THẤT PHU NHÂN

Khung cảnh bên ngoài so với những gì Lộ Tùy Tâm nhìn thấy trong ti vi lại càng náo nhiệt,chân thật hơn. Thân thể lưu trong người cổ đại, trong lòng Lộ Tùy Tâm rốt cục cũng có tia hi vọng, thì ra đây chính là thời đại mà nàng muốn sống sau này, không có nhà cao tầng mà có đủ loại kiến trúc nhà cổ, không có xe hơi mà có xe ngựa chở  một đám người, không có bách hóa mua sắm  mà chỉ có tiếng rao hàng dọc hai bên con phố. Đi vào dòng người xa lạ, không ai biết nàng, mà nàng cũng không tìm thấy một tia dấu vết của thời đại kia.

“ Phu nhân… Ân tỷ tỷ…” Tử Vân vừa mở miệng đã bị Lộ Tùy Tâm quét ánh mắt lại phía mình.

Xem ra Tử Vân cũng không ngốc, Lộ Tùy Tâm thầm nghĩ,ở thời cổ đại này những cô gái nơi khuê phòng rất ít khi bước ra ngoài, cho dù ra ngoài thì cũng sẽ đem theo một đoàn nô bộc, dĩ nhiên chỉ là số ít còn đại đa số là có một cuộc sống không dễ dàng gì. Cũng như nhiều người phải bôn ba bên ngoài khác, ví như cô nương trước mắt là bán đồ linh tinh, Đại Nương thì bán trang sức, Đại Thẩm thì bán đồ ăn… đối với họ cuộc sống như vậy mới là quan trọng nhất.

Như nàng bây giờ, một thân áo vải thô, mái tóc vung tùy ý mà dùng miếng vải buộc lại, toàn thân chất phác tự nhiên, đứng ở đây cũng không khác người ở đây là mấy.

Có lẽ Uông Tùy Tâm so với những người này có chút xuất chúng, mặc dù lớn lên trong thời đại mỹ nữ tràn lan, dung mạo cũng không phải là tuyệt sắc giai nhân gì nhưng lại có khí chất cao ngạo Sắc Thanh Sương, có hương hoa hàm tiếu ý vị như Thu Lộ. Uông Tùy Tâm dường như đã kiêu ngạo thực sự (đến tận xương tủy) nếu như không phải là nàng đã yêu Vũ Mặc Nhiên thì với tính cách của nàng liệu sẽ cho phép có đi không đường về sao? Chẳng qua thân thể nàng là Tùy Tâm, bề ngoài vẫn như trước mà thôi, nhưng vốn cái cốt cách ngạo khí cũng bị mất ít nhiều, không giống với cái nhìn lạnh nhạt trước kia mà giờ  đã thêm phần thân thiện. Nhưng khác với những nữ nhân bôn ba bên ngoài thì Uông Tùy Tâm lại có đôi bàn tay mềm mại như cây cỏ, làn da trắng nõn nà, quần áo vải thô cũng không thể che dấu hết được, nhìn người chung quanh nhận xét ta cũng có thể biết.

“Tử Vân, em xem gần đây có chỗ nào có thể ăn chút gì đi!”

Nếu nàng đoán không nhầm thì những người vừa vội vã bước nhanh đi kia rất là khả nghi, hơn nữa nàng sợ rằng chuyện của Ngũ phu nhân sẽ là khởi nguồn của mọi chuyện. Mà nàng – Lộ Tùy Tâm- đã chuẩn bị sẵn tinh thần, bởi không phải vì chuyện tình cảm hay vì tự do mà chính nàng cũng muốn thử một phen.Cứ như vậy chết già ở Trúc Viện cũng không phải là điều nàng mong muốn.

“Tỷ tỷ,Tử Vân dẫn người đi Du Nhiên Cư được không?” Phu nhân khó khăn lắm mới được ra ngoài, để em đưa người đi ăn chút gì thật ngon chứ sao để người tùy tiện ăn bất cứ thứ gì ngoài đường được”. Lúc nàng ra ngoài cũng chưa ăn cái gì với lại không ăn thì còn tiết kiệm được tiền mua thứ khác. Nàng phát hiện có khá nhiều người nhìn vẻ đẹp của phu nhân đến ngây người,mồ hôi lạnh của nàng thiếu chút thì chảy ra, sợ nhất là có người biết phu nhân không có ở Trúc viện… Thử nghĩ cũng thấy đáng sợ nhưng thấy phu nhân vui vẻ như vậy cho dù bị phát hiện thì cũng đáng.

“Du Nhiên Cư? Tên hay” đột nhiên nàng nghĩ,Không màng hư danh, nghe tên cũng biết là nơi tốn không ít tiền. Nha đầu này nghĩ hai người bọn họ có nhiều tiền lắm sao?

“Sao ạ? Em nghe người ta nói thức ăn ở đó rất ngon nhưng mà…”

“Rất đắt phải không?” Nàng tiếp lời và thuận tay gõ nhẹ vào đầu Tử Vân.

“ Là…” Tử Vân gãi đầu nhìn Lộ Tùy Tâm thiết nghĩ “ phu nhân cười lên thật là đẹp! Nụ cười của nàng giống như hoa nở vậy.” Thật là… vất vả lắm mới ra ngoài một chuyến, đi xem còn có thể, chẳng qua hầu bao hơi mỏng mà thôi.

“Ngốc a? Không phải nói đi Du Nhiên Cư sao?”Nàng lại gõ đầu Tử Vân ngốc lần nữa,nàng chợt cảm thấy trong lòng sao ấm áp. Tâm tư của Tử Vân không phải nàng không biết,đến cái nơi quái dị này,có thể gặp một người thật lòng đối đãi tốt với mình, Lộ Tùy Tâm thật cảm kích vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi