THẤT NƯƠNG (XUYÊN VIỆT CHI TIỀN DUYÊN NGỘ)

Theo yêu cầu của Thất Nương, Mai quản sự mang về rất nhiều đá vôi, tìm được một gian phòng làm thí nghiệm ở nơi yên lặng vắng vẻ.

Thợ giỏi được mời đến là một sư phụ họ Thân, người béo ục ịch, khuôn mặt hiền lành trung hậu. Vừa nghe nói Lưu gia có cơ mật đại sự, ngay cả đồ đệ cũng không gọi chỉ mang theo hai đứa con đến.

Thời đại này công nghệ làm thủy tinh đã vô cùng phát triển, cho nên thực nghiệm làm cũng rất thuận lợi.

Trong quá trình thí nghiệm, Thất Nương nghiêm khắc yêu cầu mỗi người phải mang đồ bảo hộ cẩn thận, khẩu trang và bao tay kín mít.

Thất Nương đã lâu chưa vào phòng thí nghiệm, trước đây từng giấu ông ngoại tàng trữ một gian phòng làm thí nghiệm nhưng bị ông bắt gặp liền đau đầu, cuối cùng bất đắc dĩ đành tìm cho nàng một nơi khác làm phòng thí nghiệm, thực rất sợ hãi nha! Ai biết có ngày nàng không cẩn thận làm Đỗ gia nổ tung thì sao?

Thí nghiệm cũng không tốn nhiều thời gian, phần lớn chỉ tốn nhiều ở khâu chuẩn bị nguyên vật liệu, cuối cùng, rất nhanh liền cho ra thành phẩm là một tấm gương.

Sáng trong như mặt giếng tĩnh lặng phản chiếu ánh trăng, Thất Nương đem trang kính thiên kim ra so sánh, cái kia giống như mặt trăng với mặt trời, ảm đạm không ánh sáng.

Tất cả mọi người mừng rỡ như điên, Thân sư phụ cùng hai đứa con ôm nhau vui vẻ, Mai quản sự mặt mày hớn hở: “Thành công, chúng ta lập tức đi gặp lão gia báo cho người tin vui.” Thất Nương dù cũng vui nhưng không đến mức mừng phát điên như mọi người, nàng lại không biết những tấm gương sau này chẳng những giúp cho Lưu gia tài khuynh thiên hạ mà còn là vật cứu mạng của nàng nữa, bất quá vẫn là sau này.

Ba người trở về Lưu phủ, Thất Nương và Lưu Thành Hề về phòng thay quần áo trước rồi mới đến thư phòng của Lưu Trường Khanh họp mặt với Mai quản sự.

Trở lại Tây Tử lâu, Hồng Miên thấy Thất Nương trở về, nhãn tình sáng lên: “Nhị tiểu thư, có thành công không?”

Thất Nương cười gật đầu, Song My phía sau Hồng Miên mừng rỡ reo lên: “Tiểu thư, nhớ giữ lại một cái cho chúng ta nha!”

Khi nàng đến thư phòng của Lưu Trường Khanh, Lưu Thành Hề đã đến đó trước, đứng bên cạnh Mai quản sự.

Lưu Trường Khanh cầm chiếc gương trong tay thưởng thức, nghe Mai quản sự nói: “ …. Ngày đầu tiên Nhị tiểu thư làm ra trang kính, ta đã dùng bồ câu đưa tin cho quản sự Phong Đô Nhã Trần Cương, bảo hắn tới gấp Đan Phượng thành, ước chừng trước cuối năm có thể đến kịp, phương pháp Nhị tiểu thư nói cũng không khó, chỉ cần làm tốt an toàn phòng hộ, thợ bình thường đều có thể làm được…. Chúng ta có thể nhân lúc Trần Cương sắp đến làm trước một ít hàng cho hắn mang về kinh thành….”

Lưu Trường Khanh gật gật đầu, lại nhìn cái gương yêu thích không buông tay, lầm bẩm: “Chúng ta phải định giá gì cho thích hợp đây?”

“Giá thì…. Tiểu nhân cho rằng không bằng chúng ta cứ ấn theo giá của Mỹ Nhân quán, gương của bọn họ còn bao gồm cả phí chuyên chở, như vậy lợi nhuận của chúng ta thu được là gấp đôi.”

Thất Nương hỏi: “Loại gương nhỏ như lòng bàn tay này là hai mươi lượng một cái, vậy còn loại kính trang điểm lớn hơn sẽ là bao nhiêu?”

Mai quản sự đáp: “Là năm mươi lượng bạc một mặt gương… Tây Lũng quốc cách Long Giao chúng ta một con sông Thanh giang, bọn họ thường gặp sóng gió trên sông, mà loại gương này khi vận chuyển lại phải cực kỳ cẩn thận nên cũng khá phiền toái, cho nên giá cao cũng là vì vậy, mà một nguyên nhân khác là ở mỗi nước bọn họ chỉ mở một Mỹ Nhân quán ở kinh thành, cả nước các thành các trấn, nếu muốn mua cũng phải đến kinh thành mới có thể mua được.”

Lưu Thành Hề nghe xong giật mình: “Như vậy, loại hàng này chúng ta bán ra ngoài…. Một năm có thể kiếm được bao nhiêu đây?”

Mai quản sự cười nói: “Đại thiếu gia, cái này ta chưa thể tính trước được… Bất quá tính sơ sơ, đại khái lợi nhuận cũng phải được một hai phần của tất cả thương hội hiệu buôn của Lưu gia gộp lại, nhưng đó vẫn là tính khiêm tốn một chút.”

Lưu Trường Khanh cũng lắp bắp kinh hãi: “Nhiều như vậy sao?”

Lưu Thành Hề dù không biết thương hội Lưu gia một năm rốt cuộc lợi nhuận bao nhiêu, nhưng xem mặt cha cũng biết con số ấy không nhỏ.

Mai quản sự nói: “Tất cả đều là công lao của Nhị tiểu thư, lão gia cũng thật có bản lĩnh, nhận một nghĩa nữ cũng có thể thu luôn thần tài vào cửa.”

Mọi người nở nụ cười, Lưu Thành Hề vừa cười vừa nói: “Thì ra Mai bá bá cũng biết nói giỡn, Thành Hề hôm nay mới thấy. Bất quá Thành Hề cũng có một chút muốn hỏi.”

Lưu Trường Khanh tâm tình thoải mái: “Con nói xem?”

“Thành Hề có ý tưởng, Lý thị Tây Lũng quốc sở dĩ càn rỡ như vậy vì bọn họ biết gương của mình làm ra là độc nhất vô nhị, cho nên cũng không để tâm xem hàng làm ra nhiều hay ít, chỉ cần vật càng quý, gương càng ít, lợi nhuận lại càng cao, có phải vậy hay không Mai bá bá?”

Mai quản sự gật đầu: “Đúng vậy, quả thật như thế.”

Lưu Thành Hề nói tiếp: “Như vậy chúng ta cũng có thể làm như thế. Thất Nương nói vật liệu có độc, cho dù chúng ta có phòng hộ kỹ nhưng thợ làm quanh năm suốt tháng cũng vẫn sẽ có hại đến thân thể. Vậy chúng ta có thể làm như Tây Lũng Lý thị, không cần nhiều mà lấy hiếm làm quý, chỉ cần bí phương nằm trong tay chúng ta còn sợ không ai mua sao?”

Mai quản sự ngẩn ra: “Đại thiếu gia quả thật là đã khác xưa, cũng đã thay bọn tiểu nhân suy nghĩ. Lưu gia chúng ta khi buôn bán vẫn lấy tín nghĩa làm đầu, nếu chỉ lo đến kiếm tiền không để ý hạ nhân, Lưu gia sao có thể có ngày được như hôm nay?”

Lưu Trường Khanh vui mừng không thôi: tiểu tử này cuối cùng cũng đã lớn, biết suy nghĩ vì người khác…

Thất Nương cũng đã có suy nghĩ trong đầu, nói: “Thất Nương cũng có vài điều muốn nói, không biết cha và Mai bá bá có nguyện ý nghe không?”

Lưu Trường Khanh sớm biết trí tuệ của nàng, vội hỏi: “Có gì con cứ nói.”

“Cha và Mai bá bá nghĩ xem gương của chúng ta sẽ lấy tên là gì? Không thể gọi là trang kính thiên kim được rồi, chúng ta phải có danh hào của chính mình, nhưng gọi là gì mới được?”

Lưu Trường Khanh biết Thất Nương đã sớm có dự liệu, cười: “Thất Nương nha đầu chỉ sợ đã tìm được tên hay rồi, còn giấu không nói ra!”

Thất Nương có chút ngượng ngùng: “Con kiến thức nông cạn, chỉ sợ nói ra cha và Mai bá bá chê cười.” Nhưng thấy mọi người đều biểu hiện thái độ chăm chú lắng nghe, liền nói tiếp: “Gọi là nhã kính được không? Thứ nhất là gợi sự liên tưởng đến Phong Đô Nhã, thứ hai, trang kính thiên kim rõ ràng ý nói là chỉ dành cho nữ tử chốn khuê phòng, nhưng nhã kính của chúng ta văn nhân nhã sĩ cũng có thể sử dụng.”

Lưu Thành Hề nói: “Nhưng gương chỉ nữ tử mới dùng…”

Thất Nương nói: “Đây là vấn đề trọng điểm ta muốn nói tiếp. Bệ, khung gương trước nay luôn dùng đồng để làm, nếu như chúng ta có thể dùng gỗ hoặc tre trúc, gỗ có thể điêu khắc thành tranh, trúc có thể vẽ hoa văn, lấy danh nhân hiền sĩ hoặc danh hoa kỳ thảo, điểu thú trùng ngư làm hình vẽ, vô luận như thế nào đều phải làm thực tinh xảo đẹp đẽ, tóm lại, phải ra được một chữ “nhã”, cứ như vậy, nhã kính của chúng ta so với trang kính thiên kim còn cao hơn một bậc…”

Mọi người nghe xong vừa mừng vừa sợ, Mai quản sự thở dài: “Nhị tiểu thư thực diệu nhân!”

Vì thế, Lưu Trường Khanh quyết định phê chuẩn phương án này, Mai quản sự tức khắc bắt tay đi làm.

………….

Cách giao thừa ba ngày, quản sự Phong Đô Nhã Trần Cương rốt cục từ kinh đô đặt chân đến Đan Phượng thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi