THẤT HỮU BẤT TRỰC

Ngay tại lúc mọi người tưởng rằng tương lai của công ty Cao Kỳ là một mảng tươi sáng, thì một phiền toái bất ngờ đã nối gót tới.

Một tòa soạn báo cực kỳ có quyền uy với dư luận, chuyên biệt nhằm vào phần mềm phân tích ngữ nghĩa của di động Reader người đọc tâm làm một bài phân tích. Trong bài báo, ngòi bút phi thường sắc bén của người viết chỉ ra, phần mềm di động này đối quyền riêng tư của mọi người là một loại xâm phạm phi thường nghiêm trọng. Nếu loại di động này thông dụng, như vậy mọi người sẽ không còn bí mật riêng của mình nữa. Trong một vài trường hợp đặc biệt, một khi phần mềm di động này bị người có mưu đồ xấu sử dụng, thậm chí sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ cơ mật tiết lộ không thể vãn hồi.

Sau khi bài báo này được xuất bản, trong nước kỳ thật cũng không có sinh ra sóng gió quá lớn, dân chúng quốc nội đối với quyền riêng tư không có mẫn cảm như vậy. Nhưng mà, bài báo này lại được phiên dịch sang báo chí nước ngoài, lập tức dẫn tới thảo luận kịch liệt. Chất vấn liên tiếp không ngừng, vấn đề nhân quyền lần thứ hai bị người nước ngoài mang ra nói. Đối với bọn Thái Dương mà nói, đây không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, một lượng hàng lớn vốn tính toán xuất khẩu đều tới tấp đối diện với sự uy hiếp bị hủy đơn hàng.

tình thiên phích lịch: sấm sét giữa trời quang tai hoạ đột ngột đất bằng nổi sóng (xảy ra những chuyện ngoài dự tính)

Dưới tình thế cấp bách, Lý Lập Bang xách theo hai va li tiền mặt tự mình chạy tới tòa soạn báo kia một chuyến, muốn bọn họ làm bài thuyết minh cải chính, hơn nữa còn giải thích kỹ càng tính tư mật cùng công năng bảo vệ an toàn của sản phẩm. Chẳng ngờ thái độ của tòa soạn báo kia lại cực kỳ ngang ngược, nói cái gì mà bọn họ là tiếng nói của công chúng nghèo hèn không màng phú quý, mấy cái đồng tiền dơ bẩn của cậu thì tính là cái gì gì chứ......

Dưới sự căng thẳng, bọn Thái Dương cậy nhờ giúp đỡ tứ xứ mà không xong, cuối cùng vẫn là Trương Gia đề xuất với bọn họ, nếu quả thật không ổn thì chỉ còn cách đi kiện tòa soạn báo kia. Nhưng kiện cáo thì có tác dụng gì? Tòa soạn báo kia chính là đơn vị truyền thông khổng lồ số một số hai trong nước, nào có dễ dàng kiện cáo như vậy? Huống hồ cho dù quan tòa xử thắng, trận tố tụng này cũng phải kéo dài mấy tháng, tổn thất là không thể nào tránh khỏi.

Bất quá đây cũng chỉ là lựa chọn khi không còn lựa chọn nào. Nếu muốn thưa kiện, vậy phải mời luật sư. Tìm mấy văn phòng luật sư cố vấn nổi danh, đều nói có lòng tin thắng kiện, nhưng chính là không dám cam đoan hiệu suất.

Ngay tại thời điểm mấy cấp cao của công ty Cao Kỳ vô cùng lúng túng, Thái Dương lại nhận được điện thoại của người quen, chính là cậu bạn đại học lúc trước hại cậu rời khỏi Thiên Độ, Lâm Tức.

“Tớ nói Thái Dương a, cậu gần đây thành người nổi tiếng rồi nha, nghĩ muốn hẹn cậu ra ăn một bữa cơm cũng chẳng có cơ hội.” Lâm Tức vừa bắt đầu liền cười hì hì một hồi chèn ép cậu.

Thái Dương đang tâm phiền, nào có thời gian lắm chuyện cùng hắn, liền nói: “Gần đây chuyện phiền toái nhiều a, chờ khi nào rảnh rỗi chúng ta lại tụ tập nhé.”

“Chuyện phiền toái? Không phải là tìm luật sư hầu tòa chứ, cậu không phải là quên sạch sẽ lời tớ nói trước kia rồi chứ hả?”

Thái Dương sửng sốt, không biết Lâm Tức có ý tứ gì.

Lâm Tức ở đầu kia điện thoại ha ha nở nụ cười, nói: “Tớ đoán là cậu đem lời tớ nói như gió thổi qua tai luôn rồi phải không. Còn nhớ thời điểm chúng mình lúc trước ăn cơm tớ đã nói cái gì không? Về sau chỉ cần Thái Dương cậu có chuyện, chính là Lâm Tức tớ có chuyện. Không phải là muốn xử lý cái tòa soạn nhỏ nhoi thôi sao, anh họ tớ đã xem vụ của cậu rồi, nói chuyện này cứ giao cho anh ấy, nhất định trong vòng một tuần sẽ giải quyết cho cậu.”

“Anh họ cậu? Anh họ cậu...... là làm gì vậy?”

“Oa, quả thật là quên mất rồi hả? Tớ đã nói qua với cậu rồi a, anh tớ là luật sư, là Lâm đại luật sư Lâm Nhất Phàm tiếng tăm lừng lẫy toàn thành Bắc Kinh này đó.”

Hai ngày sau, hai gã phóng viên tòa soạn báo xx nổi danh của kinh đô bị công ty Cao Kỳ đâm đơn kiện lên toà án, cũng đồng thời hướng tòa án xin bảo toàn tài sản. Cái gì gọi là bảo toàn tài sản vậy? Chính là công ty Cao Kỳ để đảm bảo bọn họ sau khi được xử thắng, bị cáo phải có tiền bồi thường cho bọn họ, liền trước đó yêu cầu tòa án đóng băng tài sản của bị cáo. Đương nhiên, cái giá là công ty Cao Kỳ phải cung cấp một khoản đảm bảo kếch xù.

Vì thế vào một ngày, hai gã phóng viên đáng thương sau khi về nhà, đột nhiên phát hiện cửa chính bị giấy niêm phong, chính mình không có quyền tiến vào. Xe riêng bị niêm phong. Tài khoản ngân hàng bị đóng băng. Ngoại trừ di động cùng mấy trăm đồng tiền tiêu vặt trên người, bọn họ không có quyền khống chế bất cứ tài sản tư hữu nào trên thế giới cả. Đây kỳ thật là một loại cảm giác tương đối kinh khủng.

Mà trên thực tế, hành vi hai gã phóng viên đưa tin thuộc về hành vi chức vụ, vốn dĩ không nên bị liệt vào bị cáo, bị cáo chân chính hẳn phải là tòa soạn. Đối với chuyện tố tụng nhầm lẫn này, tòa án yêu cầu công ty Cao Kỳ thay đổi đề nghị tố tụng, công ty Cao Kỳ vui vẻ đồng ý, bất quá thủ tục phải tốn thời gian rất lâu, nói cách khác, trong lúc này, tài sản của hai gã phóng viên kia vẫn tiếp tục bị đóng băng.

Phóng viên gây áp lực với tòa soạn báo, tòa soạn tức giận dưới tìm kiếm trợ giúp trong xã hội, thậm chí kinh động đến mấy học viện pháp luật có tiếng. Bất quá hơn mười vị chuyên gia học giả tụ tập cùng một chỗ thảo luận đến thảo luận đi, mãi mà không nghĩ ra phương pháp giải quyết. Bởi vì nhìn theo thủ tục pháp luật, sự việc này công ty Cao Kỳ làm đến một chút nhược điểm cũng đều không có, khiến người hận nghiến răng nghiến lợi cũng vô kế khả thi.

Kỳ thật tòa soạn có thể liều mình quyết chiến cùng công ty Cao Kỳ, bất quá bất chấp sự sống chế của phóng viên nhà mình như vậy cũng không tránh khỏi quá máu lạnh, lại nói, bọn họ lúc trước đưa tin cũng đích thật là nói quá sự thật. Vì thế song phương đều thối lui từng bước, đạt thành hiệp nghị. công ty Cao Kỳ rút đơn kiện, tòa soạn vì thể diện sẽ không công khai giải thích, nhưng là sẽ cho viết một chuyên đề tràn ngập từ ngữ khen ngợi cho công ty Cao Kỳ.

Nguyên văn: Tử giang hạ khứ (

死扛下去

): trích lời Mã Vân – CEO hàng đầu TQ. GG không ra =.=, đoán đại là “Nhảy xuống Tử Giang”

Chuyên đề mới quả thực hết lời tán dương di động Reader người đọc tâm, còn đem di động mang theo chức năng camera xuất hiện nhiều năm về trước ra so sánh. Nói rằng di động có chức năng camera năm đó cũng từng bị nghi ngờ xâm phạm riêng tư công dân, thậm chí tại một số ít quốc gia đã có một lần bị cấm tiêu thụ. Bất quá, bởi vì áp chế chung quy không thể ngăn cản sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật cùng phát triển thời đại, di động camera hiện giờ đã trở thành thông dụng. Mà chiếc di động phân tích ngữ nghĩa do công ty Cao Kỳ sản xuất, tuy rằng hiện tại chịu sự tranh luận, nhưng tin tưởng......

“Nhưng tin tưởng một ngày nào đó, nó cũng nhất định sẽ trở thành xu hướng chủ đạo. Sức mạnh khoa học kỹ thuật mới ra đời này, nhất định sẽ tạo nên chuyện thần thoại bất diệt!” Đọc xong mấy câu cuối cùng trong bài báo, Từ Phỉ buông tờ báo xuống, đưa mắt nhìn Thái Nhu ở đối diện đang nuốt mây nhả khói, đắc ý nói: “Thế nào, chuyện cậu nhờ tớ làm, tớ hoàn thành cũng tính là đẹp đẽ chứ?”

Thái Nhu vểnh chân bắt chéo, búng tàn thuốc, âm trầm gật đầu một cái: “Ừ, thằng bé này cũng coi như có điểm có ích, không bị chỉnh chết.”

Từ Phỉ thần tình hắc tuyến: “Nó có phải em họ của cậu không vậy? Bắt đầu từ lúc trong tiệm DIY chocolate cậu bảo tớ tìm bọn họ chụp quảng cáo, rồi lại tung ra chuyện đồng tính luyến ái, sau lại tìm tòa soạn viết mấy thứ hại người ta, cậu nha đến tột cùng là muốn an tâm cái gì vậy a? Lúc trước thời điểm cậu tung hình bọn họ trong lòng tớ xoắn xuýt đến toát cả mồ hôi, vạn nhất mọi người không tiếp thu được thì phải làm sao? Không phải là hủy hoại con nhà người ta rồi ư!”

“Tớ có hỏi qua nó, có thể tách khỏi gã họ Cố kia hay không, nó nói rằng nó thà chết.” Thái Nhu kẹp điếu thuốc duỗi tay, “Được lắm, nếu thái độ kiên quyết như vậy, loại chuyện giấy không gói được lửa này, một ngày nào đó sẽ bị người biết. So với việc sau này công ty lớn mạnh bị phơi bày khiến người chỉ trích, còn không bằng sớm ngả bài, còn có thể thuận tiện tạo thế. Có cái gì không tốt chứ? Phải biết rằng, quần chúng đối với người mới vẫn là khoan dung chút đỉnh, cũng sẽ không phải đối mặt với áp lực dư luận quá lớn. Hơn nữa, tớ cũng chưa bắt cậu tung ra ảnh chụp bọn nó hôn môi, thế là cũng đủ nhẹ nhàng rồi.”

“Cái trò cậu bày ra lần này, lại là xâm phạm riêng tư với cả nhân quyền gì gì đó, quả thật không sợ bé gà con bị té ngã à?”

“Hứ, nó ngay là chút năng lực ấy đều không có, thì sớm về nhà bú sữa mẹ cho xong đi! Còn giả bộ già dặn bắt chước người ta học trò buôn bán!” Thái Nhu thực anh dũng mắng, “Nếu không phải nhờ đó, nó có thể nhanh chóng tạo thành danh tiếng tại thị trường quốc tế như vậy không? Phải biết rằng đám ngoại quốc thích nhất là tóm lấy không buông mấy cái vấn đề nhân quyền a riêng tư b chó má của Trung Quốc, cậu chỉ cần thả mồi, bọn họ liền lập tức mắt phát sáng đánh hơi thấy mùi mà nhào lại đây! PR không công a, con mẹ nó không dùng thì mới là đồ ngốc!”

“Lợi dụng truyền thông tuyên truyền, trình độ quảng cáo cao nhất kỳ thật là quan hệ xã hội, loại đạo lý này tớ đương nhiên hiểu được, đây cũng chính là chén cơm của tớ.” Từ Phỉ đem tờ báo quăng sang bên cạnh, nhún vai, “Tớ chỉ là cảm thấy cậu hạ thủ đối với em trai thật đúng là tàn nhẫn.”

“Tất nhiên, tuy rằng là bà con, nhưng cũng vẫn là em trai tớ. Chịu oan ức cho tớ nhiều năm như vậy, tớ cũng là nên báo đáp lại nó chút gì đó chứ?” Thái Nhu dụi đầu thuốc lá, thập phần ngang ngược cong khóe miệng.

Tục ngữ nói khổ tận cam lai, sau khi vượt qua trùng trùng trắc trở, sự phát triển kế tiếp của công ty Cao Kỳ quả thực là mạnh như vũ bão.

Nửa năm sau, di động Reader người đọc tâm hoàn toàn mở rộng mạng tiêu thụ toàn quốc, nhảy vọt thành hãng sản xuất di động có sức ảnh hưởng nhất trong nước.

Một năm sau, công ty Cao Kỳ đưa ra sản phẩm Reader thế hệ thứ hai, là chiếc di động hoàn toàn trong suốt có thể bẻ cong, cũng có thể thực hiện kết nối máy tính. Phân tích ngữ nghĩa cùng hệ điều hành ngữ âm chuyển dời từ di động đến máy tính cá nhân.

Hai năm sau, công ty Cao Kỳ bắt đầu giao thiệp với các hãng mãy tính, tập trung vào nhận diện ngữ âm sáng lập hệ thống điều hành hoàn toàn mới, tiếp nối DOS, WINDOWS, APPLE, hoàn thành cải cách điều hành máy tính lần thứ tư.

Ba năm sau, cao ốc tổng bộ của công ty Cao Kỳ ở Bắc Kinh chính thức được thành lập, một bước trở thành công trình tiêu điểm mới.

Tiêu thức kiến trúc (Landmark – điểm mốc): Trong cách dùng hiện đại, điểm mốc là bất cứ gì dễ nhận ra như một công trình xây dựng, một tòa nhà, đài tưởng niệm, hay công trình kiến trúc. Lấy thí dụ tháp Eiffel là điểm mốc của thành phố Paris hay Chợ Bến Thành là điểm mốc của Thành phố Hồ Chí Minh – wiki.

Năm năm sau, trên thế giới, chỉ cần là chốn có máy tính, có di động, sẽ không có người nào không biết đến tên công ty Cao Kỳ.

Chưa từng có người nào nghĩ tới, đây từng là ảo tưởng thời niên thiếu điên cuồng, cuối cùng cũng có một ngày trở thành sự thật. Những người sáng lập trẻ tuổi của công ty Cao Kỳ đã viết nên thần thoại trong giới IT Trung Quốc. Trên bảng xếp hạng Forbes cũng có thể tìm được tên của bọn họ. Vô số truyện tiểu sử viết về bọn họ được xuất bản hơn nữa còn trở thành best seller. Ban đầu, còn có người gọi bọn họ là Bill Gates của Trung Quốc, Steve Jobs của Trung Quốc......

Forbes à công ty xuất bản và truyền thông của Mỹ. Sản phẩm xuất bản nổi tiếng nhất của nó, tạp chí “Forbes”, xuất bản hai số mỗi tuần. Từ “Forbes” có lẽ được biết đến nhiều nhất với danh sách định kỳ về tài sản. Vì nó thường sử dụng những điều tra đáng tin cậy để xác định tài sản thực tế của cá nhân nên những con số của Forbes được trích dẫn rộng rãi như những con số gần chính xác.

Nhưng sau này, mọi người chỉ còn biết đến tên của bọn họ.

Bọn họ là Lý Lập Bang, Cố Văn Vũ, Thái Dương. Phân biệt là tam đại cổ đông của công ty Cao Kỳ.

Mà Cố Văn Vũ cùng Thái Dương trong đó, đã muốn trở thành cặp tình nhân đồng tính được xã hội công nhận, tiểu thuyết cải biên dựa trên câu chuyện của bọn họ nhiều vô số kể, thường thường khiến người rơi lệ rung động lòng người. Bất quá nghe nói một ngày nào đó, hai đương sự trong lúc dạo chơi vô tình nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết biên soạn từ chuyện thật của bọn họ tên

Thất hữu bất trực

, mới lật vài tờ, liền đều mặt như màu đất. Đặc biệt là Thái Dương, cực kỳ có kích thích muốn tăng xông, chửi bới tác giả tiểu thuyết tiết tháo nát bét ba đời nghèo túng nhất định là một cô nàng xử nữ biến thái không lấy được chồng. Mà trên thực tế, Thái Dương sở dĩ căm thù đến tận xương tuỷ đối với quyển sách kia, đơn giản chính là bởi vì trong sách vạch ra tư thế bản chất giữa cậu cùng Cố Văn Vũ mà thôi.

尿崩泪流

(Diabetes insipidus): bệnh đái tháo đường. Thực sự là mình k hiểu đoạn này =.=

Mùa đông năm 2020, Quách Minh Viễn sư huynh du học nhiều năm về nước, mấy đồng chí IT năm đó cùng nhau thuê nhà tại khu B tòa L phòng 11011 rốt cục lại có thể đoàn tụ cùng một chỗ.

Bốn người hẹn nhau tới sân bay tiếp đón, thời điểm Lý Lập Bang cùng Trương Gia đến, cặp đôi kia còn chưa có tới. Lý Lập Bang nhân cơ hội bắt đầu cùng Trương Gia oán giận: “Mấy ngày hôm trước trong công ty có tổ chức cho nhân viên bỏ phiếu, chọn ra một người có cống hiến nhất đối với công ty, mày đoán cuối cùng ai được nhiều phiếu nhất?”

“Khẳng định không phải mày.” Trương Gia nhướn nhướn mi.

“Xéo!” Lý Lập Bang tức giận mắng, “Mẹ nó không có thiên lý! Cuối cùng cư nhiên là thằng nhãi Thái Dương kia! Mày không biết đâu, mấy năm nay gần đây thằng vô lại đó cơ bản cái gì cũng đều không làm! Kỹ thuật giao cho Cố Văn Vũ, tao phụ trách xuất ngoại xã giao, nó cả ngày chỉ có biết ăn chơi nhảy múa, như thế nào ngược lại thành người có cống hiến nhất chứ?”

“Mày còn nói nữa, không có Thái Dương, công ty chúng mày nào có thể có được quy mô như hiện giờ.” Trương Gia dựa vào lan can đại sảnh đón tiếp, thản nhiên nói.

“Hử? Nói vậy là sao?”

“Mày nói coi, mấy năm nay mỗi lần công ty chúng mày có chút biến động, luôn rất nhanh còn có người nguyện ý hỗ trợ giải quyết. Mày nói đây là vì cái gì?”

“Vì cái gì?”

“Ân tình đó.”

“Ân tình?”

“Nhớ năm đó thằng ngốc này chịu thiệt khắp chốn, không biết bị người ta trắng trợn lợi dụng biết bao nhiêu lần. Khi đó chúng ta luôn cảm thấy rằng nó ngốc, luôn bị người khi dễ, chính là không nghĩ tới, thằng nhóc này cứ như vậy vô thanh vô tức tích lũy cả một đống lớn nợ ân tình, mà nó chính là chủ nợ.” Trương Gia cười cười, không khỏi cảm thán: “Mà thiếu nợ ấy à, chung quy vẫn là phải hoàn lại thôi.”

Lý Lập Bang cân nhắc một phen, cũng nhịn không được nở nụ cười: “Cũng rất đúng, lúc trước nếu không phải là nhờ công nó thức đêm sao chép bài tập chính trị cho tao, tao còn lâu mới để tâm đến thứ gà con như nó.”

“Gà con không đơn giản đâu, mày nghĩ xem, ngay cả loại người như Cố Văn Vũ còn có thể bị nó bẻ cong cơ mà.”

“Vậy có gì tốt chứ? Không phải vẫn là số mệnh bị đè sao?” Lý Lập Bang mang biểu tình đau lòng nhức óc.

“Hử? Mày không phải suýt chút nữa cũng bị nó bẻ cong sao?” Trương Gia cười nhạo nói.

“Thúi lắm! Anh đây là straigh nha! Thuần khiết nha!”

“Đó là bởi vì người ta không thèm bẻ cong mày.”

“Hứ? Mày so với tao tốt hơn bao nhiêu chứ? Tao nhớ rõ hồi đi học chính là mày là người đầu tiên nói muốn bảo hộ người ta. Cái lúc từ bộ phận trung tâm kỹ thuật Thiên Độ chủ động điều chuyển đến bộ phận thị trường, lại là vì ai hả?” Lý Lập Bang trả đũa một cách mỉa mai.

“Mày đừng có nói bừa, tao chính là coi Thái Dương như em trai.”

“Đúng vậy, đó là bởi vì em trai không có mỗi ngày hỏi han ân cần, một ngày ba bữa cơm gửi tin nhắn hỏi mày đã ăn hay chưa.” Lý Lập Bang càng nói càng hả giận, “Đó là ai a, nói bản thân thực tế, nói bản thân lý trí, nói bản thân sẽ không liều lĩnh càn quấy như bọn Thái Dương Cố Văn Vũ. Cuối cùng thế nào? Chẳng phải cũng không chống đỡ nổi sao? Mày đường đường là phó giám đốc Thiên Độ mà lại bị một thực tập sinh nhỏ nhoi bắt chẹt! Cho nên nói vẫn chỉ có anh đây là đáng dựa dẫm thôi, anh đây chính là theo đuổi các em gái, chúng mày là đều làm không nổi!”

Trương Gia tại thời điểm mới nãy khi Lý Lập Bang nhắc tới một ngày ba bữa nhắn tin sắc mặt liền trở nên xấu hổ, cười lạnh một tiếng phản kích nói: “Ha ha, đúng vậy, em gái, bất quá cho dù mày có đuổi theo được em gái thì cuối cùng cũng là kẻ bị đè mà thôi.”

Ngay tại lúc cuộc công kích giữa hai người bắt đầu phát triển căng thẳng, chuyến bay của Quách Minh Viễn biểu hiện chữ “Arrived”, hai người rốt cục đình chỉ khẩu chiến, đi về phía cổng ra.

“Ai, mày nói xem, sư huynh lần này trở về là một người hay là hai người đây?” Lý Lập Bang một bên thò cổ nhìn xung quanh một bên hỏi.

“Khó nói lắm.” Trương Gia ý vị thâm trường đẩy kính mắt.

“Một lát nữa liền biết liền ấy mà.” Trong giọng nói của Lý Lập Bang lộ ra hưng phấn, “Bất quá nói đi nói lại, Thái Dương cùng Cố Văn Vũ như thế nào còn chưa đến vậy!”

Cùng lúc đó, một góc Cát Lâm Trường Bạch sơn.

Trong trời tuyết trắng xóa, Thái Dương ngồi xổm bên cạnh một chiếc SUV màu đen.

“Không phải chứ...... Đây là lần thứ mấy chúng ta bị vây ở trong núi tuyết rồi? Không phải là tà ma quỷ quáy gì đấy chứ!” Thái Dương vô lực đẩy bánh xe sau không chút nhúc nhích đã muốn hoàn toàn chôn sâu trong hố.

“Đã gọi điện thoại rồi, đành phải chờ người đến kéo đi thôi.” Cố Văn Vũ trả lời thật sự trấn tĩnh.

“Này, anh đừng có bình tĩnh như vậy được không, hơi biểu hiện chút khẩn trương ra đi chứ, tốt xấu gì anh cũng từng có nỗi ám ảnh tai nạn tuyết thuở thơ ấu mà!” Thái Dương ngoài miệng nói như vậy, bất quá người đã muốn đứng dậy, mở ra thùng sau xe, thuần thục lấy ra túi cứu nạn ngoài trời, lều vải che tuyết, thiết bị sưởi ấm năng lượng mặt trời.

“Không có biện pháp, đã thành thói quen rồi.” Cố Văn Vũ đi qua giúp Thái Dương dựng lều, nhóm lửa, bắc nồi, xiên thịt dê, cuối cùng lại lôi ra một chai rượu trắng.

“Bất quá nơi này cảnh sắc thật đúng là không tồi ha! Tốt hơn nhiều so với chốn lần trước em bị vây khốn!” Thái Dương lôi máy ảnh chụp hình xung quanh, “Qua một đêm ở đây cảm giác nhất định không tồi đâu! Chi bằng anh bảo đội tìm kiếm cứu hộ ngày mai hãy tới đi......”

“Thái Dương, chúng ta hiện tại là đang bị bao vây đấy.” Cố Văn Vũ mặt không chút thay đổi nhìn Thái Dương.

“Ừm.”

“Nhưng mà đội tìm kiếm cứu hộ đích xác ngày mai mới có thể đến.” Cố Văn Vũ lại nói, “Bọn họ bảo chúng ta vô luận như thế nào phải kiên trì.”

“Ha ha, nói cho bọn họ hay! Chúng ta nhất định có thể chống đỡ được!” Thái Dương sung sướng mở hai tay bổ nhảo về phía Cố Văn Vũ, “Hiện tại nha, vợ ơi, trước hãy để cho chồng yêu thương kưng chút nào!”

Cố Văn Vũ khẽ nhíu mày: “Vợ ư?”

Thái Dương hất cằm: “Vợ! Đừng quên, thời điểm lúc trước đến Canada đăng ký kết hôn, tên của em chính là ở phía trước! Em là chủ hộ! Là chồng! Mẹ em còn đang trông cậy vào kưng sinh cháu trai cho bà đây!”

Cố Văn Vũ: “......”

“Đến đây đến đây, trước đừng dựng lều, dã chiến cũng không tồi nha! Hôm nay em phải ở trên!”

“Được, em ở trên.”

“Hử? Anh nghiêm túc chứ? Sao đồng ý nhanh vậy?”

“Ừ, Em ngồi ở trên.”

Thái Dương: “......”

Ngày hôm sau, đội tìm kiếm cứu hộ đến đây, cứu đi hai người gặp nạn quyến luyến bịn rịn đối với núi tuyết. Khi dọn dẹp hiện trường, ánh mặt trời vừa vặn theo vách núi trút xuống. Vách núi tuyết thuần trắng phản xạ hào quang màu bạc chói mắt, liền thấy bên trên có một dãy ký tự bắt mắt, như băng tuyết trên trời cao mây rộng rạng rỡ tráng lệ đâm vào mắt người:

1 while(true){

2 I. love(you)

3 }

Nếu là người có căn bản lập trình nhất định, vừa thấy nhưng chữ này sẽ biết đây là một tổ hợp số hiệu máy tính. I. love(you) là một hàm số, while(true) là một lệnh chương trình vô hạn tuần hoàn.

Bởi vậy, tổ hợp số hiệu này phiên dịch ra ngôn ngữ nhân loại chính là:

Tôi yêu em, yêu đến vĩnh viễn.

( chính văn kết thúc)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi