THẮT NÚT NGOÀI Ý MUỐN - DỤC HIỂU

Hứa Lan Ý tỉnh táo được một lúc, nhưng sau khi hai người ăn cơm xong anh lại bắt đầu phát nhiệt, trực tiếp bóp chết ý định trò chuyện của Giang Thác từ trong trứng nước. Tình trạng của anh thực sự quá nguy hiểm, nếu lúc này gặp đàn ông khác thì dù anh không tự nguyện cũng sẽ bị xâm phạm dễ dàng. Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Thác đột nhiên khẩn trương, nếu mình có thể bảo vệ anh, thỏa mãn anh, liệu anh có thuộc về riêng mình không.

Ban đêm, mẹ kế giống như không bao giờ được thỏa mãn quấn lấy thiếu niên trong cơn dầu sôi lửa bỏng, điện thoại đầu giường chợt rung lên liên hồi. Sáng nay Giang Thác đã nhận ra đây là chiếc điện thoại dự phòng mà hôm đó Hứa Lan Ý dùng ở viện mồ côi, mấy cuộc gọi tới tấp này đều đến từ số lạ.

"Anh có điện thoại kìa, muốn nghe không?"

Sau mấy lần, rốt cuộc Giang Thác nhịn không được đưa điện thoại cho Hứa Lan Ý.

"Hả?" Dường như người dưới thân hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì, đôi mắt đờ đẫn, rên rỉ không ngừng, dù có mở miệng cũng chỉ cầu xin hắn đâm nhanh một chút.

Giang Thác cười.

"Có khi nào là việc gấp không, hay để tôi trả lời giùm anh nhé?"

Giang Thác hỏi Hứa Lan Ý, anh mơ màng gật đầu.

"Lan Ý, anh đây."

Đầu dây bên kia là một giọng nam dễ nghe, Giang Thác cảm thấy khá quen tai nhưng lại không nhớ ra từng nghe ở đâu. Nhưng hắn có thể xác định đây không phải giọng Du Trì.

"Anh ấy không tiện nghe máy, xin hỏi anh là?"

Hình như đối phương không ngờ trả lời mình là một giọng nói xa lạ nên khựng lại giây lát, ngữ khí cũng trở nên cảnh giác.

"Hứa Lan Ý đâu?"

Giang Thác vừa định trả lời thì người dưới thân tỏ vẻ bất mãn vì hắn dừng lại động tác, mở ra đôi mắt long lanh nước, thút thít nói bằng thanh âm tràn ngập dục vọng: "Tiểu Thác...... mau lên, ưm....."

Một giây sau, người kia cúp máy.

Chuyện này cũng đâu thể trách mình được! Giang Thác chỉ chột dạ một lát ngắn ngủi. Hắn không biết người kia là gì của Hứa Lan Ý, cũng chẳng biết đối phương có nghe được gì không...... Chuyện của họ chắc sẽ không bị bại lộ đấy chứ......

Hiển nhiên Hứa Lan Ý không hề biết chuyện gì xảy ra, mấy sợi tóc ẩm ướt mồ hôi dính bết vào gò má nóng hổi, trong mắt sóng nước dập dờn, dục vọng cuồn cuộn.

Nhìn bộ dạng này của anh, tim Giang Thác bỗng chốc đập mạnh. Hắn ném điện thoại đi rồi lại đè người ra chịch một trận.

Làm xong, toàn thân Hứa Lan Ý ướt sũng như con cá mới vớt ra khỏi nước, vì được Giang Thác rót đầy mùi hương nên anh cảm thấy mỗi tế bào từ trong ra ngoài đều căng tràn, ngay cả bụng cũng ấm áp dễ chịu.

"Ưm......" Hứa Lan Ý kìm lòng không được ôm chặt thiếu niên trước mắt, còn rúc vào ngực hắn dụi dụi, tựa như làm vậy càng có cảm giác an toàn hơn, nhưng anh không biết hành động này giống hệt người yêu đang nũng nịu khiến nhịp tim Giang Thác lại tăng nhanh.

Giờ phút này, quá khứ không mấy tốt đẹp của đối phương đã chẳng còn quan trọng, bởi vì người lớn hơn hắn mấy tuổi này lại một lần nữa khơi dậy ý muốn bảo vệ của thiếu niên, tựa như buổi tối hai năm trước.

"Với người khác anh cũng thế này à?"

"Hả?" Hứa Lan Ý sững sờ, hồi lâu sau mới hiểu Giang Thác đang nói gì, "Sao lại......"

"Vậy sau này chỉ có mình em thôi được không?"

"?"

"Rời xa Giang Nghiệp Thành rồi ở bên em nhé."

Lời Giang Thác nói khiến Hứa Lan Ý mở to mắt, bàng hoàng nhìn đối phương.

"Sao em...... đột ngột vậy......"

Đây là điều Hứa Lan Ý chưa từng nghĩ tới, thậm chí còn không bao giờ tự hỏi rốt cuộc mình có tình cảm thế nào với người trước mắt, đột nhiên nghe thấy câu này khiến anh vừa chấn động vừa sợ hãi.

"Không phải đột ngột đâu, em nghĩ kỹ rồi. Chờ em thi đại học xong chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây. Tuy bây giờ em còn nhỏ, cũng không có tiền nhưng em sẽ cố gắng thi đậu đại học và giành học bổng! Còn có thể vừa học vừa làm nữa! Tóm lại tất cả tiền của em đều cho anh hết! Em không quan tâm đến quá khứ của anh và những việc anh làm với Giang Nghiệp Thành, chỉ cần anh chịu đi với em thôi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé."

Hứa Lan Ý không trả lời mà chỉ sững sờ nhìn Giang Thác, dường như đang nghĩ gì đó nên trong mắt lộ ra một cảm xúc mà người khác không sao hiểu được. Hệt như ánh mắt năm đó nhìn thiếu niên hung hăng cầm dao gọt trái cây chĩa vào Giang Nghiệp Thành rồi quay đầu bảo anh "Báo cảnh sát đi".

Hồi lâu sau, Hứa Lan Ý lắc đầu rồi lẩm bẩm như đang nói với chính mình:

"Không...... Không được, anh không thể làm vậy......"

"Tại sao? Vì Giang Nghiệp Thành sao!"


Hứa Lan Ý lắc đầu, buông lỏng cánh tay đang ôm thiếu niên.

"Không phải...... Không được là không được."

Tia sáng trong mắt thiếu niên bỗng vụt tắt, thay vào đó là tự giễu, phẫn nộ và không cam lòng.

"Muốn tôi chơi anh nhưng lại không muốn đi với tôi, Hứa Lan Ý, tôi là gậy rung di động anh gọi thì đến đuổi thì đi sao?!"

"Xin lỗi." Hứa Lan Ý nhắm mắt lại, cố che giấu nỗi chua xót bên trong, đây không phải lần đầu tiên anh nói xin lỗi thiếu niên trước mắt nhưng lại là lần trầm trọng nhất.

"Quả nhiên anh vẫn ham tiền của lão ta!" Giang Thác đột nhiên banh chân Hứa Lan Ý ra rồi thúc mạnh, trong đây không chỉ có nỗi oán hận Hứa Lan Ý mà còn có nỗi oán hận chính mình, dù thất vọng phẫn nộ đến cực hạn thì dương vật cắm trong cơ thể đối phương vẫn cứng ngắc, dù biết quá khứ xấu xa của người này nhưng mình vẫn quan tâm anh, muốn bảo vệ anh, càng buồn cười hơn là người này hoàn toàn không cần mình bảo vệ. Vừa nực cười lại vừa đáng buồn.

Hứa Lan Ý há to miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, nỗi chua xót trong lòng không ngừng dâng lên, tựa như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.

Cuộc làm tình sau đó hoàn toàn biến thành trút giận, đây là lần đầu tiên Hứa Lan Ý không cảm nhận được khoái cảm trong kỳ phát nhiệt.

Buổi sáng, Hứa Lan Ý bị chơi hôn mê đột nhiên bừng tỉnh. Hình như nhớ ra gì đó nên anh cầm điện thoại xem thời gian, sau đó nhập mật khẩu vào phần mềm trò chuyện được mã hóa.

"Tài liệu lần trước đã giải mã thành công, gửi cho em một bản rồi đấy."

"Đường Nhất Mạn biến mất rồi."

"Sao định vị của em ở khách sạn mãi thế, có chuyện gì vậy?"

"Giang Nghiệp Thành trốn rồi, có lẽ đêm qua đã lên máy bay riêng ra nước ngoài."

"Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ em vẫn ở chung với con trai Giang Nghiệp Thành à?"

"Lan Ý, nếu an toàn thì nhắn lại nhé."

Hứa Lan Ý vội vàng đứng dậy khỏi giường, mặc kệ trời vẫn chưa sáng và hai chân mình vẫn còn bủn rủn, anh hấp tấp mặc đồ vào. Mặc dù kỳ phát tình còn một ngày nữa mới hết nhưng anh không có thời gian để ở lại khách sạn.

Trước khi đi, Hứa Lan Ý nhìn thoáng qua thiếu niên đang ngủ say, tim bỗng nhói lên một cái.

Chuyện đêm qua anh vẫn còn nhớ rõ.

"Giang Thác, xin lỗi."

Mọi chuyện đã sai lầm ngay từ lúc bắt đầu, anh không thể để nó vượt ngoài tầm kiểm soát được. Hứa Lan Ý rũ mắt đi ra khỏi phòng.

Thiếu niên trên giường từ từ mở mắt trong bóng tối, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Hắn biết Hứa Lan Ý rời đi nhưng không giữ lại, có lẽ vì linh cảm được lần này giữ lại cũng chỉ vô ích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi