THẤT NƯƠNG (XUYÊN VIỆT CHI TIỀN DUYÊN NGỘ)

Về đến nhà, Phùng Ngũ Nương mặt vẫn nóng bừng ngẩn ngơ, ngồi trước cửa sổ rất lâu, ngay cả Tiểu Cúc bước vào cũng không phát hiện.

Tiểu Cúc gọi vài tiếng nàng mới nghe thấy, lấy lại bình tĩnh hỏi: “Tỷ không thoải mái sao? Hình như sắc mặt không được ổn lắm.”

“Ngũ Nương, ta nói với tỷ một việc.” Tiểu Cúc trên mặt hiện ra vẻ do dự: “Vừa rồi ta không cẩn thận nghe được, tỷ nghe ta nói xong cũng đừng sốt ruột.”

Phùng Ngũ Nương thấy nàng như thế, cảm thấy bất an không yên, chẳng lẽ có người phát hiện nàng hôm nay đi gặp Hạ lang?

Tiểu Cúc cắn cắn môi nói: “Muội đến chỗ Vương quản gia báo cáo sổ sách, còn chưa kịp vào trong phòng đã nghe người ta nói chuyện, trong đó có nhắc tên của tỷ, muội liền tránh ở ngoài cửa nghe lén, mới biết được……” Nàng nhìn Phùng Ngũ Nương vẻ áy náy, “Mới biết được cả nhà tỷ ba năm trước đây đã bị lũ cuốn trôi, có lẽ đã chết hết rồi.”

“Cái gì?” Phùng Ngũ Nương cảm thấy như sấm nổ bên tai, vội vàng ôm lấy tay nàng không dám tin, “Muội nói bậy bạ gì đó, làm sao có thể?”

Tiểu Cúc vội vàng nói: “Quả thật là muội nghe được như vậy. Ba năm trước đây trong vùng bị lũ lụt, nhà của tỷ đúng là đã bị lũ cuốn trôi, số bạc hàng năm tỷ nhờ Vương quản gia gửi về nhà đều bị hắn nuốt hết, tỷ còn không hiểu sao? Hắn giấu tỷ để cướp bạc đó.”

Phùng Ngũ Nương trở thành tiểu thiếp của Giang lão gia xong, cha nàng mang theo muội muội cùng đệ đệ mới sinh về nông thôn sống.

Nàng cũng đã sớm cảm thấy kỳ quái, tại sao lâu như vậy cha chưa có đến thăm nàng, tại sao ông ta lại bày đặt không đến nịnh bợ một chỗ dựa như nàng, thì ra là thế.

Đối với cha, tình nghĩa đã sớm phai nhạt, nhưng còn muội muội số khổ kia của nàng…… Nhất thời Phùng Ngũ Nương tâm đau như cắt, nước mắt không kìm được rơi xuống như mưa, “Thất Nương sao lại.. sao lại….. Ta không tin!”

“Không được,” Nàng bật đứng dậy, “Ta muốn tìm Vương quản gia để hỏi cho rõ ràng.”

Tiểu Cúc luống cuống, vội ôm lấy nàng, “Ngũ Nương vô ích thôi, tỷ đi tìm hắn cũng vô dụng, hắn làm sao thừa nhận chứ? Hiện tại hắn xem trọng bạc của tỷ còn đối với tỷ khách khí một chút, nếu trở mặt còn về sau không biết sẽ âm thầm hại tỷ như thế nào. Nói đi cũng phải nói lại, có lẽ Thất Nương không chết mà được người ta cứu sống không biết chừng.”

Phùng Ngũ Nương nghe xong trong lòng lại thương tâm.

Nàng một thân con gái, trong tay ngươi khác chỉ sợ sống được còn thảm hại hơn, nước mắt không ngừng được, Tiểu Cúc cũng không khuyên nổi. Một lát sau ngoại viện vang lên tiếng bước chân, Tiểu Cúc cảnh giác thấp giọng nói: “Là Hồng Nhi đã trở lại, tỷ phải cẩn thận đừng làm cho nàng nhìn ra tỷ đã khóc.” Sau đó lau hết nước mắt, sửa sang cho nàng bộ dáng xong xuôi mới đi ra cùng Hồng Nhi.

Phùng Ngũ Nương không muốn Hồng Nhi nhìn thấy liền nói mình mệt mỏi phải nghỉ ngơi trên giường. Hồng Nhi nghe vậy bèn khép cửa lại giúp nàng rồi đi ra ngoài.

Nàng nằm trên giường rơi nước mắt, càng nghĩ càng thương tâm. Đúng vậy, hiện giờ muội muội cũng không còn nữa, nàng một người trên đời này còn sống để làm gì? Nghĩ ngợi, ý niệm trong đầu bỗng nhiên chuyển tới buổi chiều hôm nay, Hạ lang đã nói: “…….Nàng ở trong này, lòng ta rất đau. Không bằng đi cùng ta, ta sẽ chăm lo chiếu cố cho nàng…” Bởi vì chính mình còn nghĩ tới muội muội cho nên không đáp ứng, nhưng hiện giờ người thân thích duy nhất cũng đã mất, không bằng đi cùng chàng, cho dù không danh không phận nhưng chỉ cần chàng đối tốt với mình cũng là thỏa mãn rồi.

Trong đầu đã có quyết định, tâm liền bình tĩnh lại.

Lại nhớ tới Hạ lang đã nói: “Nàng không cần từ chối vội vàng như vậy. Ta đến sáng ngày mốt mới đi, nếu nàng thay đổi ý định thì hãy đến khách điếm Hồng Phong tìm ta.” Đúng rồi, chàng ở tại khách điếm Hồng Phong.

Sau đó trong lòng bắt đầu tính toán đào tẩu như thế nào.

Ngày hôm sau nàng tìm được Tiểu Cúc, đem chuyện của Hạ lang cùng suy nghĩ của riêng mình nói cho Tiểu Cúc biết.

Tiểu Cúc vừa hâm mộ vừa lo lắng, nhưng trong mắt nàng cũng kiên định: “Ngũ Nương trốn đi, nếu có gì cần muội giúp cứ nói.”

Phùng Ngũ Nương trong lòng cảm kích, đem một túi bạc nhét vào tay Tiểu Cúc: “Cho muội, đây là toàn bộ số bạc ta âm thầm tích cóp được mấy năm nay,” không đợi nàng kịp chối từ, tiếp tục nói: “Muội đừng từ chối, những năm gần đây muội giúp đỡ ta rất nhiều, ta đã coi muội là muội muội ruột thịt của mình rồi. Tỷ tỷ ta hiện giờ đi theo Hạ lang, số bạc này có lẽ không cần dùng tới nữa. Nếu…” Nàng nhìn Tiểu Cúc: “Nếu tỷ trốn không thoát, số bạc này cũng không thể dùng được.”

Tiểu Cúc biết ý nàng muốn nói gì, trong mắt hiện lên sợ hãi: “Ngũ Nương, sẽ không đâu. Muội nhất định sẽ giúp tỷ trốn thoát.”

“Có thể nào không?” Ngũ Nương lắc đầu, “Lần này không giống những lần trước. Muội có biết nếu sự việc bị phát giác, lão gia sẽ giết chúng ta. Ta hiện giờ chỉ có một người nhưng muội còn có cha và đệ đệ phải chiếu cố, với lại khế ước bán mình của muội cũng chỉ còn một năm nữa, ta không thể hại muội. Muội muội tốt, số bạc này coi như là đồ cưới tỷ tỷ tặng muội, sau khi rời Giang gia hãy gả cho một người thật tốt.”

Hai người ôm nhau nức nở, nhưng chuyện về sau còn chưa định.

………….

Tại sao? Phùng Ngũ Nương sững sờ nhìn khuôn mặt như bạch ngọc của Hạ Lan Thuyền.

Hạ Lan Thuyền không thèm liếc nàng lấy một cái: “Lệnh phu nhân có lẽ cho rằng Giang lão gia không đủ cho nàng hạnh phúc…….. Khụ…..” Đám người vây quanh hóng chuyện lập tức đồng thanh cười ầm lên, “Nếu không như thế nào……… Ta nghĩ lệnh phu nhân có gì hiểu lầm rồi, Hạ Lan Thuyền ta danh môn thế gia sao có thể làm ra chuyện câu dẫn thê thiếp người khác được?”

Đám người xung quanh cũng châu đầu ghé tai thầm thì, đúng vậy, Hạ Lan Thuyền nhân phẩm thế gia như vậy muốn loại nữ nhân thế nào chẳng được, còn thèm ngó đến hạng đàn bà như vậy sao?

Giang Vạn Khoảnh bị người ta châm chọc đau đớn, mặt xanh mét, tức giận run run không nói ra lời.

Một lúc sau, một cái tát quét về phía Ngũ Nương: “Đồ tiện nhân, mặt mũi Giang gia bị ngươi hủy hết.” Cái tát kia ngưng tụ của Giang Vạn Khoảnh bao nhiêu phẫn nộ, lực đạo cũng bấy nhiêu sức mạnh, Phùng Ngũ Nương một cô gái yếu ớt có thể nào chịu được, lập tức cả người văng ra, đập thẳng vào vách tường.

Phùng Ngũ Nương ngẩng đầu lên, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Nàng không quan tâm, ánh mắt vẫn là tìm kiếm Hạ Lan Thuyền, phát hiện đôi mày hắn cau lại, trong mắt có một tia hi vọng, không tự chủ được cúi đầu khẽ gọi: “Hạ lang.”

Đám người vây quanh thấy nàng như thế, có người đã bắt đầu chửi ầm lên: “Dâm phụ, không biết xấu hổ……”

“………Như vậy còn muốn trèo cao, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.”

“Phải đem bỏ trôi sông. Phi!!..dâm phụ…….”

Giang Vạn Khoảng thấy thế, tức giận thêm lại tiến lên đá vào người nàng.

Hạ Lan Thuyền ánh mắt lạnh như băng nhìn Ngũ Nương, trong khoảnh khắc lần đầu tiên chợt phát hiện ra trong đôi mắt kia đôi con ngươi mang theo vẻ sinh động – thất vọng cùng hy vọng, bi ai cùng cầu khẩn.

Hắn ngẩn ra, nhưng tầm mắt đã lập tức quay lại, phân phó thư đồng của mình: “Âm Thư, đã không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi.”

Ánh mắt kia trong nháy mắt ảm đạm, từ thất vọng đến không tin, cuối cùng biến thành hiểu rõ và trống rỗng.

Ngay cả khi bên tai vang lên tiếng hô: “Thả trôi sông, phải thả trôi sông…..” cũng không hề chuyển động.

Khi thân mình đã trầm trong nước, Phùng Ngũ Nương vẫn còn suy nghĩ, nhận thức hắn rốt cuộc là ta đời này là hạnh phúc hay bất hạnh? Hắn cho ta đời này biết đến niềm vui duy nhất, nhưng cũng cho ta thống khổ sâu nhất.

Có lẽ vẫn là may mắn đi, bởi vì ta rốt cuộc đời này đã biết cái gì gọi là tình yêu.

Đây là ý nghĩ cuối cùng của Ngũ Nương.

Khi Lục Chỉ Nguyên tỉnh dậy, đã là ba ngày sau.

Đại khái cũng là do nàng bị ngâm trong nước quá lâu, thân thể cùng tinh thần đều phải chịu tra tấn nặng nề, nàng hôn mê suốt hai ngày, rốt cuộc đến ngày thứ ba cơn sốt mới lui.

Lúc nàng mở mắt thấy chính là Tiểu Cúc vì chăm sóc nàng mà trở thành tiều tụy, Tiểu Cúc thấy nàng tỉnh lại, mừng quá khóc òa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi