THẤT PHU NHÂN

“Đúng vậy, Tùy Tâm muốn làm gì?” nếu đã xác định rõ tâm tư, đã vậy không thể buông nữ nhân xuất sắc này ra cho người khác, cứ đi theo lòng mình mách bảo là được.

Tùy Tâm? Lộ Tùy Tâm hơi nhíu mày liễu, nàng cùng bọn hắn giao tình tốt lắm sao, đến mức gọi thẳng khuê danh của nàng? Tên vốn là để gọi, nàng thì thấy không sao nhưng đây là thời cổ đại mà lễ nghi phân cấp bậc rõ ràng, khuê danh của người đã có chồng có thể gọi thẳng như vậy sao? Mà bọn họ dễ dàng giúp nàng là có mục đích gì?

“Tùy Tâm có phải không muốn chúng ta gọi thẳng phương danh?” Dương Á Sơ khẽ mỉm cười, thản nhiên nhìn chăm chú Lộ Tùy Tâm, chân thành nhắn nhủ nàng qua ánh mắt.

Có gì là không thể? Nàng vốn không so đo với những vệc này, khi bọn hắn có mục đích gì nàng sẽ suy nghĩ sau, nàng tự hỏi mình có gì mà bọn họ lại cần, hoàn toàn không có tài lẫn cả diện mạo.

Khẽ mỉm cười, “Tùy ý của 2 vị, xem ra các vị đã coi Tùy Tâm là bằng hữu mới gọi thẳng tên như vậy?” tên đặt ra là để cho người khác gọi, dù sao cũng kiếm được hai bằng hữu, có động cơ thì sao chứ? Chí ít nàng cũng không bị thiệt, hai nghìn lượng vào túi thì không nói đến làm gì, lại còn có lực lượng quyền lực phía sau, sao lại không cần a? nàng từ trước đến giờ tùy tâm mà sống, dĩ nhiên, không biết chừng họ còn làm cản trở nàng, bất quá thế sự vô lường, trên đời này không có cái gì gọi là bằng hữu vĩnh viễn hay địch nhân vĩnh viễn cả. Không thử sao biết người là bằng hữu hay địch nhân?

“Tất nhiên” trong đầu Dương Á Sơ xuất hiện một ý nghĩ nhưng không nói ra.

Vũ Mặc Phong mỉm cười không nói, không phủ nhận cũng không thừa nhận, có thể làm bằng hữu hay không hắn còn đợi quan sát nàng, bất quá nếu nàng muốn hai nghìn lượng bạc này, hắn cũng mong đợi xem nàng lấy bằng cách nào?

Thái độ hai người càng làm cho nàng chứng thực suy đoán trong lòng, hoàng đế vĩnh viễn đa nghi. Cho dù miệng vàng lời ngọc cũng không dễ dàng đồng ý! Có thể đứng cao hơn các vị huynh đệ đã đủ chứng minh tâm trí của hắn. Lộ Tùy Tâm trong lòng thầm khen, không thể nghi ngờ hắn là một hoàng đế xuất sắc.

“Đáp án, đúng là Tùy Tâm biết, nhưng là…hai vị cũng hiểu rõ thân phận của Tùy Tâm, cho là Tùy Tâm bây giờ có thể công khai xuất hiện trước mắt mọi người hay sao?”

Nói xong nhìn xem phản ứng của hai người họ.

“Này…” Dương Á Sơ nghe nàng nói biết đáp án trong lòng vui mừng, vế trên câu này hắn cũng tình cờ biết được, mất nhiều tâm lực mới nghĩ được vế dưới, cho nên hôm nay mới lấy ra, nhưng nàng vừa nghe đã có đáp án thật khiến hắn khâm phục. Nhưng thấy nàng bởi vì thân phận mà không thể đưa ra câu trả lời cũng cảm thấy bất bình thay. Vũ Mặc Nhiên có tài đức gì mà có được nàng lại không quý trọng nàng.

“Thật ra thì Tùy Tâm, ta muốn nói cho ngươi, đề này…”

“Do ngươi ra” cắt đứt lời nói của Dương Á Sơ, Lộ Tùy Tâm liền tiếp lời.

Làm sao nàng biết?” kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng không khỏi thấy khiếp sợ.

“Đây là đề của Du Nhiên cư, cũng do đệ nhất công tử ra đề, ngươi là chủ nhân ở đây nói vậy chẳng phải là vị đệ nhất công tử thần long thấy đuôi không thấy đầu sao”. Vị nam tử trước mắt này tính tình đúng là phong cách của Du Nhiên cư, nhà nhã dạo chơi ngắm cảnh.

Nàng chỉ bằng lien tưởng này đã biết Dương Á Sơ là người ra đề? Vũ Mặc Phong hoài nghi nhìn thoáng qua lại phát hiện nàng đang mỉm cười nhìn hắn, này…nàng nghĩ cái gì? Không phải nàng đã phát hiện ra thân phận của hắn?

“Tùy Tâm nhìn Phong mỗ như vậy, có phải muốn ta ra mặt?” ánh mắt Vũ Mặc Phong để cho Lộ Tùy Tâm biết, vị nhân huynh này giỏi nhất là đoán tâm ý người khác.

Bất quá, nàng chính là muốn cho hắn nhìn thấu, cùng người có tâm cơ thâm trầm nói chuyện thì phải sử dụng hết năng lực mới có thể làm cho đối phương cảm nhận sự tồn tại của mình.

“Dương công tử, có thể cho ta mượn giấy và bút?”

Dương Á Sơ cũng không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng lại vui vẻ làm theo lời nàng. Phân phó ra phía ngoài tấm lụa mỏng.

“Cầm giấy bút mang vào”

“Dạ” nha hoàn Kỳ Linh ở phía ngoài đáp lời.

Đặt nhẹ tờ giấy xuống, đợi đến lúc đã viết xong mới đưa cho vị nam nhân khôn khéo kia.

“Phong công tử, kính xin giúp ta đáp đề”. Chính là nàng muốn hắn giúp. Thứ nhất, trong phòng chỉ có ba người, Dương Á Sơ là người ra đề tất nhiên không thể giải đề mà nàng lại không thể ra mặt, cho nên người đi ra ngoài không ai khác chính là hoàng đế. Thứ hai, hắn đáp đề thì mục đích của Thanh vương sẽ không có khả năng đạt được, dĩ nhiên chỉ là nàng bất đắc dĩ mới nghĩ ra toàn quyền kế sách. Mặc dù lấy thân phận của Thanh vương gia không phải đến nỗi không đưa bạc nhưng sau này dây dưa không tránh được.Cho nên nhờ hắn ra mặt rồi chỉ cần ngồi đó mà chờ cầm bạc a.

Tròng mắt đen chợt hiểu ra, trong lòng đối với nàng cũng vài phần kính trọng, một mũi tên trúng hai đích, vừa giải quyết việc mình không thể ra ngoài mà vẫn có thể lấy được bạc.

Khó trách Dương Á Sơ lại bị thuyết phục mà động tâm! Chẳng qua là, giai nhân như vậy, Tam hoàng huynh lại không phát hiện ra? Là nàng ẩn mình quá lâu khiến hoàng huynh chưa từng chú ý mà bỏ lỡ sao?Nhưng với sự thông tuệ của nàng sao có thể để mình rơi vào hoàn cảnh như vậy?A, càng tiếp xúc càng thấy được mỵ lực của nàng thật không nhỏ, cũng không biết tột cùng nàng là nữ tử như thế nào?  Cúi đầu nhìn dòng chữ trên giấy.

“Tình tình vũ vũ lúc nào cũng tốt tử Kỳ Kỳ

Kỳ Kỳ thật tốt lúc nào cũng vũ vũ Tình tình.

So với đáp án ta hao tâm nghĩ ra còn chuẩn xác hơn, được, Tùy Tâm thật là chân nhân bất lộ tướng a!”

Dương Á Sơ nghe đáp án xong liền vỗ tay tán dương. Trong lòng dòng máu cuồng nhiệt sôi trào. Nữ tử này, rốt cuộc có bao nhiêu điều làm cho hắn vui mừng?

“Bạc này nàng cầm hoàn toàn xứng đáng”

“Nhưng Phong mỗ rất tò mò, không biết Tùy Tâm có thể giải thích nghi hoặc của tại hạ?”

Không hổ là người sống trong vương giả, chuyện gì cũng đều có thể nhìn thấu.

“Phong công tử cứ nói thẳng”.

“Tùy Tâm biết đánh đàn”. Không phải để hỏi, chẳng qua là muốn muốn nghe một câu khẳng định của nàng mà thôi.

Này…Trong ánh mắt Lộ Tùy Tâm hiện lên tia ngoài ý muốn, đơn giản như vậy sao? Nhưng vẫn gật đầu một cái.

“Hiểu chút bề ngoài mà thôi”

Nghe xong, Vũ Mặc Phong không nói gì thêm, đứng dậy, vén bức rèm che lên, đi tới lan can hướng xuống phía dưới nói:

“Thanh vương, kính mời đem chuẩn bị bị bạc, ta sai người xuống lấy”. Giống như không thấy được người khiếp sợ trong hành lang.

“Tình tình vũ vũ lúc nào cũng thật tốt Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ thật tốt lúc nào cũng vũ vũ tình tình” sau đó trở lại bên trong.

Mà ở đại sảnh đường.

Thanh Vương trên mặt xuất hiện tia kinh ngạc, Hoàng thượng sao lại ở chỗ này? Hoàng thượng là đệ nhất công tử? tâm tư lại trở về như ban đầu, không cách nào lý giải.

Mọi người khiếp sợ nhưng là khiếp sợ không giống như Thanh vương gia, chẳng qua chỉ vì người nói quá cuồng vọng mà khiếp sợ. Hắn phải biết là đang đối mặt với Thanh vương gia, nhưng đáp án cũng rất hay, hơn nữa còn rất chuẩn xác. Nghĩ đến người này dễ dàng lấy đi hai nghìn lượng bạc, mọi người vô cùng hâm mộ cùng ghen tị.

Thiên Tâm đứng ở trên đài nhìn qua bóng dáng mềm mại khó nén được si mê. Khuôn mặt như ngọc quan, không những anh tuấn phong độ, mà còn dễ dàng đối đáp trả lời tất nhiên tài hoa không cần phải bàn luận, quan trọng nhất là khi nhìn khí thế toàn thân hắn nàng biết thân phận hắn không hề tầm thường. Nhưng đệ nhất công tử lại đi tự mình trả lời đề mình ra sao? Không phải đệ nhất công tử, vậy hắn là ai? Hắn vì nàng mới đối câu sao? Vì sao lại vội vàng tiến vào nhã gian như vậy?

Thu lại tâm tư, Thiên Tâm đưa nụ cười tuyệt mỹ hướng về phía Vũ Mặc Phong mà nói: “Công tử tài hoa hơn người, lần này liên đối thật là câu văn đặc sắc, vạn phần tuyệt luân, Thiên Tâm bội phục”, nhẹ cúi người sau đó tiếp tục nói.

“Bạc này là công tử thắng được” Ý bảo nha hoàn nhận lấy khay bạc trong tay chưởng quỹ.

“Không phiền công tử xuống lầu, Thiên tâm tự mình mang lên có được không?”

Chưởng quỹ nghe Thiên Tâm cô nương muốn đích thân lên lầu liền giật mình, phía trong nhã gian là chủ tử. Thiên Tâm cô nương muốn lên đó sao? Nhưng chủ tử vẫn chưa có chỉ thị, hắn vẫn là không ngăn không được”

“Không cần, Thiên Tâm cô nương thiên nhân chi tư, sao dám làm phiền cô nương, để ta sai người xuống lấy là được.” Lời nói vang ra sau đó phá tan không khí trầm mặc của đại sảnh đường.

“Hắn là ai vậy a? quá cuồng vọng rồi, đối được đề thì có gì mà đặc biệt, Thiên Tâm cô nương chú ý tới hắn, hắn lại từ chối không biết xấu hổ.” Tên thư sinh tự phụ kia khó nén ghen tỵ nói ta mà không biết hắn sắp bị họa diệt môn tới nơi rồi.

“Là a”, “ đúng đó,Thiên Tâm cô nương mà để mắt tới ta thì cũng do kiếp trước tu thân niệm phật mới có được cái phúc như vậy”

Vũ Mặc Thanh nhìn mọi người đang bực tức rồi quay sang phía thị vệ, thị vệ vội vàng lấy từ trong ngực ra tấm ngân phiếu.

Cầm ngân phiếu, Vũ Mặc Thanh đứng dậy đi về phía chưởng quỹ.

“Ha hả, vị công tử này quả thật lợi hại, bổn vương tâm phục khẩu phục, đây là ngân phiếu một nghìn lượng, nhờ chưởng quỹ đưa lại, bổn vương còn có chuyện quan trọng, xin cáo từ trước.” Hắn nhất định phải hạ xuống thật tốt, Hoàng thượng uống phải thuốc gì mà lại khác thường như vậy.

“Cung tiễn Vương gia” Thiên Tâm cúi người xuống.

Vũ Mặc Thanh nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân trước mặt thầm tán thưởng, Thiên Tâm cô nương này không hổ danh là mỹ nhân, dáng vẻ khuynh thành chim sa cá lặn.

May là thường gặp mỹ nhân nên cũng không khiếp sợ.

“Cô nương, sau này gặp lại”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi