THẤT NƯƠNG (XUYÊN VIỆT CHI TIỀN DUYÊN NGỘ)

Mĩ thiếu niên mang theo một tiểu nha hoàn, phía sau còn đi theo một mãnh thú xinh đẹp, sự phối hợp kỳ lạ ấy thực bắt mắt khiến mọi người phải chú ý.

Nơi bọn họ bước chân đi qua, ai nấy đều tự thân tránh lui ba bước.

Lúc trước mọi người còn cảm thấy Hạ Lan Thuyền, Hạ Lan Nhị chính là cấp bậc thiên tiên, là những nhân vật hiếm thấy trên đời, cho nên cố ham ở lại xem bọn họ không chịu rời đi, không ngờ lại xuất hiện nhân vật ngang ngửa, ai còn chịu rời khỏi chốn này?

Hạ Lan Thuyền vừa nhìn thấy Thất Nương, lập tức phát hiện thiếu niên kia nhìn hắn ánh mắt rõ ràng giống như nhận biết, hắn xem đôi mắt hắc bạch phân minh trong suốt như nước kia cũng có vài phần quen thuộc, nhưng nhân vật như thế, nếu mình đã gặp qua sao có thể quên được? Hắn cảm thấy nghi hoặc.

Thấy Thất Nương ngồi xuống, khách các bàn cũng chậm rãi trở về vị trí cũ, nhỏ giọng bàn tán với nhau, thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn nàng và Sa lang, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc và hâm mộ không nói nên lời.

Thiếu niên này sao lại đến đây? Rốt cuộc là vì sao mà đến? Cư nhiên có thể nuôi sói làm sủng vật.

Tất cả mọi người phỏng đoán thân phận của hắn, tò mò lại sợ hãi, nhưng không ai nguyện ý rời đi.

Chu Lăng cũng theo Thất Nương về chỗ ngồi, nói:

“Trời ạ, trước kia nghe Thành Hề nói muội muội hắn nuôi một con Sa lang, nhưng chưa bao giờ thấy hắn mang ra ngoài, còn tưởng hắn nói khoác đâu!”

Thất Nương đáp:

“Đường tỷ của ta có việc không thể chăm nó được, mà Sa lang trừ nàng ra thì chỉ nghe lời mình ta, cho nên nhờ ta chăm sóc nó.”

Trừ Ứng Thiên, còn lại mọi người ai nấy đều sắc mặt trắng bệch, Mạnh Tinh trừng mắt nhìn Sa lang, nơp nớp hỏi:

“Nó thật sẽ không cắn người sao? Bình thường nó ăn những gì?”

Song My đảo đôi mắt đẹp:

“Nó bình thường thích nhất là ăn gà, nhưng không thích con nào đã chết đâu, nó thích nhất là… cắn phập một nhát lên cổ..” thanh âm bỗng nhiên kéo dài, cười khanh khách, “con gà kia gục xuống… nó ăn cực kỳ ngon lành.”

Mạnh Tinh vuốt cổ mình, nhìn Sa lang nằm dưới chân Thất Nương, sắc mặt càng trắng.

Ứng Thiên nhìn thoáng qua Song My nói:

“Bất quá là thích ăn gà, chứ không phải thích ăn người.”

Song My cười hì hì nhìn Mạnh Tinh, Mạnh Tinh lúc này mới tỉnh ngộ, không khỏi nhìn Song My vài lần, lúc này mới phát hiện tiểu nha đầu này chẳng những bộ dáng cười đùa, căn bản chẳng chút vẻ gì là nha hoàn – nàng không giống những nha đầu nhà giàu biết tôn ti, cũng không giống nhà nghèo nhát gan, trong tiếng cười trong veo sóng mắt lưu chuyển, linh động vô cùng, khiến hắn thấy trong lòng rung động.

Hắn đang muốn mở miệng hỏi tính danh của nàng, Chu Lăng đã lấy lại tinh thần, quay đầu hướng phía bàn Hạ Lan Thuyền hô lên:

“Ê, tên kia, chúng ta đấu tiếp, ai thua thì không cần đến hội thi ngắm đèn nữa cho mất mặt!”

Lời này vừa ra, không khí trong đại sảnh nhất thời đóng băng.

Thì ra trước khi Thất Nương đến, đám người Chu Lăng cùng đường đệ Hạ Lan Thuyền vì một lời bất hòa liền đấu thơ.

Thất Nương hỏi nguyên do, mới biết thì ra do cạnh tranh giữa các trường học gây nên.

Hạ Lan Chi là đệ tử của Hoàng gia Y Y Thư viện.

Đệ tử Hoàng gia Y Y thư viện trước nay đều xem thường các trường học khác, trường Lục Kiều những năm gần đây nhân tài lớp lớp xuất hiện, có xu thế sánh ngang với trường Hoàng gia, khó trách hai bên có hiềm khích với nhau.

Nhưng bọn Chu Lăng hiển nhiên không biết thân phận đám người Hạ Lan Thuyền, cho nên mới dám cùng bọn họ khiêu khích, mặt khác, phàm là nam nhân sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt nữ nhân, huống chi là cấp bậc mỹ nhân thế gian như vậy.

Bên kia Hạ Lan Chi ngạo nghễ đáp:

“Đến đi, ai sợ ai?”

Chu Lăng ngẫm lại, chỉ ra làn sương đang giăng ngoài cửa sổ:

“Lấy sương làm đề đi, ta đến trước.”

Hắn suy tư một lát, nói:

“Thu đông giao đạo tự

Thân sương bạch tuy tuy

Nguyên dã sinh mộ ải

Giai trì tán tịch phi”

Mọi người hô lên một tiếng “hay” rồi ánh mắt đều chuyển hướng Hạ Lan Chi.

Hạ Lan Chi đã sớm định liệu trước:

“Dựng lãnh tùy chung triệt

Phiêu hoa trục kiếm phi

Đới nhật phù hàn ảnh

Thừa phong tấn hiểu uy”

Mạnh Tinh nói:

“Ta cũng đến:

Hoang hoang sấu nhật tác thu huy

Sảo sảo vi huyên phá hiểu sương

Chích hữu giang phong thiên đắc ý

Dạ noa sương thủy nhiễm hồng y”

Thất Nương nghe đôi bên khó phân cao thấp, không khỏi gật đầu, Lục Kiều quả nhiên có thể sánh ngang với Y Y Thư viện.

Mà Hạ Lan Thuyền trong lòng âm thầm khó chịu, hắn biết Hạ Lan Chi phải giữ vốn lại, chưa xuất toàn lực, nhưng đệ tử trường Lục Kiều quả thật không thể khinh thường, chỉ mấy người tùy tiện mà có thể làm ra những câu thơ như vậy, lần này, có lẽ muốn Vấn Thái không phải chuyện dễ.

Hắn lại không biết, những người dám đến hội thi ngắm đèn này, đều là tinh anh của trường Lục Kiều.

Thất Nương nhớ đến Lưu Thành Hề từng khen Ứng Thiên, liền hỏi:

“Ứng huynh sao không giúp một tay?”

Ứng Thiên mày hơi nhíu lại, lướt mắt qua hướng Hạ Lan Chi một cái nói:

“Lấy nhiều địch ít, thắng chẳng vẻ vang.”

Thì ra vô luận bọn Chu Lăng có khiêu khích thế nào, đối phương cũng chỉ có một Hạ Lan Chi ứng chiến, cho nên Ứng Thiên mới nói ra thế.

Ứng Thiên không phải đang nhìn Hạ Lan Chi, Thất Nương trong lòng vừa động, nàng khẳng định hắn không nhìn Hạ Lan Chi, ánh mắt vừa rồi…. nàng cúi đầu mỉm cười nhìn thoáng qua hướng Hạ Lan Nhị ngồi bên trái Hạ Lan Chi.

Thất Nương cố ý hạ giọng nói:

“Các ngươi nếu thật có thể hạ gục hắn, năm nay phần thưởng hội ngắm đèn tám chín phần về tay rồi.”

Trừ Lý Tứ Lãng đang đấu thơ không để ý, mấy người còn lại ánh mắt đều chuyển về phía nàng, Chu Lăng cũng hạ giọng hỏi:

“Sao lại thế? Ngươi biết bọn họ? Bọn họ lai lịch rất lớn sao?”

Mạnh Tinh cũng nhỏ giọng:

“Nghĩ cũng biết, hắn xuất thân từ Y Y Hoàng gia, thân thế làm sao mà kém được?”

Thất Nương nhìn lướt qua bọn họ, cười nói:

“Người cùng đấu thơ với các ngươi, bên cạnh hắn là Lãnh Ngọc công tử của Long Giao vương triều – Hạ Lan Thuyền, vậy mọi người nói xem, vị tiểu thư tao nhã như thế kia, lại có tư cách ngồi bên cạnh hắn, sẽ là ai?”

Đáp án đủ sinh động.

Ứng Thiên thân hình chấn động, Mạnh Tinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Vương Trữ mặt đỏ thoắt đỏ bừng, lắp bắp nói:

“Người nói nàng là… nàng là… Long Giao đệ nhất tài nữ, Hạ Lan Nhị?”

Chu Lăng lẩm bẩm:

“Nhân vật như thế, khó trách, khó trách.”

Thất Nương đùa cợt nói:

“Nghe danh hào người ta xong liền không nói nổi, các người chỉ có từng ấy bổn sự thôi sao?”

Vương Trữ mềm mỏng đáp:

“Hạ tiểu thư bảy tuổi đã nức danh thiên hạ, chúng ta lấy cái gì mà so sánh?”

Thất Nương nghiêm mặt:

“Ngươi nói lời này sai rồi, ta nghe nói danh sĩ đời trước Vương Ly, gần bốn mươi tuổi mới đỗ đạt công danh, bốn mươi ba tuổi trở thành nội các điện Văn Hoa Đại học sĩ, sau đó mới danh truyền thiên hạ, cho nên nói có chí không ở tuổi tác, hiện giờ chúng ta vẫn còn trẻ, còn nhiều thời gian hơn Vương học sĩ, nếu không nhân cơ hội này còn muốn đợi khi nào?”

Mạnh Tinh có chút động tâm:

“Thất Lương nói đúng, chúng ta còn chưa thua, nếu vừa thế mà đã nhụt chí, còn dám đến hội ngắm đèn mà bêu xấu?”

Thất Nương lại nói:

“Hơn nữa, Hạ gia huynh muội một người đã có công danh, một người danh tiếng đã vang khắp thiên hạ, bọn họ sẽ không đấu với chúng ta, chúng ta chỉ thi với tên tiểu tử không rõ tên tuổi kia thôi, chỉ chút tự tin ấy cũng không có sao?”

Chu Lăng phấn chấn nói:

“Không sai, huynh muội họ Hạ nhất định không đấu với chúng ta, còn tiểu tử kia ta còn có thể sợ được sao?”

Bên kia, Hạ Lan Chi đã hết kiên nhẫn chờ đợi, hắn nói:

“Các ngươi còn muốn đấu không? Hay là đã nhận thua?”

Thất Nương đứng lên:

“Ta cũng có một bài thơ, nhưng muốn xin Hạ tiểu thư chỉ giáo.”

Hạ Lan Nhị chợt nghe có người nhận ra mình, lắp bắp kinh hãi nhìn ca ca.

Hạ Lan Thuyền mày nhăn lại, hàn băng trong mắt bắn về phía Thất Nương.

Thất Nương không chút nào để ý đến, mở miệng:

“Phong Nhã hữu giai nhân

Kiểu nhược bạch nhật quang

Bị phục tiêm la y

Tả hữu bội song hoàng

Chỉ như tước thông căn

Khẩu như hàm chu đan

Tiêm tiêm tác tế bộ

Tinh diệu thế vô song.”

Đúng là một áng mỹ nhân ngâm.

“Thơ hay!”

“Không sai… quả nhiên là thơ hay!”

Giữa phòng, một vị tú tài có tuổi vỗ tay hoan nghênh trước nhất, các khách khác cũng hò reo theo khen ngợi, nhưng đám người Chu Lăng và cả Ứng Thiên, ai nấy đều thầm ngạc nhiên.

Chu Lăng thầm nghĩ, đường đệ của Thành Hề chắc không phải coi trọng tài nữ này chứ? Thật không ổn.

Hạ Lan Nhị từ nhỏ đã nổi danh thiên hạ, thiếu niên tài tử các nơi nàng cũng gặp qua không ít, đối với nàng đến giờ chỉ kính trọng có thừa chứ không ai dám lộ ra nửa phần ý nghĩ không an phận, chợt nghe áng mỹ nhân ngâm này, trong lòng nhảy dựng, hai gò má phiếm hồng, đẹp không thể tả.

Hạ Lan Thuyền lạnh lùng trừng mắt nhìn Thất Nương, trong lòng giận dữ.

Thất Nương không chút động tĩnh, cười lắc đầu nói:

“Bài thơ này chỉ sợ là bêu xấu thôi, không biết vị đang ngồi kia có tuyệt tác nào chăng?”

Lời vừa nói ra, cũng tỏ ý rằng chỉ là lấy thơ kết bạn, không có ý khác, Hạ Lan Thuyền nghe đến đây, sắc mặt run run.

Vương Trữ cướp lời:

“Ta đến, ta đến:

Bảo nhiếp gian châu hoa

Phân minh tịnh trang điểm

Bạc tấn ước vi hoàng

Khinh hồng đạm duyên kiểm.

Đám người Chu Lăng đều lắc đầu: “Tục, tục!” Mạnh Tinh nói: “Không ngờ Thất Lương lại có tài hoa như vậy, ta không dám bêu xấu.”

Hạ Lan Chi không chịu yếu thế, hắn ngẫm nghĩ rồi đọc:

Huyên miên hảo mi mục

Nhàn lệ mỹ yêu thân

Ngưng phu kiểu nhược tuyết

Minh tịnh sắc như thần.

Thất Nương liếc mắt nhìn qua: “Quả nhiên là thơ hay, Hạ gia danh dương thiên hạ, ngày khác mong được hội ngộ, hôm nay gặp nhau nhất định thành một giai thoại.” Ứng Thiên ngươi còn nhịn được sao?

Nàng cũng đoán ra Ứng Thiên đối với Hạ Lan Nhị có tâm tư, cũng nhìn ra trong đám đệ tử trường Lục Kiều này, đại khái chỉ có tài hoa của Ứng Thiên mới có thể áp đảo được Hạ Lan Chi, cho nên thả con tép, bắt con tôm, tạo cơ hội cho hắn, kéo hắn xuống nước, hơn nữa thuận tiện còn có thể trêu chọc Hạ Lan Thuyền, nhất tiễn song điêu.

“Ta cũng góp một bài.” Ứng Thiên đứng lên, mắt nhìn thẳng Hạ Lan Nhị.

Ứng Thiên quả nhiên nhịn không được rồi.

Hắn dù không biết Thất Nương vì hắn mà cố ý tạo ra tình thế này, nhưng nếu hắn còn không biết nhân cơ hội mà lưu lại một ấn tượng tốt đẹp với Hạ Lan Nhị, lúc khác hắn còn có thể làm được trò trống gì nữa?

Ứng Thiên chậm rãi đọc:

Giảm nhất phân thái đoản,

Tăng nhất phân thái trường.

Bất chu diện nhược hoa,

Bất phấn cơ như sương.

Sắc vi thiên hạ diễm

Tâm nãi nữ trung lang.”

Cả sảnh đường kinh ngạc.

Hạ Lan Thuyền rốt cuộc biến sắc.

____________

“Thu đông giao đạo tự

Thân sương bạch tuy tuy

Nguyên dã sinh mộ ải

Giai trì tán tịch phi”

Mùa đông dần chuyển đến

Sương mù trắng mênh mang

Đồng quê sương chiều xuống

Ngoài thềm chạng vạng lan.

(- tự dịch bằng vốn thơ con cóc = =)

_____________

“Phong Nhã hữu giai nhân

Kiểu nhược bạch nhật quang

Bị phục tiêm la y

Tả hữu bội song hoàng

Chỉ như tước thông căn

Khẩu như hàm chu đan

Tiêm tiêm tác tế bộ

Tinh diệu thế vô song.”

(Phong Nhã có giai nhân

Tỏa sáng như ánh nắng trời

Trang phục tiêm la y

Hai bên đeo hai vòng ngọc đẹp.

Ngón tay nhỏ như nõn hành

Miệng khép lại màu đỏ thắm

Bước chân dài nhẹ nhàng

Tuyệt diệu đến vô song trên đời.)

____________

Bảo nhiếp gian châu hoa

Phân minh tịnh trang điểm

Bạc tấn ước vi hoàng

Khinh hồng đạm duyên kiểm.

(Giữa báu vật giữa châu ngọc

Rõ ràng trang điểm thật đẹp xinh

Tóc mai thắt tơ vàng

Mặt duyên hồng ửng nhẹ.)

_________

Giảm nhất phân thái đoản,

Tăng nhất phân thái trường.

Bất chu diện nhược hoa,

Bất phấn cơ như sương.

Sắc vi thiên hạ diễm

Tâm nãi nữ trung lang.”

“Giảm chút thì thành ngắn

Tăng lên lại quá dài

Mặt không son mà như hoa

Da chẳng phấn mà tựa sương

Sắc đẹp khuynh thiên hạ

Ai là người trong lòng nàng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi