THẮT NÚT NGOÀI Ý MUỐN - DỤC HIỂU

Chẳng bao lâu sau những vết roi trên người Giang Thác sưng tấy, máu rỉ ra không ngừng, mặc dù đang vội rời đi nhưng Giang Thác vẫn tìm Hứa Lan Ý hỏi mượn hộp thuốc để xử lý đơn giản cho mình.

Điều khiến Giang Thác cảm thấy kỳ lạ là những thứ nằm trên cùng hộp thuốc đều dùng để xử lý vết thương, cứ như biết trước hôm nay sẽ bị đánh vậy, Giang Thác bực bội chép miệng một cái rồi bôi cồn sát trùng lên vết thương, rát đến nỗi mặt hắn nhăn nhúm.

"Shhh, lão già này ra tay cũng thật độc ác!" Giang Thác chửi thầm một tiếng, bỗng thấy may mắn vì Giang Nghiệp Thành không quất vào mặt.

Bôi thuốc xong, Giang Thác dạo quanh nhà một vòng để tìm chỗ trốn đi, ánh mắt hắn mau chóng dán vào khu vườn ở tầng trệt.

Vườn không rộng lắm nhưng được bài trí tinh tế, hoa trong vườn đều có màu xanh lam, chỉ khác nhau ở độ đậm nhạt, giăng kín hàng rào tạo thành một bức tường hoa xinh đẹp, Giang Thác không biết chủng loại mà chỉ thấy đám hoa kia giống như những quả bóng nhỏ xíu, nhìn khá bắt mắt, tỏa hương dìu dịu, mùi thơm thanh mát hơi quen thuộc. Giang Thác nhớ lại hình như lúc nãy cũng ngửi thấy mùi này trên người Hứa Lan Ý, chắc bị hương hoa trong vườn bám vào.

Tuy chỉ mới quen biết nhưng Giang Thác cứ cảm thấy Hứa Lan Ý lúc nãy mở cửa hơi khác biệt. Có lẽ vì trên người anh tỏa ra hương thơm, có lẽ vì tóc mái ẩm ướt mồ hôi và gò má ửng hồng, cũng có thể vì áo choàng tắm vô tình hở rộng để lộ sắc đỏ bên trong...... Yết hầu Giang Thác nhấp nhô mấy lần, bỗng nhiên lắc mạnh đầu, vừa nghĩ đến người như vậy mà lại cam tâm để một gã đàn ông trung niên bao nuôi, trong lòng Giang Thác lập tức ớn lạnh, tự dưng thấy ghét Hứa Lan Ý.

Xem ra tin đồn đều là thật.

Nhưng Giang Thác chẳng có lòng dạ nào nghĩ tiếp chuyện này, bởi vì đêm nay hắn sẽ trở về và không bao giờ quay lại đây nữa! Hắn không thèm làm con trai Giang Nghiệp Thành đâu.

Sở dĩ Giang Thác tự tin như thế là vì hắn phát hiện một thân cây mọc nghiêng trong sân, leo lên đó là có thể trèo ra ngoài. Mặc dù trên người còn chằng chịt vết thương nhưng xưa nay Giang Thác luôn nhanh nhẹn linh hoạt, lúc ở cô nhi viện hắn chính là cao thủ "lên núi xuống biển, hái trăng bắt rùa", lũ trẻ trong cô nhi viện đều kính cẩn gọi hắn "đại ca", leo lên một cái cây không quá cao chỉ là chuyện nhỏ đối với hắn.

Giang Thác cố gắng không gây ra tiếng động quá lớn để tránh làm Hứa Lan Ý phát hiện. Dù gì trên người cũng có thương tích, khi Giang Thác nhảy xuống thì cành cây quẹt trúng vết thương làm hắn té dập mông, tư thế chẳng ngầu chút nào nhưng hắn không còn lòng dạ nào để ý, vừa ra khỏi Giang Hoa Uyển thì cắm đầu chạy về hướng cô nhi viện.

Sáng hôm sau Hứa Lan Ý mới phát hiện Giang Thác biến mất, xem camera thấy hắn leo cây từ trong sân lộn ra ngoài thì không nói nên lời.

Suy nghĩ một lát, Hứa Lan Ý lấy điện thoại ra gọi cho Giang Nghiệp Thành. Giờ khắc này anh chợt có linh cảm cuộc sống vốn đơn điệu tẻ nhạt của mình sắp bị oắt con đột nhiên xuất hiện này khuấy đảo long trời lở đất.

*

Khi bị bắt về, nhìn Giang Thác hết sức chán nản, chân đi cà nhắc, hoàn toàn khác xa bộ dạng sói con coi trời bằng vung hôm qua. Sau này Hứa Lan Ý mới biết hắn không về cô nhi viện, bởi vì hắn dựa vào trực giác chạy ra Giang Hoa Uyển chưa bao lâu thì bị lạc...... Hơn nữa trên người chẳng có xu nào, sau khi nằm trên ghế đá công viên một đêm thì được chú cảnh sát tốt bụng dẫn về.

Chắc nghĩ giờ mình bị thương sẽ dọa người khác sợ, sau khi tỉnh táo lại Giang Thác không về cô nhi viện nữa, cuối cùng bị Giang Nghiệp Thành bắt về.

Vốn dĩ Giang Nghiệp Thành muốn tẩn hắn thêm một trận, nhưng thấy mấy vết thương chồng chất kia thì lại thôi, vả lại hôm nay mình tốn không ít công sức và nhờ vả bao người mới đem được hắn từ đồn cảnh sát về, tạm thời khoan ra tay đã, nếu không lại phí thêm thời gian của mình, lão cũng chẳng rảnh để quan tâm đứa con trai nửa chừng xuất hiện này.

Để ngăn Giang Thác bỏ trốn lần nữa, Giang Nghiệp Thành sai người chặt phứt cái cây mọc nghiêng kia.

Nhìn cành cây rơi xuống đè lên đám hoa mình chăm chút tỉ mỉ, Hứa Lan Ý đau lòng nhíu mày nhưng không nói gì.

"Không được phạm lại sai lầm hôm nay nữa."

Giang Thác cứ tưởng Giang Nghiệp Thành nói mình, ngước mắt lên mới phát hiện người lão nhìn là Hứa Lan Ý.

"Vâng." Dường như đã quen với kiểu độc đoán của đối phương nên Hứa Lan Ý chỉ khẽ gật đầu, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.

Thấy Hứa Lan Ý bị răn đe vì mình, chẳng những Giang Thác không thấy áy náy mà còn khinh thường anh hơn. Xem ra người này không hề giống mình, chỉ biết khuất phục trước uy lực của lão già kia, thật chẳng có tiền đồ gì.

Giang Thác không hề nhận ra câu này cũng mắng luôn cả mình.

"Mày còn đứng ngây ra đó làm gì!" Giang Nghiệp Thành lại chuyển sự chú ý sang Giang Thác, chỉ thiếu điều khắc lên mặt mấy chữ "Mày là đồ phá của làm ông chậm trễ kiếm tiền", "Lần sau còn chạy nữa thì ông đánh gãy chân mày."

"Cứ tự nhiên."

Giang Thác khinh khỉnh trả lời.


Giang Nghiệp Thành đang định răn dạy tiếp thì điện thoại đột nhiên reo lên. Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt lão không tốt lắm, cúp máy xong chỉ nói với Hứa Lan Ý "Chuyện kia anh vẫn chưa giải quyết xong, anh về công ty trước đây", sau đó rời khỏi biệt thự.

Gã đàn ông vừa đi thì Hứa Lan Ý lập tức ra vườn thu dọn đám hoa bị giày xéo, Giang Thác trở thành người vô hình nên hơi bất mãn, quỷ thần sai khiến thế nào lại đi theo anh.

Hứa Lan Ý cẩn thận sửa lại những cành hoa bị đè bẹp trên tường rồi cắt tỉa tưới nước cho toàn bộ đám hoa, sau đó nhặt hết cánh hoa vụn chôn dưới gốc cây.

Thấy anh nâng niu đám hoa này như thế, Giang Thác đưa tay gảy gảy một nụ hoa.

"Đây là hoa gì vậy, nhìn như quả bóng ấy."

"Không được sờ." Hứa Lan Ý lạnh nhạt nói.

Giang Thác đột nhiên nổi cáu, lúc lão già đánh mình chẳng nghe anh nói gì, giờ đụng vào hoa của anh thì lại "bênh con" như vậy.

"Tôi cứ sờ đấy, tôi cứ sờ đấy, tôi cứ sờ đấy!" Nói xong Giang Thác vò mạnh đám hoa dưới tay mình.

"......"

"Đúng là máu lạnh mà, trong lòng tôi thật sự ngũ cốc tạp lương."

"Thành ngữ kia là ngũ vị tạp trần."

"......"

Mẹ kiếp còn có lục vị địa hoàng hoàn nữa kìa! Giang Thác thở phì phò nghĩ.

-----------------

Ngũ vị tạp trần: Cảm xúc phức tạp hỗn loạn.

Lục vị địa hoàng hoàn: Bài thuốc bổ thận âm của Trung Quốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi