốt Cách Lạt, hay là một tên bại hoại tay sai người Đại Khánh, đã phạm tội trạng gì, tất cả đều phân tích cặn kẽ, sau đó đích thân hắn đem đám người kia đi diễu phố.

Cảnh Thất còn chú ý đến số lượng không ít những người không biết chữ trong dân chúng, nên thuận tiện mượn luôn thủ hạ của Chu Tử Thư là Lư Dũ cùng Đoạn Bằng Cử, lưỡng đại cao thủ này một đường đi theo, vừa đi vừa vận nội công đọc to từng chữ một, đảm bảo dân chúng mỗi người đều nghe được phân minh.

Bách tính kinh thành đổ xô ra đường đông như trẩy hội, mọi người cùng binh lính duy trì trật tự tất cả đều tụ tập hai bên đường cái, cũng không biết ai đã khởi đầu trước, hè nhau ném một đống rau củ lá cây lên trên đầu đám Lai Bắc ti đang to mồm kêu oan uổng kia, sau đó đám đông dần trở nên kích động, phẫn nộ tuôn trào, đá tảng, củ cải, nước miếng, có gì dùng nấy.

Binh lính được điều tới vốn lấy danh là “Duy trì trật tự” nên ban đầu còn ngăn đón đôi chút, nhưng binh cũng là người, cũng có thân nhân bằng hữu chết ở Tây Bắc, vì thế sau lại cũng liền quân dân một nhà, quăng ném chuyển thành giẫm đạp cùng quần ẩu.

Bọn họ biết những kẻ này, chính là do chúng, bọn Ngốt Cách Lạt chỉ biết ngồi không hưởng lạc, chúng không có ba đầu sáu tay, cũng không thể đao thương bất nhập, chỉ là một đám ngoại tộc lại dám dẫn gió tanh mưa máu đến mảnh đất phồn hoa bình an vui vẻ của họ, hại chết huynh đệ người nhà của họ, khiến họ phải chịu cảnh loạn ly sinh li tử biệt.

Cảnh Thất cùng Chu Tử Thư thần không biết quỷ không hay thối lui ra bên ngoài nhìn, Cảnh Thất đứng trên cao lâu, im lặng quan sát một hồi, mới nói: “Tử Thư, chốc nữa bảo người của ngươi khi trà trộn trong đám đông phía dưới cần lưu ý một chút, người đánh chưa chết, thì nhằm sọ não mà bổ, người đã chết rồi, chờ lúc vãn người thu thập thi thể về, chém đầu, treo trên cổng thành”.

Chu Tử Thư thở nhẹ một hơi, lắc đầu cười nói: “Vương gia, ngươi có biết không, giờ ngay cả ta lúc này cũng cảm thấy trong lòng thoải mái nhiều lắm, giống như tảng đá đè nặng lên tim rốt cuộc cũng nổ tung rồi”.

Cảnh Thất nheo mắt, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Chu Tử Thư: “Nghe nói ngươi rốt cuộc cũng đã bỏ xuống được, đã đưa tiểu Lương tử đi rồi?”

Chu Tử Thư lắc đầu cười khổ: “Hắn còn không đi, ta còn phải chiếu cố hắn, trước mắt tình thế như vậy, vạn nhất hắn gặp rắc rối, ta nào có dư lực để lo liệu mọi chuyện, nên sai người cứng rắn buộc hắn đi thôi”.

Cảnh Thất tựa tiếu phi tiếu: “Coi chừng hắn lại nói hận ngươi cả đời”.

Chu Tử Thư ngoạn tiếu: “Vương gia, yêu càng sâu hận càng nhiều, thuộc hạ cũng không được như Vương gia, kiếm được một người yêu mình đến thế”.

Cảnh Thất sửng sốt một lát, mới cau mày nhìn y: “Ngươi cư nhiên trêu ghẹo bổn vương?”

Chu Tử Thư nhịn cười đáp: “Vương gia ngàn vạn nên bảo trọng, đừng để tức giận làm tổn hại bản thân, thuộc hạ vẫn chờ tương lai đến chỗ Vương gia kiếm chén hảo tửu uống chơi nữa kìa, nghe nói… rượu ngũ độc của Nam Cương chính là thứ đại bổ”.

Khuôn mặt Cảnh Thất nguyên bản có chút nghiêm nghị tức thì giãn ra, hắn trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Nếu nhờ phúc của lão huynh, thật có thể sống đến một ngày như vậy, đừng nói chi rượu, có bảo ta kiếm cho ngươi cô nương Nam Cương xinh đẹp eo thon làm tức phụ cũng được tất”.

Chu Tử Thư vội đáp: “Vương gia, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ngươi nói được làm được đấy nhé”.

Cảnh Thất vươn tay, nhướng mày nhìn y, Chu Tử Thư cười cười, cũng đưa tay nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc.

“Một lời đã định”.

Sau, Cảnh Thất bắt đầu chia toàn Kinh thành ra làm vài khu vực, từng khu vực đều điều người đến phụ trách, mỗi ngày phân phối cho mỗi hộ lượng lương thực nhất định, lại cho người làm sạch mấy cái quảng trường cùng con đường mà đội ngũ phụng chỉ tiến kinh nhất định phải đi ngang qua, ngày ngày luyện binh trên phố, trạm gác sâm nghiêm, phàm có viện quân vào kinh, đốt lửa ba nơi thông báo toàn thành.

Hách Liên Dực ra sức trấn an người nhà Hách Liên Chiêu, truy phong Hách Liên Chiêu là Trung Dũng Đại tướng quân Vương, trưởng tử của Hách Liên Chiêu là Hách Liên Vũ Dương nhận tước thân vương. Đây vốn chỉ là chuyện mặt mũi nên làm, nhưng lại tạo nên hiệu quả không ngờ. Bộ hạ cũ của Hách Liên Chiêu, lấy nhạc phụ vốn là tư văn tảo địa* lúc trước của gã – Giản Tự Tông làm cầm đầu, thành lực lượng trung kiên đầu tiên đứng ra chủ chiến.

*Trí thức không được trọng dụng.

Mười năm trước, Giản Tự Tông ở trên Kim Loan điện ôm Triệu Minh Tích hô tâm can bảo bối, mười năm sau, đầu Triệu Minh Tích cùng với lũ Lai Bắc ti bị Nam Trữ vương treo lên tường thành, Giản Tự Tông sớm đã ở nhà dưỡng lão lúc này một đầu tóc bạc mang theo đám binh vốn xuất thân là gia nô của Đại hoàng tử, run run rẩy rẩy quỳ gối trước mặt Hách Liên Dực, tung hô vạn tuế.

Hách Liên Dực không hề bổ nhiệm bất kì tướng lãnh nào, thay long bào vừa mới mặc bằng chiến bào, tuyên bố tự mình thủ vệ kinh thành, tử chiến đến cùng.

Hậu thuẫn cho hắn không còn là mớ bè mảng chẳng kết như năm nào nữa, giờ đây, hắn có cẩn thận Lục Thâm, có đột nhiên trở nên quỷ quyệt ngoan lạt Cảnh Bắc Uyên, có “Thiên song” thần quỷ khó lường vừa mới được lập, có một nhóm lớn thư sinh khảng khái trung can, còn có nhóm ai binh (binh lính căm phẫn)cường ngạnh năm xưa của Đại hoàng tử.

Mà đúng lúc này, một người khác cũng xuất hiện —— nữ nhi của Phùng Nguyên Cát  Phùng Đại tướng quân, được Thái thượng hoàng Hách Liên Bái thu làm nghĩa nữ, Tĩnh An công chúa Phùng tiểu thư.

Vị cô nương vẫn luôn ủy khuất ở hậu cung đột nhiên lộ diện, một thân nhung trang, mang ánh mắt quật cường cùng thẳng thắng y hệt Phùng Đại tướng quân năm xưa, nữ nhi giống phụ thân, thâm cung cũng không làm phai nhạt phong phạm sắc bén của Phùng gia. Tĩnh An công chúa chống trường thương, tóc buộc cao như nam nhân, quỳ cầu Hách Liên Dực cho nàng noi gương Hoa Mộc Lan “Thế phụ tòng quân”.

Đến lúc này, bộ hạ cũ trong quân của Phùng phái cùng số người Hách Liên Chiêu để lại đã từng thủy hỏa bất dung rốt cuộc dung hợp thành một chỗ, một tháng sau, số lượng quân nhân đóng tại kinh thành đã lên đến mười tám vạn, lương thảo cụ bị đủ đầy.

Vô luận bách tính hay quân nhân cảm xúc đều thăng hoa đến tột đỉnh —— Vinh Gia hoàng đế Hách Liên Dực có lẽ chính là hoàng đế có uy vọng tối cao nhất từ trước tới nay của Đại Khánh.

Mồng tám tháng mười một, Chúc Duẫn Hành thu thập tàn quân còn lại ở Tây Bắc, tiếp tục tiến về kinh thành.

Hách Liên Dực nghe tin liền đích thân ra cổng thành nghênh đón y, Chúc Duẫn Hành đương trường quỳ sụp xuống trước mặt Hách Liên Dực khóc rống lên, mà qua hồi lâu khóc thảm, Chúc Duẫn Hành chưa từng thỉnh tội, Hách Liên Dực cũng chưa từng giáng tội, chính là vẫn đem y xếp vào hàng ngủ thủ thành —— thời gian này, vô luận là còn sống, hay phải chết, đều yêu cầu dũng khí.

Mà Chu Tử Thư không hề hay biết, Lương Cửu Tiêu vốn bị mình đưa đi đã dùng chút thủ đoạn nhỏ, hai người đi theo hộ tống gã nhất thời sơ sẩy, để gã nửa đường chạy mất. Lương Cửu Tiêu chuồn êm, vừa lúc gặp đội quân hậu bị từ phía Nam tiến về Kinh thành, liền dùng tên giả là tiểu Tưởng, cũng theo đi.

Gã vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng, luẩn quẩn trong lòng chuyện sư huynh giết một nhà Tưởng Chinh, luẩn quẩn trong lòng những lời mà nghe xong rét tận xương tủy của Vương gia, gã biết mình ngốc, nhìn không thấu triệt, không thể hiểu được những người thông minh nghĩ như thế nào.

Nhưng gã vẫn luôn áy náy.

Gã vẫn luôn mơ có một ngày mình trở thành một đại hiệp phù trợ chính nghĩa, nhưng kể từ khi tới kinh thành trở về sau, gã ngay cả bản thân mình cũng đánh mất, Lương Cửu Tiêu cảm thấy chính mình nhất định phải quay lại, mặc dù không thể cùng sư huynh tiến thối đồng sinh cộng tử, thì cũng có thể ở giữa thời đại máu lửa này, một lần nữa tìm về con đường “Thiên hạ đại nghĩa”.

Mỗi người đều ở trong một tháng ngắn ngủi này, tìm lại được quyết tâm đã mất của chính mình.

Cho nên —— đám xâm lược kia, cứ việc phóng ngựa đến đây đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi