THẤT PHU NHÂN

Là nàng? Sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này? Dương Á Sơ vốn chỉ nhìn phía dưới một chút đột nhiên ngừng lại ở khuôn mặt nàng, những người chăm chú nhìn Thiên Tâm nên không nhìn thấy một vị nữ tử đang nhàn nhã ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, vẫn một thân y phục đơn giản, mái tóc đen dài đến eo cũng chỉ tùy ý buộc lại bằng mảnh vải, ngồi bên là nha hoàn.

Khó nén được kinh ngạc! Vũ Mặc Phong hiếu kì nhìn theo tầm mắt của Dương Á Sơ, 2 cô gái trong trang phục nha hoàn?

“Ngươi biết hai vị cô nương đó?”Vũ Mặc Phong lạnh nhạt hỏi.

“Cũng không tính là biết” Chỉ là ấn tượng quá sâu sắc.

Phượng mâu lướt qua thần sắc Dương Á Sơ, lần nữa nhìn xuống đại sảnh, Vũ Mặc Phong có chút tò mò: “ Cô gái này là nhược điểm của Dương Á Sơ sao?

“Nếu không thân thiết, như vậy biết cũng tốt, xuống mời hai vị cô nương ấy lên.”

“Vâng, chủ tử”, tiếp nhận chỉ thị, một ám vệ hiện ra cúi đầu ôm quyền.

“Chờ một chút”, Dương Á Sơ nhíu mày, nếu hoàn cảnh bình thường hắn sẽ rất vui mừng được thấy nàng, nhưng giờ có Vũ Mặc Phong ở đây, không biết tại sao nhưng hắn không muốn Vũ Mặc Phong gặp nàng. Thở dài một cái, sợ rằng dù không muốn cũng phải cho hắn gặp, hắn vừa rồi chẳng qua chỉ muốn dò xét mình, bất quá cũng tốt, Vũ Mặc Phong biết nàng cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất cũng giúp được nàng, nếu không cả đời nàng có lẽ sẽ bị kẹt trong vương phủ.

Không thấy biểu hiện gì, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay phải, điều này chứng tỏ tâm tình Vũ Mặc Phong bây giờ không tệ, lông mi dài khẽ khép, đôi mắt kia có khả năng nhìn vào tận sâu đáy lòng người khiến Dương Á Sơ trong lòng cười khổ. Ở cùng một chỗ với Mặc Phong hắn nửa điểm cũng không thể che giấu được tâm tư, có thể khiến Vũ Mặc Nhiên xưng thần há có thể là người thường. Chẳng qua là…quay đầu nhìn nam nhân nhàn nhã tự đắc kia, hắn cũng muốn tự mình tìm hiểu rốt cục mấy ngày qua những suy nghĩ trong đầu của hắn có phải là do hắn đã động tâm hay không

“Nàng là Uông Tùy Tâm”, nếu Vũ Mặc Phong muốn biết, sao không tự mình nói cho hắn trước, huống chi hắn cũng không quen nàng. Mà thế gian không chuyện gì có thể lọt qua mắt hắn.

Phượng mâu đen lại, Uông Tùy Tâm? Nữ nhi của Uông Chấn, tiểu thiếp của Tam hoàng huynh, bởi vì không giữ tiết hạnh mà bị tước đi ngôi vị tiểu thiếp,vì chuyện này mà Uông Chấn mới tới chỗ hắn làm náo loạn, chẳng qua là…Dương Á Sơ đâu có quen biết Uông Tùy Tâm?Có thể lọt vào mắt hắn nhất định là hơn người. Mà nếu có chỗ hơn người sao lại không lọt được vào mắt hoàng huynh.

Tiêu ám vệ nhìn chủ tử trầm tư, ý bảo làm theo mới xoay mình đi ra ngoài.

Dương Á Sơ mỉm cười khiến cho khuôn mặt vốn đã kiệt suất lại thêm phần ôn nhu. Sau khi đã nghĩ thông suốt thì phát ra nụ cười mê người,ánh mắt bình tĩnh, vài động tác lơ đãng cũng sức quyến rũ vô cùng.

“Cô nương, chủ nhân nhà ta thỉnh cô nương lên đàm chuyện” Tiêu ám vệ bước tới cô gái đang chăm chú nhìn ra ngoài.

Lộ Tùy Tâm đang tập trung, dời tầm mắt tới người đang nói, sau đó bình tĩnh nhìn các vị khách bên cạnh, còn Tử Vân thì sợ đến run rẩy cả người, nghĩ rằng bị phát hiện.

“Phu nhân, làm sao bây giờ?”, Tử Vân dật dật nhẹ y phục của Lộ Tùy Tâm hỏi.

Lộ Tùy Tâm quay đầu lại người đứng trước mặt

“Công tử nhà ngươi muốn nói chuyện với ta sao?”

Dù ở hiện đại hay cổ đại, nàng hòa vào cùng một đám người đảm bảo không ai chú ý đến, khuôn mặt bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. Lộ Tùy Tâm nghĩ, hắn cũng có thân phận bình thường nhưng cặp mắt lại hữu thần sáng ngời, thái độ bất ti bất kháng, tuyệt không phải từ một nhà bình thường.

Người thần sắc không đổi hướng tay về phía Lộ Tùy Tâm gật đầu

“Uông tiểu thư, mời”

Đưa chén trà lên nhẹ nhàng thưởng thức, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang. Người này ngay cả tên nàng cũng biết, như vậy nhất định là biết Uông Tùy Tâm, xem thái độ có lẽ không phải là địch nhân, Uông Tùy Tâm là khuê danh, nếu là người Vương phủ nhất định sẽ không gọi nàng là Uông tiểu thư, vậy là ai?

Bất kể là ai, nàng thề cũng phải tìm hiểu, cũng tốt, nàng còn không lo có cơ hội khai chiến sao? Đi gặp vị thần bí này cũng đâu có mất gì.

“Mời”

“phu nhân…”Tử Vân dậm chân nhìn phu nhân không chút do dự đi theo nam nhân kia, có chút bối rối rồi vội vàng đi theo sát.

Trong hành lang Thiên Tâm cô nương còn chưa lên sân khấu mà mọi người đã sục sôi, cũng không chú ý Lộ Tùy Tâm đã rời đi.

Đi lên trên lầu, qua một đoạn đường rồi dừng lại căn phòng cuối cùng.

Nhẹ gõ cửa phòng: “Chủ tử, Uông cô nương đã tới”

Giọng nói cung kính khác trước khiến Lộ Tùy Tâm cảm thấy căng thẳng, nhưng sau đó cũng qua đi, gọi nàng lên cũng chỉ muốn gặp mặt nhau thôi.

“Mời nàng vào” Một đạo âm thanh uyển chuyển du dương xuyên qua cửa phòng.

“Dạ” đẩy cửa phòng ra, hướng Lộ Tùy Tâm nói

“Cô nương mời vào”

Khẽ gật đầu, Lộ Tùy Tâm bước vào, mới bước qua cửa phòng đã cảm nhận thấy một cỗ đàn hương sâu kín, gian phòng rất lớn, bố trí thanh nhã, một bên là vài bức họa, một bàn đọc sách, bên cạnh là bàn trà có đặt một bộ pha trà tinh xảo, ở giữa là đường đi với những tấm lụa mỏng trang trí hai bên, nha hoàn nô bộc đứng thành một hàng. Cách tấm sa lụa mỏng, Lộ Tùy Tâm không nhìn rõ người bên trong, chỉ loáng thoáng thấy hai người.

“Cô nương, mời” 1 vị nha hoàn thanh lệ vén tấm màn mỏng nói với Lộ Tùy Tâm.

“Tử Vân, ngươi ở đây chờ ta”. Nhiều nha hoàn nô bộc đứng hầu hạ bên cạnh như vậy, có thể biết người bên trong không muốn ai quấy rầy.

“Nhưng mà…” Tử Vân nhìn phu nhân mình quét mắt không khỏi gật đầu, giao lưu với người bên ngoài cũng tốt, không chừng có người có thể cứu phu nhân. Tử Vân quên mất là phu nhân nhân nhà nàng đang lén lút ra ngoài, tình trạng của phu nhân còn có ai van cầu vì nàng sao?

Hít sâu một hơi, để cho tâm tình hồi phục tỉnh táo, mới vừa bước vào, đã nhìn thấy cái bàn tròn trải khăn trắng như tuyết, ngồi hai bên là hai nam tử, bình phong dựng đứng 1 bên đập vào mắt nàng.

“Uông tiểu thư, mời ngồi”

Theo bản năng Lộ Tùy Tâm hướng tới giọng nói vừa rồi, nhìn qua không khỏi giật mình, xem ra thời cổ đại này toàn sinh ra mỹ nam mỹ nữ không a? mới vừa nhìn thấy một vị đệ nhất thiên hạ mỹ nữ, giờ lại gặp 2 tuyệt thế mỹ nam, nàng có nên thấy hối tiếc không a, vốn đã cho thân thể này là mỹ nữ nhưng nhìn lại đúng là chỉ như ếch ngồi đáy giếng.

Nam tử ngồi bên trái, mái tóc đen vén lên, lộ ra cả khuôn mặt, da thịt vô cùng mịn màng, 2 đạo lông mi cong chỉnh tề hài hòa với chiếc mũi thẳng dọc, môi son tựa tiếu phi tiếu cười, long chương phượng tư, khí chất tự nhiên, một bộ cẩm y không những đẹp mà còn phi phàm tôn quý, nhưng những thứ này không phải là chỗ hấp dẫn nhất, chỗ hấp dẫn nhất  chính là ánh mắt ma lực làm cho người ta e sợ.Âm u mà thâm thúy, phát ra tinh quang cơ trí, nam nhân này đối với nữ nhân có sức hấp dẫn chết người nhưng cũng có nguy hiểm chết người.

Lộ Tùy tâm quay sang nhìn nam tử bên cạnh, không khỏi thầm ngưỡng mộ, đôi môi như cách đào, khí chất ngọc cốt băng cơ, đẹp đến trăng cũng phải thẹn, tính cách thanh tao phảng phất vẻ phong trần tuấn lãng, mái tóc đen tùy ý lạc tại trên trán bạch ngọc, đẹp càng thêm đẹp.

Đôi mắt sáng đặc biệt, cười đến nhộn nhạo, một thân cẩm bào màu trắng làm cho hắn tăng thêm vẻ ôn nhu nhã nhặn, chiết phiến lay động trong tay, quả là một vị phong hoa tuyệt đại mỹ nam tử.

2 vị tuyệt sắc mỹ nam bất đồng giống như trước. Lộ Tùy Tâm thấy từ khi mình đi tới cái thế giới này, toàn nhìn thấy tuấn nam mỹ nữ thật là quá tốt cho mắt rồi. Nàng có nên kéo dài thời gian ở đây hay không? Dù sao bây giờ cũng không có gì cả, nhiều nhất chính là thời gian a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi