THẤT PHU NHÂN

“Thất phu nhân tìm ta có việc gì?” Đại phu nhân đối với Thất phu nhân cũng có chút cảm tình, nàng ta cùng nàng không giao thiệp với nhau nhiều, mà cũng chỉ vẻn vẹn biết nàng là một nữ nhân cao ngạo thanh cao, sau mới nhìn thấy trên người nàng thâm tình giống nhau nên ra tay cứu giúp, lại không ngờ rằng Thất phu nhân như biến thành một người khác, vẻ mặt nhàn nhạt có quá nhiều sự im lặng, giống như đã thoát được khỏi thế gian trần tục, không hề có chút lưu luyến hồng trần.

Còn nàng thì sao? so với mình khá hơn một chút không phải sao?

Ít nhất nàng ấy đã hoàn toàn thoát khỏi tình cảm với nam nhân kia.

Tùy Tâm ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, khẽ thở dài, đối với Đại phu nhân, nàng cũng không thể giúp được gì nữa.

“Tùy Tâm không mời mà tới là muốn cầu xin Đại phu nhân một chuyện”. Ánh mắt bình tĩnh để cho người nghe không thể dò được tâm tư của nàng.

“Chuyện gì?” Mang chút tò mò. Đại phu nhân vẻ mặt quái lạ nhìn vào trong mắt đối phương.

“Muốn xin Đại phu nhân một người, Tử Vân” nàng thản nhiên đón nhận ánh mắt thăm dò của Đại phu nhân.

Nghe thấy thế Đại phu nhân hơi có vẻ ngoài ý muốn, “Vương gia không phải đã đem Tử Vân trao toàn quyền quyết định cho Thất phu nhân rồi hay sao?”

“Không, ta muốn là muốn văn tự bán thân của Tử Vân” giọng nói nhàn nhạt nhưng lại rất thẳng thắn,ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đại phu nhân.

Mắt cúi xuống mang theo tia quái lạ, Đại phu nhân trong đầu suy nghĩ, Thất phu nhân cần văn tự bán thân của Tử Vân làm gì? Chẳng lẽ nàng ta phát hiện ra cái gì sao?

“Đại phu nhân,có được không?”

Đại phu nhân giương mắt nhìn Thất phu nhân rõ ràng là đang cầu xin nhưng lại vẫn thản nhiên tự đắc, trong lòng nàng chợt hiểu tại sao vương gia lại bị nàng hấp dẫn đến vậy, nữ nhân như thế dĩ nhiên sẽ làm cho nam nhân nổi hứng muốn chinh phục bằng được.

Nhưng chỉ e Thất phu nhân đã hận vương gia tới tận xương tủy rồi, nếu không tại sao nàng lại tình nguyện cả đời ở tại trúc viện cũng không muốn gặp lại vương gia. Thì ra là nàng hận Vương gia.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Đại phu nhân có chút không rõ, nàng ít nhất đã từng yêu nhưng chưa từng hận hắn. Mặc dù yêu nam nhân như Vương gia nàng vĩnh viễn không có được hạnh phúc nhưng nàng thấy may mắn vì mình không có vì tình mà sinh hận.

Mà nàng ta bây giờ vì yêu mà sinh hận tới thấu xương, thật ra nàng ta so với nàng cũng đáng thương hơn.

“Được” nàng nhớ vĩnh viễn câu: nữ nhân việc gì phải làm khó nữ nhân? Nàng ta cũng thật đáng buồn, yêu người đó nhất nhưng cũng hận người đó nhất, cuộc sống như vậy chẳng phải là một loại hành hạ hay sao?

Trong lòng Lộ Tùy Tâm thấy kì lạ, Đại phu nhân cũng đáp ứng nhanh quá đi? Sao không có hỏi nàng cái gì vậy a.

Cẩn thận đánh giá Đại phu nhân, phát hiện thấy trong đáy mắt nàng có một tia thương hại! Thương hại? này…vì sao lại thương hại nàng?

“Thất phu nhân tội gì phải làm khổ chính mình?” cuối cùng vẫn không đành lòng mà nói ra. Thì ra hôm đó nàng ta nói với nàng đều là thật, đó là bởi vì nàng ta hận Vương gia, tự nhiên không cho phép mình yêu vương gia lần nữa, sống đè nén như vậy không phải rất khổ sở sao?

“Ân?” Trên mặt Lộ Tùy Tâm khó không lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đại phu nhân có phải hiểu lầm cái gì không a?

“Không…” nàng định giải thích nhưng lời nói cứ cuốn ở đầu lưỡi không cách nào ra được khỏi miệng, nếu như Đại phu nhân có thể giải quyết tự do của Tử Vân thì cứ để hiểu nhầm cũng chẳng sao cả.

Nếu đi giải thích rõ, Đại phu nhân này chắc chắn sẽ nghi ngờ, dù sao vị này cũng không tầm thường, chuyện hậu viện có gì mà không vào được mắt của nàng?

Mà nàng hoàn toàn có thể cảm giác được Đại phu nhân đối với Uông Tùy Tâm đặc biệt khoan thứ. Chắc nhìn thấy trên người Uông Tùy Tâm bóng dáng của chính mình.

Tùy Tâm trong lòng thấy cảm động, thật ra vị Đại phu nhân này vẫn còn có chút thiện lương, ít nhất so với những phu nhân khác nàng cũng có nhân tính.

“Thật ra người có thể hiểu nữ nhân cũng chỉ có nữ nhân”

“Thất phu nhân, nam nhân là thiên hạ của nữ nhân, cho nên bất kể hắn làm chuyện gì chúng ta cũng chẳng thể ngăn cản, sao lại cứ dây dưa chuyện cũ mà không buông tay?

Trong con ngươi Lộ Tùy Tâm lướt qua tia thương hại, nhanh như chớp rooig lại khôi phục vẻ lạnh nhạt ban đầu, Đại phu nhân này chính là điển hình của hiền thê a, thế mà có thể ở trước mặt nữ nhân khác giải thích hộ nam nhân, nàng ta cũng thật là yêu đến mức thái quá đi. Làm như vậy khiến cho nam nhân càng bỏ qua vì hắn sớm đã đem những thứ đó trở thành điều đương nhiên rồi. Nàng…tội gì phải như vậy!

Cúi đầu: “Đại phu nhân có đại ân với Tùy Tâm, sau này ta sẽ báo đáp, chỉ mòng Đại phu nhân cũng sẽ cho Tùy Tâm một mảnh cô tịch”

Đại phu nhân, xin lỗi đã lợi dụng thiện tâm của ngươi đối với Uông Tùy Tâm, nhưng ta muốn làm cho Tử Vân cái gì đó. Ân tình này ta Lộ Tùy Tâm sẽ nhớ kĩ.

“Vương mụ, tới chỗ Lộ tổng quản đem văn tự bán thân của Tử Vân lại đây, nói là ta muốn lấy”

“Phu nhân…” một lão phụ nhân từ cửa tiến vào, ánh mắt phức tạp mà nhìn vào phu nhân nhà mình, rồi chuyển dần sang phía Lộ Tùy Tâm, trong ánh mắt cuất hiện một tia tàn khốc.

“Đi đi! Vương mụ” Đại phu nhân coi như không thấy được vẻ mặt của Vương mụ, nhàn nhạt phân phó.

Lộ Tùy Tâm đánh giá một chút Vương mụ này, tuổi đã trên dưới bốn mươi, ngũ quan đoan chính, hồi trẻ ắt hẳn rất mỹ lệ, là nãi nương của Đại phu nhân nhưng lại nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén mang địch ý rõ ràng.

Hướng người khẽ mỉm cười: “Lần đầu gặp mặt, làm phiền vương mụ”

Vương mụ vẫn chần chờ, “Đi đi, nãi nương” đại phu nhân nhẹ nhàng nói, nàng không phải không biết tâm tư của nãi nương, người cũng hy vọng nàng đối với bản thân mình tốt một chút, nhưng là nàng…

Môi nhẹ mở, một tiếng thở dài từ trong đáy lòng phức tạp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi