THẤT PHU NHÂN

“Uông Tùy Tâm, ngươi đi ra cho ta” nữ nhân cao giọng hướng nơi trúc viện trống trải mà khiêu khích, Cao Dung Y mang theo vài nha hoàn đứng trước cửa Trúc viện, hồi lâu vẫn không có động tĩnh, Uông Tùy Tâm cho là trốn thì không có chuyện xảy ra sao? Hôm nay nàng thề phải cho Lý Tịch xem, tại sao nói nàng không phải là đối thủ của Uông Tùy Tâm?

“Phu nhân” Đông nhi vội chạy tới.

Nhìn phía sau Đông nhi, Lý Tịch sao không có tới? bất quá bốn phí cũng đều có nha hoàn nô bộc, hừ! Hôm nay nàng sẽ cho Uông Tùy Tâm xem một chút lợi hại của nàng.

“Phu nhân, Tứ phu nhân muốn ta nói cho ngài…” Đông nhi nhớ tới lời nói của phu nhân thì ấp a ấp úng, phu nhân mà nghe được lời của Tứ phu nhân không phải sẽ giận điên lên sao?

“Nàng nói gì? Ngươi tốt nhất nói rõ ràng cho ta, nếu không ta cắt lưỡi ngươi đi” đôi môi đẹp mê người nhưng những lời nói ra lại tàn khốc làm cho người khác phải rùng mình một cái.

Đi theo hầu hạ phu nhân lâu như vậy, Đông nhi không hề nghi ngờ lời của phu nhân nên sợ hãi bật thốt lên.

“Tứ phu nhân dặn ta khuyên ngài trở về, nói…nói ngài tốt nhất không nên tìm Thất phu nhân, nếu không Đại phu nhân sẽ không bỏ qua cho ngài”.Nói xong nhìn phu nhân nhà nàng, nhưng lại bị dọa sợ hãi thu hồi tầm mắt, chỉ sợ phu nhân phát hiện lại dò xét nàng.

Còn giả bộ thanh cao sao? Một ngày nào đó nàng ta sẽ có kết cục tuyệt đối còn thảm hơn cả Uông Tùy Tâm! Cao Dung Y oán hận lắc khăn lụa trong tay.

“Đi, phá cửa cho ta, đem Uông Tùy Tâm bắt ra đây”

“Vâng, phu nhân” Đông nhi vội vàng phân phó vài nha hoàn tiến lên.

Mấy người phải tiến lên gõ cái cửa thoạt nhìn rách nát, tâm cũng cảm thấy đồng tình với vị Thất phu nhân này, bao nhiêu người  không đắc tội lại đi đắc tội với Ngũ phu nhân?

Một nha hoàn tên Kỳ Linh phát hiện cửa này vốn không đóng, chẳng qua chỉ khép lại mà thôi mới đưa tay khẽ đẩy, cửa mở ra. Không gian bên trong ngay cả nàng là hạ nhân cũng cảm thấy quá khó coi! Trong phòng không có một bong người! này… chuyện gì đã xảy ra? Thất phu nhân đâu?

“sao vậy? Uông Tùy Tâm, ngươi không dám bước ra đây sao?” Cao Dung Y nhìn cửa mở ra không khỏi giễu cợt.

“Phu nhân, Thất phu nhân không có trong phòng”.

“Ngươi nói gì?”Cao Dung Y trên mặt khiếp sợ, giờ phút này khuôn mặt có phần quái dị.

Đông nhi cũng bước lên phía trước để nhìn, quả thật không có một bóng người!

“Phu nhân, Thất phu nhân thật sự không có ở trong phòng này đâu” Đông nhi cũng rất nghi ngờ, Thất phu nhân đi đâu?

Cao Dung Y đẩy Đông nhi ra, đi vào trúc phòng, nhìn trong phòng không có ai không khỏi nở nụ cười! Uông Tùy Tâm, ngươi nhất định phải chết, lần này dù có Đại phu nhân cũng không thể nào cứu tiện mạng của ngươi.

Nhưng mà? Nghĩ lại mới thấy, vạn nhất nàng đi trước tới chỗ của Đại phu nhân. Lộ ra vẻ mặt cười đắc ý, Lý Tịch, ngươi cũng không nghĩ tới chuyện này sao? Uông Tùy tâm lại dám một mình đi ra ngoài.

“Đi, đến chỗ Đại phu nhân”. Cao Dung Y dẫn trước ra ngoài, bốn phía nô tài đều đi một tên cũng không để lại, khóe miệng cười lộ ra, Lý Tịch, ngươi cũng không đoán ra được Uông Tùy tâm thực có can đảm một mình đi ra ngoài, chỉ cần có nhân chứng, công đầu tất nhiên là Cao Dung Y nàng.

Chủ tớ hai người đi trên phố.

“Tỷ tỷ, sao người không mua chút phấn bột nước a?” ôm vài cuốn sách, Tử Vân hỏi trách cứ.

“Nga? Tử vân muốn mua phấn bột nước sao? Có phải vì Lý đại ca kia a?” Tâm tình Lộ Tùy Tâm vô cùng tốt trêu chọc đồ ngốc Tử Vân, nha hoàn này, thật là quá đơn thuần, tuổi thanh xuân chí ít vẫn giữ a, mười lăm tuổi! Để ngươi bên ta ba năm, Tử Vân, chờ tới lúc ngươi đủ mười tám tuổi, nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ chọn cho ngươi một người thật tốt, xem như muội muội ta mà danh ngôn chính thuận gả ra ngoài.

“Phu nhân cứ trêu Tử Vân, nô tỳ không để ý tới phu nhân nữa” Xấu hổ đến đỏ cả mặt, bây giờ Tử Vân cũng quá rõ tính tình của Thất phu nhân, phu nhân đối với nàng thật tốt, mặc dù người đối với chuyện gì cũng lạnh nhạt nhưng nàng biết phu nhân là người tốt nhất. Ở cạnh Thất phu nhân đã lâu, nàng càng ngày càng có cảm giác Thất phu nhân đã cho nàng một thứ mà nàng rất muốn có, chính là ấm áp. Trừ cha mẹ ra, chưa có người nào đối với nàng tốt như vậy, Trong lòng tự nhủ, cả đời này sẽ đi theo hầu hạ bên cạnh phu nhân.

“Ha hả, có thật không để ý tới ta sao? Được, ta xin lỗi là được chứ gì?” Có phải ở chung với người đơn thuần một thời gian,những thứ vốn không chịu nổi sẽ dần dần tan biến?

“Tử Vân không giận nữa” theo bản năng phất tay, lại phát hiện trong tay còn đang ôm sách của phu nhân.

“Ta biết” nàng cũng muốn tính toán cho tương lai của Tử Vân, nhưng sợ rằng trong vương phủ này mọi người đã không còn tình cảm.

Tử Vân nhìn phu nhân sắc mặt ngưng trọng như nhớ tới cài gì mà không giải thích được, cũng không lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của phu nhân, chỉ yên lặng đi theo bên cạnh.

Dọc đường đi hai người không hề nói chuyện, mà giờ này cửa phía tây đã bị thị vệ vây quanh. Lý đại ca được Tử Vân tin tưởng, hồi lâu sau như nhớ tới cái gì, lòng như lửa đốt, Tử Vân có chuyện gì sao?

Thấy phía trước một quán bán bánh bao, trong mắt Tử Vân sáng ngời, lần này Lý đại ca có ơn lớn với nàng, mua mấy cái bánh bao cho huynh ấy thích ăn nhất cũng là điều nên làm.

“Muốn ăn bánh bao sao?” Lộ Tùy Tâm chú ý tới ánh mắt của Tử Vân.

“Không…không phải là…” Tử Vân ấp úng không biết nói như thế nào để phu nhân không hiểu lầm. Thật ra nàng không thích Lý đại ca, mặc dù Lý đại ca nói có cảm tình với nàng nhưng nàng thật không có ý này, mà Lý đại ca đối với nàng rất tốt, giống như là đại ca của nàng vậy. Nhưng phu nhân lại cứ cho là nàng thích Lý đại ca, huynh ấy mà nghe thấy sẽ không hay chút nào.

Lộ Tùy Tâm nhìn vẻ mặt Tử Vân cũng biết nha đầu này đang suy nghĩ cái gì, nàng biết Tử Vân chưa yêu ai nên mới trêu đàu nàng, nhìn mấy cái bánh bao này chắc muốn đáp lễ nhân tình của người ta.

“Đi đi, mua nhiều chút, ta cũng muốn ăn” nhận lấy quyển sách trên tay, đưa cho nàng chút bạc vụn

“Dạ” Tử Vân vui vẻ chạy tới, phu nhân cũng muốn ăn sao?

Đi qua một con phố nữa chính là cửa phía tây của Lộ vương phủ, lại phải trở về cái tòa lồng giam này. Quay đầu nhìn thoáng qua đám người bận rộn trong mắt lóe lên tia kiên định, tự do này nàng cũng sẽ đạt được.

Tử Vân mở bọc bánh bao ra, đưa cho Lộ Tùy Tâm một cái, “Phu nhân, ăn nhanh đi không nguội mất”.

Đem cái khác gói kĩ để dành cho Lý đại ca.

Lộ Tùy Tâm nhìn động tác của Tử Vân trong lòng không khỏi cha xót, nha đầu này cũng không mua cho mình ăn. Nhìn bọc giấy nóng hầm hập trong tay mà giật mình, khát vọng ấm áp nàng mong muốn ở thế giới này lại cảm nhận được trên người cô bé mười lăm tuổi.

Phía trước là cửa tây, Tử Vân vui vẻ đi thẳng đến.

“Tử Vân, đừng đi” Xa xa Lộ Tùy Tâm nhìn thấy rõ ràng chỉ có hai thị vệ bên cạnh, sao bây giờ tối thiểu cũng có bốn năm thị vệ. Ánh mắt hiện lên tia tinh quang, xem ra các nàng cuối cùng cũng không chịu được.

“Phu nhân?” Tử Vân dừng bước, quay đầu nhìn lại phu nhân.

Lộ Tùy Tâm tiến lên, đối diện Tử Vân mà nói.

“Tử Vân, đi theo ta, ngươi có sợ không?”

Nhìn về phía trước thật nhanh rồi quay đầu nhìn phu nhân nhà mình, tim Tử Vân đập chậm nửa nhịp, nàng lo nhất là bị phát hiện, có người trong vương phủ phát hiện ra nàng cùng phu nhân không có trong Trúc viện sao? Cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt Thất phu nhân: “Phu nhân, chỉ cần được đi theo phu nhân, Tử Vân không sợ gì hết”.

Trên khuôn mặt lạnh nhạt cười tươi, Lộ Tùy Tâm nhẹ vỗ Tử vân một cái.

“Được, dẫn ta ra cửa chính, chúng ta cứ đường hoàng vào từ cửa chính”. Cái gì tới cũng đã tới, chỉ là.., khóe miệng trào phúng cười, vì một nam nhân không yêu mình, tất cả nữ nhân đều từ bỏ bản thân thì đáng giá sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi