THẤT PHU NHÂN

Chuyển ngữ: Miki

Dương Á Sơ thấy chiêu thức của Quỷ Tâm hướng về phía mình, cả người không hề dịch chuyển, dùng tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã ở phía sau Quỷ Tâm, tránh được chiêu thứ nhất.

Quỷ Tâm cũng quay người lại với tốc độ nhanh như chớp, cầm cây đao trong tay mà rít lên chói tai, chiêu thức cũng càng lúc càng tàn nhẫn.

Chiêu thứ hai…chiêu thứ ba…Dương Á Sơ đều dùng cách thức và tốc độc cực kì quỷ dị tránh được nhát đao, nhưng hắn chỉ phòng thủ chứ không có ý định phản công.



Quỷ Tâm xuất ra chiêu thứ năm nhưng Dương Á Sơ vẫn tránh được, đột nhiên nàng ta dừng lại “Bộ thân pháp này là do Vô Thường dạy ngươi?” tuy rằng giọng nói có chút the thé nhưng cũng dễ nhận ra tâm trạng phức tạp của người nói. Bộ thân pháp này là do chính nàng dạy cho hắn, bây giờ lại dùng để đối phó với bản thân. Miệng nở ra nụ cười trào phúng.

“Vô Thường cho rằng chỉ cần truyền bộ tâm pháp này cho ngươi là có thể thoát khỏi lưỡi đao của ta sao? Đừng mơ tưởng.” Bộ thân pháp này là do cha nàng chế tạo ra, chuyên dùng để tránh Đoạt mệnh đao, với bảy mươi hai chiêu thức biến hóa kỳ ảo. Là cách duy nhất có thể thoát khỏi Đoạt mệnh đao. Có điều…rũ mi mắt xuống, muốn luyện bộ tâm pháp này thì nhất định phải có nội lực cực lớn. Dương Á Sơ là một kỳ tài võ học, điều này nàng cũng biết nhưng nội lực của hắn sao có thể đạt được tới cảnh giới để luyện bộ tâm pháp này? Cảm giác nội lực của hắn đã tăng gấp đôi so với ba năm trước.

Dương Á Sơ không nói gì, ống tay áo bay nhè nhẹ, ngọc tiêu đã rơi vào tay hắn thật đẹp mắt “Hẳn ngươi cũng rất hiểu bộ tâm pháp này, khi sử dụng thì sẽ không thể phản công, chính xác là chỉ để phòng thủ. Nhưng mà…” Lúc này một cơn gió mạnh thổi tới làm rối tung tóc Quỷ Tâm, cũng thổi bay bạch y của Dương Á Sơ.

“Nhưng mà, hiện tại ta sẽ cho ngươi nhìn xem chiêu thức có thể đối phó với cây đao của ngươi, ba năm trước ta dùng ngọc tiêu, ba năm sau ta vẫn lấy ngọc tiêu để đấu với Đoạt mệnh đao của ngươi, nhưng có điều kết quả lần này tuyệt đối không giống nhau.” Dương Á Sơ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Quỷ Tâm. Cho dù bà ta có vướng mắc gì với sư phụ cũng mặc kệ. Lần trước là do hắn thua kém đối phương, lần này hắn sẽ không hạ thủ lưu tình, bởi trái tim hắn đã bị băng tuyết trên núi đóng băng lại rồi.

“Ha ha ha…” Quỷ Tâm ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười chói tai khiến Đao tướng quân và Vũ Mặc Nhiên lùi lại phía sau mấy bước.

Khóe miệng Dương Á Sơ đặt lên ngọc tiêu, tiếng tiêu du dương phát ra…

Thân thể Quỷ Tâm chấn động, Đoạt mệnh đao trong tay nàng cũng rung động phát ra âm thanh, hai tay chậm rãi vung Đoạt mệnh đao lên.

“Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, năm đó sư phụ ngươi cũng chỉ tiếp được ta năm chiêu, hiện tại ngươi đã vượt qua được giới hạn, được tiếp chiêu thứ sáu của Đoạt mệnh đao. Chắc sư phụ ngươi từng nói bộ tâm pháp này cũng chỉ có thể tránh được năm chiêu rồi chứ!”

Tiếng tiêu của Dương Á Sơ vẫn êm tai như trước, nhưng khiến binh lính gần đó đều bịt kín lỗ tai lại, tiếng tiêu này mới ban đầu rất êm dịu nhưng chỉ trong chốc lát sau, họ lại cảm giác được đau đớn như một thứ vũ khí sắc bén bên tai “A…A…Đau quá…đau quá…tai của tôi…” Ngay đến người trên cổng thành cũng kêu la thảm thiết.

Hai người Vũ Mặc Nhiên và Đao tướng quân hoảng hốt, vội vàng vận nội lực bảo vệ kinh mạch.

Chỉ có Dương Á Sơ đang ưu nhã thổi tiêu và Quỷ Tâm là đứng yên không động đậy.

Trông nàng giống như không hề nghe thấy tiếng tiêu của Dương Á Sơ, tròng mắt hơi lay động, tiếng tiêu dùng nội lực tuyệt đỉnh thổi ra, đương nhiên những người này đều không chịu nổi. Nhưng kì lạ ở chỗ nội lực của hắn lấy từ đâu ra? Nàng không tin trên đời này có người chỉ cần ba năm đã luyện được nội lực phải tốn bảy mươi năm.

Có điều nàng cũng có nội lực năm mươi năm, những thứ này cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều tới nàng.

Nhắm mắt lại, đây là lần đầu tiên nàng sử dụng chiêu thứ sáu này, nàng không tin có kẻ nào lại tránh được.

Đoạt mệnh đao chầm chậm đưa lên, như mây đang bay lượn, khác hẳn với năm chiêu trước, chiêu thứ sau lại giống như giai nhân đang xinh đẹp đang múa, mềm mại…

Đao thức cực chậm hướng về phía Dương Á Sơ đang thổi tiêu.

Lúc đao chém xuống, đột nhiên mọi người nhìn thấy cây đao vạch ra một luồng sát khí chói mắt, xẹt qua như một cơn cuồng phong, cả Đao tướng quân và Vũ Mặc Nhiên bất giác phi thân lùi về phía sau, trong lòng đều cảm thấy nặng nề trước luồng khí mà cây đao này phát ra..

Tiếng tiêu dừng lại, Dương Á Sơ từ từ nhắm hai mắt, nhưng khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn đến kì lạ, đến gần cây đao, cơn lốc xung quanh nó thổi bau mái tóc dài của hắn ra phía sau, tóc đen bay lượn trên bầu trời. Dáng người mờ ảo như trong mây mù xoay người tại nơi có luồng sát khí của Đoạt mệnh đao, vụt…thân thể dần dần múa cùng cây đao, trong phút chốc không thể phân biệt được rõ đâu là người đâu là đao.

Quỷ Tâm mở to mắt, nàng không dám tin nhìn vào bóng người đang cùng với cây đao, người đao kết hợp làm một di chuyển như lưu vân vũ động.

Không…Không thể như thế được…Không ai có thể hóa giải được chiêu thứ sáu của nàng, nghĩ tới đây thanh đao trong tay lại càng sắc bén hơn, trong nháy mắt liền thay đổi, hung ác tàn nhẫn như xé đất trời chém về phía Dương Á Sơ.

Mọi người lúc này cũng không còn nhìn thấy bóng người nữa, chỉ thấy một màn sương trắng bao quanh hai người, kẻ bên ngoài không nhìn được tình huống bên trong, cũng không biết họ đang giao chiến ra sao, chỉ phát ra nội lực mạnh mẽ. Đừng nói là người, ngay cả một giọt nước cũng không lọt vào được.

Vũ Mặc Nhiên vô cùng lo lắng, tuy biết võ công của Dương Á Sơ đã tiến bộ vượt bậc, nhưng hắn sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện, hóa ra Ngân Lưu Nhân lại có một cao thủ hộ giá như vậy, thảo nào hắn không hề sợ hãi. Nếu như không có Dương Á Sơ…trong lòng hắn trở nên chấn động, hắn không dám nghĩ…Đoạt mệnh đao này đủ giết hắn một trăm lần.

Thân thể Dương Á Sơ phi ra từ bên trong, cách khoảng vài chục bước mới loạng choạng ổn định đứng trên mặt đất. Khuôn mặt tinh xảo hơi tái nhợt, thân thể chấn động, khóe miệng chảy ra ít máu, rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao sư phụ lại ngăn cản hắn, nhưng mà…sư phụ, con đã làm được. Cây ma đao này rốt cuộc đã bị hủy trong tay con, cây đao đã cướp mất nương tử hắn rốt cuộc đã bị chính tay hắn phá hủy…ha ha…máu trên khóe miệng Dương Á Sơ càng phun mạnh.

Quỷ Tâm nhìn cây đao trong tay, không…không thể nào…nàng không tin…

“Không…” Tiếng kêu sắc bén khiến trời đất rung lên, cây đao trong tay nàng đã bị chặt đứt! Đây là tâm huyết cả đời của cha nàng, không….không thể…không thể bị hủy…

“Ha ha…ta đã từng nói nhất định ta sẽ hủy cây đao này của ngươi.” Dương Á Sơ chống đỡ thân thể rồi thản nhiên nói với người đang điên cuồng kia.

Quỷ Tâm chậm rãi ném cây đao xuống đất, điên cuồng tấn công về phía trước: “Ta muốn giết ngươi!”

Vũ Mặc Nhiên thấy thế vội vã cầm kiếm phi thân tới, tuy không còn đao, nội lực cũng không phải là đối thủ của Dương Á Sơ, nhưng Dương Á Sơ đang bị thương. Hắn không thể mở to mắt nhìn Dương Á Sơ đơn độc chiến đấu được.

Đao tướng quân thấy động tác của Vũ Mặc Nhiên thì tiến lên chặn hắn lại.

Hai người đao kiếm tương giao, chỉ một lát sau đã giao thủ được trăm hiệp. Hai người bên này đánh khó phân thắng bại, mà Dương Á Sơ nhìn Quỷ Tâm đang tấn công về phía hắn, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, hắn nhất định phải phế võ công của bà ta, đã không còn Đoạt mệnh đao, võ công của Quỷ Tâm cũng không uy hiếp gì lớn tới hắn, nhưng lúc này hắn đang bị thương, mà người trước mắt lại không bị làm sao…Nhưng hiện tại hắn đã không còn là Dương Á Sơ của ba năm trước nữa…

Hắn nhìn bóng người đang hướng về phía mình, hai tay đón nhận chiêu thức của Quỷ Tâm, đây là hắn dùng hết khí lực và nội lực bên trong để liều mạng đáp trả.

“Phịch” Quỷ Tâm và Dương Á Sơ đều bị lùi ra xa mấy trượng, Dương Á Sơ ổn định thân thể, nhưng sắc mặt đã trắng bệch. Quỷ Tâm bay ra ngã xuống mặt đất.

Vũ Mặc Nhiên thấy sắc mặt Dương Á Sơ thì ánh mắt trở nên lạnh lùng, đoản kiếm trong tay cũng trở nên tàn ác, từng đường từng đường đều nhắm vào chỗ hiểm của đối phương.

Trong mắt Đao tướng quân có chút tán thưởng, nhưng không hề buông lỏng, càng không khinh địch một chút nào, so với trong tưởng tượng của hắn thì Vũ Mặc Nhiên còn khí phách hơn nhiều. Hắn nhìn Quỷ Tâm trên mặt đất, trong lòng chấn động, chiêu thức trên tay cũng dần yếu đi, Vũ Mặc Nhiên tìm thấy một cơ hội tốt, vung kiếm lên không hề lưu tình chút nào.

Sống lưng chợt cảm thấy rùng mình, Đao tướng quân nhanh chóng tránh được đường kiếm, nhưng lại không tránh được một chưởng của Vũ Mặc Nhiên, thân thể bị hất ra.

Bên trên cổng thành thấy tình cảnh chiến trường nguy cấp như thế thì thổi kèn truyền tin, Đao tướng quân nhìn lên, sau đó nhanh chóng phi thân, nắm lấy Quỷ Tâm trên mặt đất đi về phía cổng thành.

Vũ Mặc Nhiên sốt ruột vì tình trạng thương tích của Dương Á Sơ nên không đuổi theo, sớm muộn gì thành trì này cũng bị hắn chọc thủng.

“Á Sơ, ngươi sao rồi?” Nâng Dương Á Sơ dậy, Vũ Mặc Nhiên quan tâm hỏi, dù sao giao tình giữa hắn và Dương Á Sơ cũng không tầm thường, tuy vì nàng mà…không thể như lúc trước, nhưng nàng đã rời đi, hắn không hy vọng Dương Á Sơ sẽ mãi như vậy.

“…” Rốt cuộc đối thủ lớn nhất nhất đã được giải quyết, nương tử…chờ ta…ta sẽ lập tức tới đón nàng…

Nơi đóng quân của Thiên Vũ

“Sao rồi? Thái y?” Vũ Mặc Nhiên thấy sắc mặt thái y trở nên nghiêm túc thì hỏi.

“Vương gia, công tử đây bị nội thương, Tuy rằng rất nặng nhưng không ảnh hưởng gì tới tính mạng.” Thái y đặt tay người trên giường xuống, cung kính nói với Vũ Mặc Nhiên.

“Được rồi, ngươi lui ra đi.” rốt cuộc Vũ Mặc Nhiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, lấy ra một lọ thuốc từ trong ngực, nhét vào miệng Dương Á Sơ, đây là thần dược chuyên trị nội thương, dùng riêng cho ám vệ hoàng thất, lần này đi hắn đã mang theo một lọ trên người.

Võ công của Dương Á Sơ cao cường như thế, không biết kẻ đó đã bị thương thành bộ dạng gì nữa?

Thập Ngân quốc

“Cái gì?” Đao tướng quân khiếp sợ, Quỷ Tâm lại chính là cao thủ lợi hại nhất bên người Hoàng thượng, từ trước đến này không ai có thể địch nổi, vậy mà…

“Vương gia, kinh mạch toàn thân của Ám thống lĩnh bị tổn hại, đã mất hết võ công.” Sắc mặt Ám Dạ gần như đã biến thành màu đen, hắn không ngờ võ công của Dương Á Sơ đã tới mức này rồi, lần này quả thực đã chuốc lấy phiền phức lớn.

Người ngồi trên ghế ho nhẹ “Khụ…vậy…thân thể của Quỷ Tâm sao rồi?” Trận chiến vừa rồi hắn cũng nhìn thấy, trong lòng thở dài. Chính người này đã thu hẹp khoảng cách giữa Thiên Vũ và Thập Ngân quốc.

“Chỉ còn là người bình thường, có điều…” Chỉ e cái chết cũng không còn xa.

“Trời ạ…” Đao tướng quân nhìn thấy người trên giường bỗng nhiên lão hóa, trong nháy mắt già hơn tới mười tuổi, tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt khiến người ta không dám nhìn, thân thể gầy gò chỉ còn xương như mới bị hút tới khô cạn.

Ám Dạ thở dài một tiếng, lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng người trên giường.

Ngân Lưu Nhân nhíu chặt mày nhìn tin cấp báo ở trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, Quỷ Tâm tự sát vì võ công bị phế…

Hắn gặp Quỷ Tâm tại biên thành vào tám năm trước, lúc đó thần trí bà ta điên khùng, kinh mạch hỗn loạn, nhưng lúc nào cũng cầm chặt một cây đao, dù một đám người tấn công thì bà ta vẫn có thể sống sót…Nhưng bản thân lại bị nội thương nghiêm trọng, hơn nữa còn điên điên khùng khùng…Hắn đã đi theo bà ta hai ngày, tới khi thấy ngất xỉu thì đưa về hoàng cung.

Hắn mất trong năm năm để bà ta đồng ý phục tùng, dốc sức làm việc cho hắn, mà bà ta cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, bà ta đã đào tạo rất nhiều ám vệ, trong đó có cả Lưu Tinh..

Hắn chưa từng hỏi quá khứ của bà ta, mà bà ta cũng không hề nói.

Nhiều năm như vậy, bà ấy âm thầm tiêu diệt tất cả đối thủ của hắn, có thể nói là trợ thủ đắc lực nhất. Bây giờ lại bị bại dưới tay Dương Á Sơ.

Ngân Lưu Nhân ngẩng đầu, khóe miệng mỉm cười không rõ, Dương Á Sơ…

Mà lúc này tại hoàng cung Thiên Vũ.

Vũ Mặc Phong nhìn tin cấp báo ở trong tay, đứng dậy nhìn ra bên ngoài, ánh mắt cơ trí gợn sóng ngầm…

Đây có phải là thời cơ ông trời ban cho Thiên Vũ, thời cơ tốt nhất để đánh bại Ngân Lưu Nhân? Nhưng…



“Tiểu thư…” Âm thanh gấp rút truyền đến, Phấn Hồng chạy từ bên ngoài vào phòng, trên tay còn cầm một cái giỏ rau. Lướt nhanh tới một gian nhà ngói xanh thoạt nhìn lớn hơn, sân rộng lớn được thu dọn sạch sẽ, một bên là loại cây không rõ tên là gì, bên kia là vườn rau, bên trên thân tre còn có mấy cây ớt và rau leo, cửa lớn mở ra.

Tử Vân đang lau cây gậy trúc, bên cạnh mà chậu quần áo đã được giặt sạch, nghe thấy tiếng của Phấn Hồng thì quay đầu lại: “Sao thế Phấn Hồng?”

“Tiểu thư đâu rồi?” Phấn Hồng hít sâu một hơi, đưa cái giỏ trong tay cho Tử Vân, lo lắng hỏi.

“Đang thiết kế bản vẽ ở trong phòng, có việc gì vậy?” Nhìn bộ dạng của Phấn Hồng, Tử Vân cũng thấy sốt ruột theo, không phải là xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Phấn Hồng vội vã chạy vào, đẩy cửa phòng Lộ Tùy Tâm ra: “Tiểu thư…”

Lộ Tùy Tâm hài lòng nhìn bản vẽ trong tay, vị khách gần đây nhất yêu cầu làm riêng một món trang sức, mấy ngày nay nàng phải đẩy nhanh tiến độ cho kịp, cái chính là lo việc thợ ở đây có thể làm ra được hay không, lại còn phải thật đặc biệt mới khiến khách ưa thích. Đúng là mấy ngày nay nàng đã tốn công suy nghĩ, nhưng mà thấy bản vẽ trên bàn, khuôn mặt Lộ Tùy Tâm lại tươi cười. Nàng lại có thời gian chơi với Thông Nhi rồi…

“Tiểu thư” Phấn Hồng gõ cửa bên ngoài.

“Vào đi” Đặt bút xuống, giơ bản vẽ lên, đôi mắt híp lại nhìn hình vẽ bên trên.

Phấn Hồng đẩy cửa ra, thấy nét mặt Lộ Tùy Tâm vui vẻ nhìn bản vẽ trên tay, cũng biết rốt cuộc tiểu thư đã hoàn thành xong tác phẩm.

“Nào, Phấn Hồng, tới đây nhìn xem bộ này thế nào?”

Phấn Hồng hít sâu một hơi, đi tới gần nhìn bản vẽ trên bàn, trong mắt có phần thán phục, tiểu thư vẽ thật đẹp.

“Ừ, xem đã được chưa.” Đến nàng nhìn xong cũng muốn có một bộ, huống chi là những phu nhân ấy.

“Mua rau về rồi à.”

“Tiểu thư…” Phấn Hồng nhìn Lộ Tùy Tâm.

“Chuyện gì vậy?” Bỏ bức vẽ trong tay xuống, Lộ Tùy Tâm cũng ngẩng đầu nhìn Phấn Hồng, vẫn chưa thấy Hồng Tham và Tử Vân, trông Phấn Hồng có vẻ rất thận trọng.

Hôm nay có chuyện gì xảy ra sao? Nên mới lo lắng như thế?

“Lúc mua rau trên đường, ta nghe thấy người ta nói…”

“Nói gì?”

“Thiên Vũ giao chiến với Thập Ngân quốc.” Từ đó tới nay đã rút quân được ba năm, tại sao lại vội vã giao chiến với Thập Ngân quốc như vậy?

Lộ Tùy Tâm nhíu mày “Bắt đầu từ lúc nào?”

“Năm ngày trước” Cho nên lúc mới nghe xong nàng còn cẩn thận chạy đi chỗ khác hỏi thăm, xác thực là có việc này.

Năm ngày trước? Chiến tranh giữa hai nước là điều không thể tránh khỏi, thực lực hai bên tương đương nhau, bây giờ đang ở trong giai đoạn cân bằng, mấy năm gần đây cũng không xảy ra thiên tai, cuộc sống của dân chúng tương đối yên ổn, ấm no hạnh phúc, lòng dân đã khá ổn định, lúc này không thích hợp để tranh đoạt thiên hạ. Điểm ấy Vũ Mặc Phong và Ngân Lưu Nhân phải hiểu rõ hơn ai hết mới đúng. Vậy tại sao hai nước lại vội vã khai hỏa chiến tranh như thế?

Việc này…là do đâu? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?

“Tiểu thư?” Phấn Hồng thấy người đang rơi vào suy nghĩ sâu xa thì lên tiếng nhắc.

“Tiểu thư…không hay rồi…” Tiếng Hồng Tham truyền từ ngoài cửa vào, bế Thông Nhi vội chạy tới, nhưng thấy tình hình trong phòng thì cũng biết hóa ra tất cả mọi người đều đã biết.

“Mẹ, bế” Thông Nhi giãy giụa thoát khỏi người Hồng Tham, chạy tới ôm chân Lộ Tùy Tâm.

“Sao vậy?” Tử Vân nghi ngờ hỏi.

“Thiên Vũ giao chiến với Thập Ngân quốc.” Hồng Tham nhẹ giọng nói.

“Cái gì? Vậy là lại bắt đầu rồi à?” Tử Vân sợ hãi kêu lên.

“Mẹ, chiến tranh là gì?” Thông Nhi đang ôm chân Lộ Tùy Tâm thì ngẩng khuôn mặt đáng yêu lên tò mò hỏi, vừa nãy dì Tham đang đưa cậu bé đi chơi thì đột nhiên bế về nhà.

Lộ Tùy Tâm ôm lấy Thông Nhi “Chiến tranh là vấn đề không có cách nào khác là phải sử dụng sức mạnh để thắng đối phương.” Lộ Tùy Tâm nhìn khuôn mặt đầy thắc mắc của Thông Nhi, nhẹ nhàng nói.

“Mẹ…” “Ừ?” “Chiến tranh là đánh nhau sao?”

“Cũng xem như là vậy.”

“Vậy chiến tranh có chơi được không ạ?” khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ như không hề quan tâm tới đề tài chiến tranh.

“Không chơi được” Chiến tranh là chuyện tàn khốc nhất trên đời, cũng không thể tránh được. Thật ra tiến bộ của nhân loại cũng là dùng máu để đánh đổi lấy mà thôi.

“Mẹ, Thông Nhi muốn đánh Hoài Tuyết có được không?”

“…”

Lộ Tùy Tâm kinh ngạc nhìn cậu bé trong lòng, hỏi nghiêm túc: “Sao con lại muốn đánh Hoài Tuyết?” Ngẩng đầu nhìn ba người trong phòng, là do các nàng dạy ư?

Phấn Hồng nhướn mày, Tử Vân cố nén cười, chỉ có Hồng Tham là vẫn như cũ không thay đổi.

“Bởi vì Hoài Tuyết luôn nói con không có cha, mẹ, tại sao con lại không có cha?” Đôi mắt thuần khiết của Thông Nhi mang đầy vẻ khó hiểu. Cũng không có chút đau lòng nào.

Trong mắt Lộ Tùy Tâm xẹt qua một tia sáng, đặt cậu bé xuống mặt đất “Nào, Thông Nhi, chúng ta ra ngoài vườn phơi nắng, sau đó mẹ sẽ nói cho biết cha đang ở nơi nào có được không?”

“Dạ” Khuôn mặt tròn trịa có phần vui mừng.

Dưới ánh nắng ấm áp, Lộ Tùy Tâm bế đứa bé ở trong lòng, ngồi xuống ghế.

“Thông Nhi, đầu tiên mẹ có một chuyện muốn nói cho con là, Thông Nhi có cha.” Thấy đôi mắt to tròn đen láy của Thông Nhi, Lộ Tùy Tâm dịu dàng nhìn cậu bé, nói nghiêm túc:

“Cha Thông Nhi đang ở đâu?” Đôi mày nhỏ nhắn hơi nâng lên, có vẻ như rất khó hiểu.

“Lúc Thông Nhi còn chưa ra đời, bởi vì có một chuyện xảy ra mà cha con phải rời xa mẹ, khi đó Thông Nhi vẫn chưa sinh ra.”

“Vậy chuyện đó là chuyện gì ạ?” Rõ ràng trọng tâm câu chuyện khiến cậu bé cảm thấy rất hứng thú, truy hỏi quyết không tha.

Chuyện gì chứ? Lộ Tùy Tâm hơi sững sờ! Tướng công, đã lâu như vậy rồi, sao vẫn không có một chút tin tức gì từ chàng? Lẽ nào chàng đã thật sự rời xa chúng ta ư? Nếu không phải thì tại sao lâu như vậy chàng vẫn chưa xuất hiện?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi