THẮT LƯNG HOA

Ngụy Vi và Hứa Thiên Nhất thường hay xích mích, song mỗi lần chỉ cần dỗ dành một lúc là êm xuôi. Nhưng Lí Mộ và Ngụy Tuần thì chưa bao giờ cãi nhau.

Không cãi nhau là một điều rất tốt, họ luôn thành thật với nhau, nói chuyện cởi mở về mọi thứ, như vậy sẽ bớt đi những nghi ngờ và mâu thuẫn. Lí Mộ không phải là người hay ôm tâm sự, khi gặp phải một vấn đề, cô không thích để nó bức bối trong lòng mà muốn nói ra để có được đáp án.

Tuy nhiên, không phải điều gì cũng có đáp án. Lần đầu tiên, cô giấu thắc mắc vào lòng. Thật ra, cô rất muốn hỏi Ngụy Tuần rằng anh có để ý đến việc Lí Gia Phú thích cô không?

Anh sẽ trả lời cô như thế nào. Có lẽ anh sẽ nói rằng anh tin ở cô.

Đây dường như không phải câu trả lời mà cô muốn, cũng không phải là đáp án mà cô cần. Anh tin tưởng cô là thế, đáng ra cô nên vui mừng mới phải. Sự tin tưởng lẫn nhau là điều mà rất nhiều cặp đôi còn thiếu, đó là nền tảng vững chắc để có thể đồng hành cùng nhau trên đường đời. Nhưng sâu trong thâm tâm cô có vẻ như lại hi vọng rằng anh sẽ tức giận, bởi lẽ có tức giận thì mới là quan tâm, còn không tức giận nghĩa là không buồn để ý. Tuy nhiên, suy nghĩ ấu trĩ chôn chặt trong lòng này lập tức bị lí trí áp đảo. Sao có thể dùng lối suy nghĩ trẻ con đó để thử tấm chân tình của một người?

Vì sự mâu thuẫn của cô mà vấn đề này không có câu trả lời chính xác, một bóng đen khổng lồ đang hình thành trong tâm tưởng của cô. Cô muốn nhìn rõ xem đó là gì, nhưng lại không tài nào thấy rõ được.

“Tạm biệt chị Tiểu Mộ.”

Hứa Thiên Nhất và Ngụy Vi vội vã rời khỏi tiệm sách trước khi Ngụy Tuần đến đón Lí Mộ. Ông cụ non Hứa Thiên Nhất trông lặng như nước mà cũng sẽ có những cảm xúc ngây thơ nhờ có Ngụy Vi. Lúc cô ấy muốn nắm tay cậu, cậu liền né tránh. Ngụy Vi bèn đứng yên tại chỗ không chịu đi tiếp, Hứa Thiên Nhất lại phải quay lại kéo cô ấy đi. Lí Mộ nhìn họ sóng vai nhau đi xa dần, rồi biến mất ở ngã tư.

Chập tối, cô gái làm bán thời gian đã hoàn thành công việc và chào tạm biệt Lí Mộ. Lí Mộ treo tấm biển đóng cửa tiệm, sau đó tắt hết đèn trong tiệm đi. Cô nằm bò trên quầy, nhìn những giá sách lớn náu mình trong bóng tối như đang cất giấu bên trong một thế giới mà chưa ai biết.

Lúc Ngụy Tuần đến nơi thì bắt gặp cô đang mải ngẩn người, thậm chí không phát hiện ra anh đã đẩy cửa bước vào. Anh đi tới xoa đầu cô, bấy giờ cô mới giật mình bừng tỉnh, đôi mắt mông lung mới lấy lại vẻ sáng ngời: “Anh đến rồi à.”

“Ừ. Em đã đói chưa?” Hiện giờ vẫn còn sớm, anh xuất phát trước giờ tan làm để đi ăn tối cùng cô.

Lí Mộ ném những suy nghĩ vu vơ kia ra sau đầu, đứng dậy mặc áo khoác: “Hơi đói ạ. Hôm nay chúng mình vẫn ăn ở nhà ạ?”

Ngụy Tuần giúp cô mặc áo khoác và cài cúc cẩn thận, bàn tay anh chạm vào bụng cô hết sức nhẹ nhàng. Bụng cô đã hơi nhô lên so với trước, nhưng nếu không nhìn kỹ thì vẫn chưa thấy có gì khác. Lí Mộ nhìn anh mặc áo cho cô, khuôn mặt in nghiêng dịu dàng mà nghiêm túc, giống như đang làm một việc cực kỳ quan trọng. Bóng đen trong lòng cô cũng tiêu tan phần nào.

“Em muốn ra ngoài ăn không? Anh đưa em đến nhà hàng của Nhiếp Thông.” Lí Mộ đã buồn rười rượi mấy ngày nay vì chuyện của A Tranh, anh muốn đưa cô ra ngoài giải khuây, ăn vài món ngon.

Cô cũng cảm thấy mình đã lâu không đi ra ngoài, bèn đáp: “Vâng.”

Sau khi mặc quần áo hẳn hoi, cô được bọc kín mít đến mức không ngọn gió nào có thể lùa vào. Ngụy Tuần nắm tay cô đi ra khỏi tiệm sách. Hai người nắm tay nhau, chậm rãi thả bước dọc theo con đường xào xạc mà Hứa Thiên Nhất và Ngụy Vi vừa đi qua. Lúc đến nhà hàng của Nhiếp Thông, anh ta đã tươi cười chờ sẵn: “Đúng là khách quý, lâu lắm không thấy ghé qua, làm khó cho cậu vẫn còn nhớ đường đến đây.”

Lí Mộ khẽ mỉm cười. Anh ta niềm nở chào hỏi cô: “Xin chào bà Ngụy.”

Hai má cô bất giác đỏ bừng: “Anh cứ gọi tên em là được ạ.”

Ngụy Tuần ôm lấy vai cô, cũng bó tay trước lời trêu đùa của Nhiếp Thông: “Được rồi, đừng trêu cô ấy nữa!”

“Ok, để tôi phục vụ quý khách nào.”

Anh ta gọi một nhân viên phục vụ đi ngang qua, bảo nhà bếp dọn món lên, sau đó đưa hai người đến bàn mà anh ta đã giữ chỗ cho họ. Ngụy Tuần đã gọi điện thoại trước cho Nhiếp Thông, dặn anh ta những món phụ nữ có thai cần phải kiêng. Bởi vậy, Nhiếp Thông đã dặn nhà bếp chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, chỉ đợi họ đến là mang lên.

Trong nhà hàng đang rất bận rộn, nhưng anh ta lại nhàn nhã ngồi cùng họ một lúc lâu không chịu đi, cứ hỏi họ khi nào tổ chức hôn lễ.

“Thật sự không ngờ là Ngụy Tuần lại kết hôn sớm hơn tôi. Tôi còn tưởng rằng đến lúc con mình biết đi mua xì dầu thì cậu ta vẫn độc thân cơ đấy. Tiểu Mộ à, em siêu ghê, lại có thể hạ gục cậu ta nhanh như vậy. Anh cũng phải nhanh chân lên mới được, tranh thủ để bọn trẻ hai nhà chúng ta còn đi mẫu giáo cùng nhau.”

Ngụy Tuần đưa cô đến đây không phải là để nghe anh ta lải nhải. Anh bèn nói: “Cậu không đi làm việc đi à?”

“Chê tôi làm “bóng đèn” chứ gì? Ôi chao, đau lòng quá, tôi đi đây, đi đây.”

Khi bên tai đã được thanh tĩnh, Ngụy Tuần cười nói: “Cậu ấy hơi lắm mồm, nhưng được cái đồ ăn của nhà hàng cậu ấy ngon lắm.”

Anh tỉ mỉ gắp đồ ăn cho cô, cô cũng gắp đồ ăn vào bát của anh: “Anh đừng chỉ lo gắp cho em, anh cũng ăn đi.”

Lí Mộ nghĩ, có lẽ tình yêu của mỗi người mỗi khác, Ngụy Tuần đối xử tốt với cô rất chân thành, không hề giả dối.

Ăn tối xong, Nhiếp Thông tiễn họ ra cửa: “Cậu không tham gia buổi họp lớp lần trước, cuối năm còn có một buổi tụ tập nữa, cậu có muốn đưa Lí Mộ đi cùng không?”

Ngụy Tuần không cho anh ta một câu trả lời chính xác: “Để xem đã.”

“Được rồi, cậu bận trăm công nghìn việc mà, không ép cậu.” Những dãy xe đỗ đầy trước cửa nhà hàng, xe của Ngụy Tuần bị một chiếc xe khác chặn đường, Nhiếp Thông bảo nhân viên đi tìm chủ nhân chiếc xe đó để di chuyển nó, lấy lối ra. Trong lúc chờ đợi, anh ta sực nhớ ra điều gì đó, liền nói: “À phải rồi, lần trước tôi gặp Yến Yến, thấy tình trạng cô ấy không được tốt cho lắm. Phùng Triều kia kể cũng lạ, tôi nghe nói là hình như công việc làm ăn của gia đình anh ta gặp vấn đề. Cái số Yến Yến cũng khổ, hai người vừa mới đính hôn chưa được bao lâu.”

Lí Mộ đứng bên cạnh Ngụy Tuần, nghe thấy anh chỉ hỏi: “Thật à?”

Trong lời nói không có quá nhiều cảm xúc. Nhiếp Thông chỉ cảm khái mà rằng: “Chứ còn gì nữa. Tôi đã bảo Thanh Thanh quan tâm đ ến cô ấy một chút. Cô gái này bướng chết đi được, chẳng chịu hé răng nói một lời.”

Nhiếp Thông là một người rất nhiệt tình, chính bởi cái tính nhiệt tình này mà anh ta có rất nhiều bạn bè thân thiết. Ngụy Tuần không hỏi thêm gì nữa. Chủ nhân chiếc xe đã nhanh chóng đi tới. Bọn họ chào tạm biệt nhau, sau đó Ngụy Tuần lái xe đi.

Trong xe hết sức yên tĩnh. Cái tên của Trịnh Yến Yến khiến bóng đen mới tiêu tan được phần nào trong lòng Lí Mộ lại trở nên nồng đậm hơn trước. Ngụy Tuần không thích nói chuyện khi lái xe, cô cũng không quấy rầy anh. Hai người họ vẫn như mọi khi, nhưng bầu không khí luôn ngột ngạt, không biết là vì anh hay vì cô.

Lí Mộ đang đợi anh chủ động nói rằng anh chỉ muốn hỏi thăm tình hình của Trịnh Yến Yến một chút, bởi lẽ cô biết anh xưa nay luôn mềm lòng. Tuy nhiên, anh lại im lặng như thể đang kìm nén điều gì đó.

Như vậy còn khiến cô cảm thấy rối bời hơn cả việc anh nói với cô rằng anh muốn biết cô ta sống có ổn không.

Nửa đêm, Lí Mộ gặp ác mộng. Nghe thấy tiếng cô nức nở, Ngụy Tuần bừng tỉnh giấc. Nom trán cô đổ đầy mồ hôi, khóe mắt vương lệ, anh nhẹ giọng gọi cô: “Tiểu Mộ à.”

Nghe thấy tiếng gọi, cô dần dần tỉnh lại, mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô với vẻ đầy lo lắng. Cảm giác trong mơ quá đỗi chân thực, khiến cô ngỡ mình vẫn chưa thoát ra khỏi ác mộng. Nhìn thấy anh, cô cảm thấy rất buồn, lại không nén được nước mắt.

Ngụy Tuần nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Tiểu Mộ, đừng sợ, em chỉ vừa nằm mơ thôi.”

Cô ôm chặt lấy anh, ý thức dần trở nên rõ ràng. Hóa ra chỉ là mơ. Lí Mộ thở phào một hơi, cơ thể dâng lên cảm giác mệt mỏi sau khi tỉnh lại.

Ngụy Tuần vừa ôm cô vừa dịu dàng vỗ về. Đột nhiên trong căn phòng tĩnh lặng vang lên tiếng rung của điện thoại. Chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường phát ra ánh sáng lập lòe trong đêm tối. Ngụy Tuần nghiêng người cầm điện thoại lên xem. Lí Mộ đang ở trong vòng tay anh cũng nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình.

Trịnh Yến Yến.

Sau khi nhìn rõ tên người gọi đến, Ngụy Tuần khẽ liếc nhìn Lí Mộ bằng ánh mắt như để hỏi ý kiến và xen lẫn vẻ áy náy. Lí Mộ ngồi thẳng người dậy, đưa lưng về phía anh.

Ngụy Tuần bắt máy. Do trong phòng quá tĩnh lặng nên giọng nói trong điện thoại nghe rõ mồn một.

“A lô, xin hỏi có phải anh Ngụy không ạ? Đây là khoa cấp cứu của bệnh viện Trung tâm, có một người bệnh tên là Trịnh Yến Yến đang được cấp cứu tại đây. Nếu anh là người thân của cô ấy thì phiền anh nhanh chóng tới đây một chuyến.”

Đầu óc Lí Mộ hoàn toàn trống rỗng, đến nỗi không nghe rõ Ngụy Tuần đã nói gì. Chỗ lún xuống trên giường bỗng nhẹ đi, anh đứng dậy đi đến phòng để quần áo để thay đồ. Cơ thể của Lí Mộ có phản ứng trước, cô cũng theo anh rời giường, đi đến trước cửa phòng để quần áo: “Anh đến bệnh viện bây giờ sao?”

Ngụy Tuần thoáng dừng lại động tác thay quần áo: “Anh đến xem thế nào rồi sẽ về ngay. Tiểu Mộ, em cứ ngủ trước đi.”

Nói đoạn, anh tiếp tục động tác trên tay. Lí Mộ nhìn anh cởi bỏ đồ ngủ, để lộ ra tấm lưng trần rắn chắc, sắc mặt nặng nề không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày. Anh vội vàng mặc vào một chiếc áo len, rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.

Lí Mộ đang đứng ở cửa phòng nép sang bên nhường lối cho anh.

Cô vẫn luôn cúi đầu nên Ngụy Tuần không thấy rõ vẻ mặt của cô. Anh dừng bước, nói: “Tiểu Mộ, anh chỉ đến xem tình hình của cô ấy một lát thôi.”

Nếu cô không cho anh đi thì sẽ thật là độc ác và ích kỷ, có đúng không? Người ta đang nằm trong bệnh viện, tính mạng quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Cô đáp: “Anh đi đi, nhớ về sớm nhé!”

Ngụy Tuần ôm cô một cái, thân hình cao lớn biến mất ở cửa phòng ngủ. Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng cửa chính đóng lại đánh “cạch” một tiếng.

Lí Mộ có cảm giác toàn thân mất hết sức lực, cô từ từ ngồi xổm xuống.

Cô không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu, cho đến khi bắp chân tê dại, cô mới đứng lên, đi chân trần trở lại trên giường, rồi đắp kín chăn, nhắm mắt lại.

Gần như suốt một đêm không ngủ, lúc cô mở mắt ra, trời đã tờ mờ sáng. Bên kia giường lạnh lẽo, căn phòng im ắng đến đáng sợ. Hôm nay, bé con trong bụng cô rất ngoan, vậy mà lại không quấy mẹ. Đứa trẻ dường như biết rằng bố mình vắng nhà, không có ai bên mẹ. Lí Mộ không biết nên làm thế nào bây giờ.

7 giờ là thời gian Lí Mộ rời giường mỗi ngày. Cô nhận được điện thoại của Ngụy Tuần lúc 7 giờ.

“Anh xin lỗi nhé, Tiểu Mộ. Hiện giờ anh chưa thể về được, anh đã bảo trợ lí Trần mang bữa sáng đến cho em. Anh ấy sẽ đưa em đến tiệm sách. Đợi xong việc bên này anh sẽ tới chỗ em.”

Lí Mộ hỏi: “Cô ấy sao rồi?”

“Vẫn đang phải theo dõi, có điều đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.”

“Vâng, em biết rồi.” Cô không nói gì nữa mà cúp máy trước.

Cô sợ mình sẽ nói ra câu “anh đừng ở bên cô ta nữa, mau trở về đi”. Suốt đêm, cô không ngừng tự nhủ rằng tính mạng con người quan trọng, Trịnh Yến Yến đang ngã bệnh, Ngụy Tuần lo lắng cho cô ta là điều rất đỗi bình thường. Họ quen biết nhau lâu như vậy, anh cũng đã từng thích cô ta, cho dù xuất phát từ góc độ nào thì anh cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ lúc này, còn cô càng không nên cáu kỉnh.

Lí Mộ kinh ngạc trước lòng dạ xấu xa của mình, cô thế mà lại nghĩ đến việc bằng mọi giá không cho anh đến bệnh viện.

Cô đi đến mở rèm cửa sổ ra. Ngoài trời tuyết đã rơi, không biết bao giờ mùa đông này mới kết thúc.

Chắc hẳn trợ lí Trần cũng sắp đến đây. Bên ngoài rất lạnh, cô cũng nên pha cho anh ta một tách trà nóng uống cho ấm người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi