THẤT PHU NHÂN

Ngày mới lại đến, một góc của thủ phủ Dương gia đã nhộn nhịp, hạ nhân bận rộn thành một đoàn người đi ra đi vào.

“Ngươi nhanh lên một chút, sửa sang lại phòng thiếu gia lần nữa đi, thiếu gia quen ở sạch sẽ, nếu để người không hài lòng thì ngươi biết hậu quả rồi chứ”. Khí trời sáng sớm có chút lạnh mà trán người đang nói đã đầy mồ hôi.

Dương Tiến tay hướng về phía đám hạ nhân, giơ ống tay áo lên nhẹ lau mồ hôi trên trán, nụ cười làm rõ những nếp nhăn trên mặt nhưng là phát ra từ chính nội tâm, không chỉ có lão gia vui mừng, Đại công tử nhận được tin cũng phi ngựa cả đêm về phủ, an bài nghênh đón tiểu thiếu gia, ngay cả hắn cũng rất vui a! Tiểu thiếu gia về Dương gia phải gọi là đại sự mới đúng. Từ tối qua nhận được tin tức của thiếu gia, Lão gia cùng Đại thiếu gia vui mừng đến mức không ngủ được, xem ra Dương gia lại có dịp náo nhiệt trở lại. Tiểu thiếu ra sau này mà tiếp nhận không biết Dương gia sẽ huy hoàng như thế nào a? Đây là điều mấy chục người Dương gia đã mong đợi từ lâu rồi.

Dương gia đại viện phòng

Trong căn phòng rộng rãi thứ gì cũng không thiếu, một bàn đọc sách viết chữ thật lớn, loại gỗ thượng hạng chỉ giành cho những người giàu có. Trên bàn hai bên đặt hai chiếc bình tinh xảo, trong đó đều đựng mười mấy cuốn tranh chữ cùng bức họa, trung tâm đặt giá để bút đầy đủ lớn nhỏ các loại, giá bút một bên còn lại là một số nghiên mực, giấy viết…

Trên tường treo một bộ tranh sơn thủy, hai bên là câu đối, cuồng thảo chữ mực làm cho người ta cũng sục sôi với người viết, có cùng ngạo khí với Nhật Nguyệt Tranh Huy.

Hai người ngồi hai bên trên ghế, trên bàn chén trà bốc khói nhè nhẹ.

Khuôn mặt tỉnh táo liền ngưng trọng, “Cha, đối với chuyện này, cha có ý kiến gì không?”

Dương Viễn Chi tuy vui mừng nhưng cũng không mất đi lý trí, lúc này Dương lão gia tử đang ở trong phòng ngủ, sắc mặt hắn vẫn phức tạp nhìn về phía phụ thân đang suy nghĩ sâu xa.

Ước chừng một lúc sau cũng không tỏ thái độ gì,trên khuôn mặt thon gầy tinh quang chợt lóe! Một thân áo bào màu xám tro là loại gấm vóc thượng hạng, đem chén trà đặt xuống.

“Còn ngươi có ý kiến gì không?” ánh mắt sắc bén tỉnh táo nhìn vào đứa con ngồi đối diện, trong lòng cũng âm thầm vui mừng. Trời cao đối đãi với hắn không tệ, hai đứa con đứa nào cũng có tài năng hơn người, nhất là trong làm ăn,lại không vì tranh đoạt tài sản mà huynh đệ thương tàn! Đứa con lớn cũng đã có sự nghiệp của mình, mà cái tên tiểu nhi tử kia…ánh mắt có vài phần ảm đạm,tiểu nhi tử tuyệt đối năng lực còn trên cả đại ca hắn, đáng tiếc hắn lại không muốn tiếp nhận, nếu không, Dương gia này ở trong tay hắn sẽ trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết, bất quá…hắn đột nhiên nói trở về, nhất định có chuyện gì đó đã làm hắn thay đổi quyết tâm lúc đầu. Là chuyện gì lại có thể khiến hắn tâm ý thay đổi?

“Viễn Chi nghĩ, Á Sơ thay đổi có lẽ liên quan tới một cô gái, cô gái này thân phận nhất định không bình thường” Dương Viễn Chi cảm thấy phức tạp trong lòng,một người yêu tự do như thế lại vì một cô gái mà thay đổi không phải quá mâu thuẫn sao? Đại ca đây thật tò mò a. Đại ca đã nói, bất kể ngươi làm cái gì cũng sẽ ủng hộ ngươi.

“Cô gái?” con ngươi lộ ra một tia hứng thú.Cô gái để cho nhi tử ưu tú nhất của hắn để ý đã xuất hiện rồi sao?

“Nhưng mà chuyện này phải hỏi Á Sơ mới biết được, con cũng chỉ suy đoán thôi” trong lòng cha chỉ có Á Sơ mới thực sự để ý sao? Hắn không phải ghen tị với đệ đệ của mình,Á Sơ đúng là xuất sắc hơn hắn, hắn cũng rất thương yêu đệ đệ, thật lòng mong muốn Á Sơ tiếp nhận sản nghiệp của phụ thân, năng lực của Á Sơ phụ thân có thể yên tâm. Mặc dù hắn không tranh giành hơn thua với Á Sơ nhưng vì sao trong lòng vẫn thấy buồn phiền? Hắn cũng chỉ muốn phụ thân để ý tới mình một chút mà thôi.

“Chuyện này ngươi lưu ý một chút”. Có thể làm Á Sơ cam tâm tình nguyện từ bỏ tự do tới tiếp nhận sản nghiệp Dương gia dĩ nhiên không phải người bình thường, bất quá, điều kiện của con hắn cũng chưa có cô gái nào đạt được, hơn nữa với địa vị của thủ phủ Dương gia, xứng đôi với hắn cũng chỉ có công chúa hoặc cành vàng lá ngọc.

“Dạ”

Dương Viễn Chi thầm nghĩ, hắn có cần thiết phải đi điều tra vị cô nương có thể làm cho Dương Á Sơ động tâm hay không?chắc hẳn không tầm thường chút nào.

*************************

Lộ Tùy Tâm nhìn trúc viện trống trải, đưa chân tay ra hoạt động một chút, hiện tại thân thể của Uông Tùy Tâm đã hoàn toàn bình phục,thậm chí rất khỏe nữa. Chẳng qua mấy ngày nay không có thời gian sửa sang lại sân vườn, muốn làm món ăn này e là không được nữa, phải nhanh chóng tiếp xúc với người trong Lộ vương phủ, xem ra phiền toái trong vương phủ này khó giải quyết hơn nàng tưởng tượng, bây giờ nàng đang ở thế vừa bị giam vừa bị động.Cuộc sống nơi này thật đúng là buồn chán. Bất quá vì tự do, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, nàng cũng chỉ có thể ở trong vương phủ này nghĩ kế sách chu toàn.

Hoạt động xong, đang định cầm lấy công cụ sửa sang cho cái sân vườn này thì nhìn thấy một đám hạ nhân đang nhằm hướng nàng mà đến, nàng than thầm một tiếng, đến cũng thật là nhanh a! Ai! Nàng muốn sống cuộc sống yên tĩnh khó đến thế sao?

Vũ Mặc Nhiên, ngươi không để ta sống yên thân, vậy chúng ta cùng nhau chờ xem.

Đường Nghiệp đến gần trúc viện thấy phu nhân đang cầm dụng cụ đào bới, này…hạ mình bước tới hành lễ:

“Thất phu nhân, Vương gia đặc biệt sai nô tài tới đón phu nhân trở về Thanh Tâm các”. Tưởng phu nhân nghe xong sẽ vui mừng, lại không nghĩ Thất phu nhân coi như không nghe thấy lời hắn vẫn bận rộn đào đất.

Hắn nhích tới gần vị phu nhân này, chẳng trách vương gia lại thay đổi chủ ý để cho Thất phu nhân về Thanh Tâm các, lúc này phu nhân thật là đẹp.

“Thất phu nhân?”

“Lời ngươi nói ta nghe thấy rồi, trở về báo với Vương gia, đã vứt bỏ ta rồi, tội gì lại lấy gậy ông đập lưng ông? Cuộc đời ta sẽ không bao giờ trở về Thanh Tâm các” Cũng thề không bao giờ động lòng với ngươi, làm cái gì cũng vô dụng mà thôi.

Ách…Đường Nghiệp giật mình lo lắng, hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không? Nếu không sao lại nghe thấy phu nhân nói cả đời này cũng không trở về Thanh Tâm các? Việc này… tình hình của phu nhân hiện nay có thể được Vương gia niệm tình khai ân cũng đã là phúc phận tu luyện được từ kiếp trước rồi, đã không tận dụng cơ hội nắm lấy lại còn dám đối đầu với Vương gia sao?Khó trách nói Thất phu nhân cốt cách thanh cao.

Ngẩng đầu nhìn người ngu ngơ ở đó, Lộ Tùy Tâm thở dài.

“Ngươi nghe không lầm, đem lời của ta chuyển đến Vương gia là được rồi, còn có, nhắc hắn đừng tới làm quấy rầy ta”. Vũ Mặc Nhiên, nếu như ngươi chịu dừng tay ta còn có thể nhìn coi ngươi hành động như con người, nếu không…ngươi chính là nam nhân xằng bậy!

“Dạ” cuối cùng trước một đám người, Đường Nghiệp nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, bảo mọi người theo hắn về.

Vũ Mặc Nhiên nhướng cao lông mày nhìn Đường Nghiệp, con ngươi lạnh như băng che giấu tâm tình hiện tại của hắn, mà Đường Nghiệp cảm giác có lực ép vô hình khiến hắn không thở nổi.

Hừ! nàng đúng thật là dám! Nữ nhân, xem ra người không chỉ thay đổi, mà lá gan cũng thật là lớn.

“Vương gia, trong cung truyền ý chỉ của Hoàng thượng, mời ngài mau chóng tiến cung”. Lộ Nguyên tiến vào đại sảnh hướng Vũ Mặc Nhiên bẩm báo.

Hoàng thượng muốn hắn vào cung bây giờ sao, có chuyện gì cấp bách?Đôi mắt như hàn băng của Vũ Mặc Nhiên đen lại chút ít

“Hoàng thượng chỉ truyền Bổn vương thôi sao?”

“Việc này…Người cũng không có truyền gọi mấy vị Vương gia khác”

Chỉ một mình hắn! Hoàng thượng đang suy nghĩ cái gì? Bất quá, quay đầu phân phó cho Đường Nghiệp:

“Phái người chú ý tới động tĩnh của Thất phu nhân”

“Dạ” Đường Nghiệp trong lòng mặc dù thấy kì quái nhưng cũng biết việc Vương gia phân phó không tới lượt hắn hỏi,vẫn là theo lời Vương gia mà làm cho tốt.

“Vương gia, thuộc hạ đã sai người mang ngựa tới, Vương gia có muốn thay y phục?” Lộ Nguyên cung kính xin chỉ thị.

“Không cần”

Nghĩ tới chuyện trong triều gần đây hình như không có chuyện gì khiến Hoàng thượng cần gặp riêng hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi