THẤT NIÊN CHI DƯƠNG

Ngày hôm sau Tần Vũ kiểm tra ở bệnh viện, quả thật bị loét dạ dày, có điều không nghiêm trọng, chờ sau khi kiểm tra xong tự mình ở nhà từ từ tĩnh dưỡng là ổn. 

Tần Hàm từ trong hộp giữ ấm rót cho anh một chén cháo, Tần Vũ uống một ngụm, “Anh làm?” 

Tần Hàm không để ý tới anh, ngồi sang một bên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Vũ nhún nhún vai, “Chuyện chỉ có như vậy đó.” Mấy ngày nay tâm tình của anh cũng không tệ, không để ý ánh mắt muốn giết người của anh trai anh, ngồi trên giường thoải mái ăn hai chén cháo. 

Hai ngày nay ở bệnh viện mỗi ngày đều có người mang cháo đến, hương vị rất quen thuộc. Uống bảy năm qua, muốn quên cũng không quên được.

“Anh ta đâu?” Anh buông chén trong tay xuống, hỏi Tần Hàm.

“Tần Vũ, hai đứa giày vò nhau thế nào là chuyện của hai đứa, nhưng đừng để ba mẹ lo lắng cho em.” Tần Hàm một bụng tức giận, cuối tuần này Tần Vũ không về nhà, hắn còn muốn giúp Tần Vũ nói dối chuyện sinh bệnh với người lớn trong nhà. 

“Em biết, đừng nói với ba mẹ em ở bệnh viện, dù sao sáng mai là có thể về.”

Tần Hàm từ trên ghế đứng lên, nhìn bộ dạng hiện tại của Tần Vũ hắn cũng nói không nên lời, hắn thở dài: “Tự em giải quyết đi, cậu ta ở bên ngoài.”

Tần Hàm nói xong xoay người ra ngoài.

Trần Trạch ngồi trên ghế hành lang, tựa đầu vào ghế nhìn Tần Hàm đi qua. Tần Vũ một mình ở bên trong, hắn không biết có nên đi vào hay không, tối hôm đó vừa nói sau này sẽ không để em nhìn thấy mình… Trong lúc đang ngơ ngẩn, cửa phòng bệnh bên cạnh mở ra.

“Này.” 

Trần Trạch sửng sốt một chút, quay đầu lại, Tần Vũ dựa vào cửa, lắc lắc bình giữ nhiệt trong tay, “Cháo rất ngon, cảm ơn. Hai ngày nay vất vả cho anh rồi.” 

Tần Vũ thấy Trần Trạch không nói gì, cười một tiếng, “Tôi không sao nữa rồi, anh về đi.” 

Trần Trạch còn đang sững sờ, trạng thái của Tần Vũ lúc này trông tốt hơn đêm qua nhiều, tuy rằng sắc mặt vẫn không tốt lắm, nhưng cả người rất có tinh thần.

Hắn đứng lên, gãi đầu, “Ngày mốt anh đi rồi, mai có thể đến thăm em được không?”

“Ngày mai à, ngày mai tôi sẽ xuất viện.” Tần Vũ cười.

“À.” Trần Trạch đi qua cầm lấy bình giữ nhiệt trong tay Tần Vũ, cố gắng suy nghĩ kế tiếp nên nói cái gì. Tần Vũ đã rất lâu không dùng thái độ thoải mái này đối mặt với hắn, hắn có chút khẩn trương, không biết Tần Vũ có phải đã quyết định triệt để ra đi hay không.

“Anh về đây.”

Tần Vũ gật gật đầu.

Trần Trạch còn muốn nói gì, lại sợ nói ra những lời này thì về sau không bao giờ dùng để nhìn hắn nữa, một tay bỏ vào trong túi quần chậm rãi đi ra ngoài.

“Cho tôi thêm chút thời gian.” Tần Vũ đột nhiên nói.

Trần Trạch ngẩn ra, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm. Qua hơn nửa ngày mới xoay người nhìn Tần Vũ, “Em vừa nói…” Khóe miệng hắn không thể khống chế muốn nâng lên, trong lòng lại chua xót.

Tần Vũ cúi đầu cười, ánh mắt lại mang theo chút mờ mịt, không biết quyết định của mình có đúng hay không. Có điều đêm đó ph4t tiết một trận sau thoải mái hơn hẳn. Hai ngày nay suy nghĩ rất nhiều, sau khi nói ra hình như cũng không có loại nghiêm trọng như mình tưởng tượng, tuy rằng có thể không quên được những chuyện kia, hơi thở nghẹn trong lòng lại dịu đi. 

Dù sao mình cũng đã đồng ý sau này tận lực không nghĩ đến những chuyện kia nữa, dù sao vẫn yêu hắn như vậy, không có cách tiếp nhận người khác, không bằng cho mình thêm một chút thời gian, cũng cho người này một cơ hội. Nếu như sau này, cùng lắm thì đến già cũng không qua lại là được. 

“Ờ,” Anh nhấp miệng, “Cho tôi một chút thời gian, có lẽ có thể.”

“Anh…” Trần Trạch có chút luống cuống tay chân, nhưng hắn nhanh chóng đặt bình giữ nhiệt lên ghế, đi tới trước mặt Tần Vũ, “Anh có thể ôm em được không?” 

Tần Vũ không nói gì, cũng không từ chối hắn.

Trần Trạch ôm lấy Tần Vũ, hít sâu một hơi, vành mắt ửng đỏ, “Được, được, mặc kệ bao lâu cũng được, anh chờ em.” 

Tần Vũ tựa vào vai hắn nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, đưa tay vòng qua lưng Trần Trạch.

Trần Trạch đẩy Tần Vũ vào trong một chút, bản thân cũng đi vào rồi trở tay đóng cửa lại, xoay người đè Tần Vũ lên cánh cửa, cúi đầu hôn khóe miệng anh. 

Tần Vũ nâng cằm lên đón nhận hắn, đã lâu không có cảm giác như vậy, cảm thấy người này thật sự ở bên cạnh mình.

Sau khi một nụ hôn dài không có bất kỳ t1nh dục nào chấm dứt, Trần Trạch lại ôm chặt Tần Vũ, nghẹn thật lâu, mới nói ra “Cám ơn em.” 

Tần Vũ cười, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Trần Trạch, “Anh về trước đi, đừng rề rà nữa.” 

“Ừ, được.” Trần Trạch cau mày, “Có điều cuối năm công ty tương đối bận rộn, có thể sau này cơ hội trở về rất ít. Em chăm sóc tốt bản thân, ăn uống đều đặn, đừng để phải đến bệnh viện nữa.” 

“Ừm.”

“Còn phải suy nghĩ thật kỹ, mặc kệ như thế nào anh đều chờ em.”

Sau khi Trần Trạch trở về công ty, tâm tình lại thấp thỏm hơn trước đây, Tần Vũ cũng sẽ không chủ động liên lạc với hắn, hắn sợ Tần Vũ sẽ thay đổi chủ ý. Mỗi ngày ngoại trừ công việc thì trong đầu đều là Tần Vũ, chẳng qua công ty quá bận rộn, hắn không thể mỗi tuần đều trở về như trước.

Tần Vũ hầu như mỗi đêm đều có thể nhận được tin nhắn của Trần Trạch, mỗi ngày đều có một tin nhắn dự báo thời tiết đúng giờ, cho anh biết đã đến lúc đem quần áo vô nhà. Còn một ít cách làm cháo dưỡng dạ dày, mỗi đêm xem xong tin nhắn sau khi ngủ,  gần như đều thành thói quen. Anh không trả lời nhiều, đôi khi chờ Trần Trạch lải nhải nói xong sau mới nhắn qua câu ngủ ngon. Loại cảm giác này giống như lại quay về những ngày trước kia hai người ở cùng nhau. 

Sinh nhật Trần Trạch vào cuối tháng 11, hắn đã 33 tuổi rồi, thời gian trôi qua rất nhanh, chia tay Tần Vũ cũng gần một năm.

Ngày sinh nhật hắn đi làm cũng có chút thấp thỏm, thỉnh thoảng còn xem điện thoại di động, mặc kệ thế nào, hắn vẫn hy vọng Tần Vũ sẽ nói với hắn một tiếng chúc mừng sinh nhật. Tuy rằng biết rõ đối với Tần Vũ mà nói, có lẽ đây cũng không phải là ngày tốt đẹp gì. 

Mãi cho đến buổi tối tan làm ngoại trừ tin nhắn chúc mừng từ bạn bè và gia đình thì không có động tĩnh gì, hắn ngồi trong văn phòng, có chút thất vọng bỏ điện thoại vào trong túi xách, cầm áo khoác ra ngoài.

Căn nhà hắn thuê ở chung cư gần công ty, chậm rãi đi về, lúc cửa thang máy mở ra lại nhìn thấy một người tựa vào cửa nhà hắn. 

Trần Trạch cho rằng mình hoa mắt, trong lúc nhất thời ngay cả cửa thang máy cũng quên mất, sau khi cửa thang máy đóng lại, hắn mới nhớ tới mà lấy tay chắn lại, vội vàng đi ra.

Trong tay Tần Vũ xách theo chiếc bánh kem dựa vào tường, cười nhìn Trần Trạch, “Sinh nhật vui vẻ.” 

Trần Trạch c4nmôi, cười cười, mắt lại ướt đẫm. Hắn thở dài, hai chân hơi nhũn ra, cúi người ngồi xổm trên mặt đất che mặt, bất ngờ đến quá nhanh khiến hắn có chút chịu không nổi. Quá vô dụng, một năm nay mình muốn khóc còn nhiều hơn ba mươi năm qua. 

“Anh không sao chứ?” Tần Vũ bị phản ứng của hắn dọa. 

Trần Trạch đứng lên, khóe mắt còn ướt át, “Không sao, chỉ là không ngờ em sẽ đến.” 

Tần Vũ cười, “Vừa hay sáng mai không có lớp học.” Hơn nữa anh cũng rất muốn gặp Trần Trạch.

Hơn nữa nếu đã quyết định sau này phải tiếp tục ở bên nhau, dù sao cũng phải chôn giấu ký ức quá khứ. 

Trần Trạch mở cửa, bảo Tần Vũ vào phòng, sau khi đóng cửa liền ôm lấy anh từ phía sau.

Tần Vũ đặt hộp bánh kem lên tủ giày, thuận theo tựa vào người Trần Trạch.

“Anh rất nhớ em.” Trần Trạch khàn khàn nói, nhẹ nhàng hôn sau tai Tần Vũ.

Tần Vũ quay đầu lại hôn môi với hắn, “Em cũng vậy.” 

_

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi