THẤT PHU NHÂN

Dịch: Quicktranslate/chỉnh dịch: Miki

“Cái gì?” cái chén trong tay Nam Cung Tuyệt rơi xuống tạo thành tiếng vỡ chói tai trên mặt đất. Thân thể ngã ngồi trên ghế, mặt xám như tro tàn.

Không, không thể như thế được, võ công của Dương Á Sơ cao như vậy, sẽ không thể chết đơn giản được, sẽ không! Ngày hôm qua hắn chạy về dược cốc thấy bọn họ vẫn chưa tới, tâm sinh ra bất an nên mới quay lại đón…

“Tuyệt, đây không phải sự thật đúng không, bọn họ đã tới dược cốc rồi…” người đến là Hoàng Thạch Ngạo, hắn sau khi nghe được tin tức này liền khiếp sợ không thể tin nổi, cố gắng thúc ngựa một cách nhanh nhất tới dược cốc, nhưng đến nơi đã nhìn thấy bộ dạng hồn tiêu phách lạc của Nam Cung Tuyệt đang kêu lên tuyệt vọng.

Lùi lại một bước, không? sẽ không? nàng sẽ không bị người ta đem đi? Á Sơ cũng không chết? sẽ không? nghĩ tới đây, Hoàng Thạch Ngạo nhanh chóng xoay người rời đi.

Vũ Mặc Nhiên sau khi biết tin này xong cũng không nói cái gì, cơ thể gắt gao đông cứng lại, môi khẽ nhếch lên, quang mang trong mắt làm cho người ta thấy sợ hãi. Lộ Nguyên cảm thấy kinh hãi hoảng sợ, Vương gia như vậy mới thật khiến hắn sợ.

“Vương…vương gia…” bây giờ hắn nên làm thế nào? Vương gia đã như vậy rất lâu rồi, hắn thật sự e rằng vương gia sẽ ngã xuống mất.

Vũ Mặc Nhiên ra sức khống chế lại ham muốn giết người ngay lập tức này.

“Vương gia…Hoàng thượng truyền ngài tiến cung” Lộ Nguyên cần tiến lên bẩm báo, thánh chỉ của Hoàng thượng cũng đã đưa tới rồi.

“…Lộ Nguyên” thanh âm thầm ách để cho Lộ Nguyên thấy khiếp sợ, giọng nói của Vương gia đã thành ra như vậy từ lúc nào.

“Vâng”

“Truyền quân lệnh của bản vương, trừ bỏ cấm vệ quân canh giữ bên ngoài kinh thành, toàn bộ đều tiến ra biên cảnh” hắn muốn san bằng Thập Ngân quốc, hắn muốn Ngân Lưu Nhân phải hối hận khi bước chân vào Thiên Vũ này…

“Cái gì?” không có thánh chỉ mà Vương gia dám tự ý điều động quân lệnh, đây…đây chính là mắc tội khi quân a?

“Nhanh đi”

“Vâng” bị vẻ tàn khốc trên người Vương gia làm cho chấn động tâm thần, Lộ Nguyên vội vã trả lời.



Trong khoảng thời gian ngắn, Thiên Vũ trở nên chấn động mạnh mẽ! dược cốc phát lệnh khắp các dược quán trên giang hồ… Hoàng gia bảo cũng ngừng lại toàn bộ hoạt động buôn bán, toàn bộ mạch sống đều thu vào bên trong…Vô vân sơn trang lại càng gấp rút liên hệ với bằng hữu giang hồ ở Thiên Vũ…Ngay cả Đông Phương thế gia cũng thay đổi thái độ đối với chuyện giang hồ, phái ra một nửa nhân lực hỗ trợ…

Tất cả chỉ vì truy tìm một nữ nhân…

Hoàng thượng hạ lệnh cho Lộ Vương Vũ Mặc Nhiên mang binh tiến đánh Thập Ngân quốc, chiến tranh hết sức căng thẳng…Dương gia xuất ra toàn bộ khả năng quyên góp cho đất nước để làm quân lương.

Ánh trăng vẫn mơ hồ như trước, có lẽ là vì tâm tình không giống nhau, hoặc có lẽ bởi vì trăng không còn tròn, lúc này tại một khách trọ ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh nơi biên cảnh phía tây Thiên Vũ.

Ngân Lưu Nhân đã bao toàn bộ khách trọ, an bài Lộ Tùy Tâm ở trong gian sương phòng tốt nhất, xung quanh đều có người bảo vệ, không, phải nói là canh chừng mới đúng.

“Tiểu…tỷ…Ô…người đừng như vậy…” cổ họng Tử Vân khô khốc nên tiếng nói phát ra hơi khản, dọc đường đi nàng khóc đến sưng cả hai mắt, cả giọng nói cũng khàn lại, nhưng tiểu thư nàng vẫn như cũ không nói lấy một lời nào.

Hai người Phấn Hồng cùng Hồng Tham đứng ở ngoài cửa, nhìn nhau một cái rồi âm thầm thở dài!

Tử Vân tiếp tục khuyên nhủ: “Tiểu thư…người ăn chút…gì đó đi” tiếng nức nở làm cho lời nàng không được rõ ràng, tiếng khóc đứt quãng vang lên trong sương phòng.

Tử Vân nửa người quỳ trên mặt đất, nhìn người vẫn không nói tiếng nào, giọng nói khản lại lần thứ hai oa oa khóc nấc lên, nàng rất sợ, rất lo lắng tiểu thư như vậy.

Hồng Tham cúi đầu xuống, không thể nhịn thêm được một chút nào nữa, dọc đường đi Tử Vân khóc cả một ngày đến mức hồ đồ rồi, làm cho tâm tư nàng không thể yên tĩnh được. Đẩy cửa phòng ra đi nhanh đến kéo Tử Vân, trách mắng: “Câm miệng”

Bị tiếng quát của Hồng Tham làm cho Tử Vân kinh sợ tới mức không dám nói gì, nhưng nước mắt trên mặt vẫn chảy xuống

“Đừng có khóc nữa, ngươi càng khóc như vậy đổi lại tâm tình phu nhân càng không dễ chịu, từ giờ trở đi không được khóc, có nghe hay không, sau này nếu ta không cho thì ngươi không được phép khóc” tiếng nói tức giận hung ác vang lên làm cho Tử Vân sửng sốt, nhưng nàng biết Hồng Tham cô nương nói rất đúng, nàng càng thương tâm thì tiểu thư lại càng đau khổ. Quay đầu lại nhìn về phía người vẫn đang ngồi bất động ở kia, hai tay Tử Vân tự vả vào miệng mình, nhưng nước mắt vẫn liên tục rơi xuống.

“Thật là, ngươi cũng đừng oán trách Tử Vân” Phấn Hồng cũng đi đến, giọng nói không nén được khổ sở. Nhìn người ngồi kia, trong lòng nàng thở dài một cái, dọc đường đi nàng với Hồng Tham cũng nghĩ ra hết cách rồi, nhưng mà phu nhân vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào y phục dính đầy máu trên người, còn bắt tay vào lau cùi kĩ lưỡng, chưa từng nói thêm một câu nào.

Người nối tiếp người, có thể nói là canh giữ nghiêm ngặt, các nàng đều không thể nghĩ ra được cách nào để lại chút dấu tích, bởi vì có người chuyên trách ở trong đây. Ban đầu các nàng còn lưu lại cái gì đó làm dấu hiệu nhưng đều bị tiêu diệt hết không còn một mảnh.

Đóng cửa lại, rót một cốc nước trên mặt bàn, Phấn Hồng nhẹ nhàng đi tới bên người Lộ Tùy Tâm: “Phu nhân, uống nước đi! người cứ như vậy thân thể sẽ không chịu được đâu” bây giờ nàng lo lắng nhất chính là thân thể của phu nhân, tâm tình quá mức đau khổ sẽ rất dễ bị sảy thai.

Nghe thấy Phấn Hồng nói như vậy, Tử Vân mới đột nhiên nhớ ra là tiểu thư nhà nàng đang có mang, không cầm được tiến lên khuyên nhủ: “Tiểu thư…”

Thấy nàng có phản ứng liền nói tiếp: “Tiểu thư, cho dù người không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho…” còn chưa nói xong đã bị giọng nói của Lộ Tùy Tâm cắt đứt “Tử Vân”

Ba người trong phòng đều vui mừng nhìn về phía người đang ngồi, Lộ Tùy Tâm từ từ ngẩng đầu lên nhìn ba người, lại nhìn xung quanh trên dưới một lần.

Phấn Hồng nhìn động tác của nàng rồi nhẹ giọng nói: “Phu nhân, chúng ta bị rất nhiều người canh chừng”

Lộ Tùy Tâm đứng lên đi tới bên bàn ngồi xuống, thấy chén trà đặt bên trên, dùng ngón trỏ điểm nhẹ viết chữ trên mặt bàn rồi nhìn ba người. Phấn Hồng cùng Hồng Tham liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều cảm thấy rất kì quái rồi gật đầu. Tử Vân cũng thấy được, sắc mặt như nhớ tới cái gì đó mà tái nhợt lại, tay gắng sức che kín nước.

Lộ Tùy Tâm thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Lấy nước tới đây, ta muốn tắm”

Nếu như khóc có tác dụng làm xoá bỏ tất cả những gì đã xảy ra, vậy thì có khóc tới chết nàng cũng cam nguyện! Nhưng mà…khoé miệng nở nụ cười lạnh lùng.

“Dạ” Phấn Hồng, Hồng Tham nhìn nhau lần thứ hai rồi đáp.

Đứng dậy cởi y phục trên người ra, bước vào bên trong thùng gỗ, khẽ nhắm hai mắt lại, nếu như toàn bộ mọi chuyện chưa từng xảy ra thì lúc này có lẽ nàng đang ngủ yên trong ngực lão công rồi…

Lộ Tùy Tâm cố hết sức áp chế lại chấn động trong lòng, nàng phải duy trì lý trí.

“Thái tử, đúng như người dự liệu, Vũ Mặc Phong đã đóng cổng thành” Ám dạ tiến lên bẩm báo.

“Ừ, cứ theo kế hoạch mà tiến hành” Ngân Lưu Nhân nhàn nhạt nói.

“Dạ” ám dạ suy nghĩ một chút mới quyết định nói: “Thái tử, vậy Uông cô nương…” thái tử đối với nàng như vậy, vậy trong lòng Uông cô nương có hận Thái tử tới chết hay không?

Ngân Lưu Nhân miễn cưỡng nhìn Ám dạ: “Thế nào? nghi ngờ bản cung?”

Ám dạ sợ hãi quỳ trên mặt đất: “Thuộc hạ không dám” trong lòng thầm mắng mình có phải là lâu ngày ở cùng một chỗ với Lưu Tinh nên cũng ngu dốt như hắn hay không.

“Thái tử, còn hai tỳ nữ của Uông cô nương thì sao?” tuy rằng có võ công nhưng cũng không cao lắm. Lưu Tinh nói là Uông cô nương đi một tháng lúc hắn bị thương, cho nên hắn cũng không biết lai lịch của hai vị cô nương này. Nhưng mà Vô vân sơn giang là đại thế gia trên giang hồ, tỳ nữ có chút võ công cũng không phải chuyện kì lạ gì.

“Giữ lại” hắn cũng không hy vọng nàng tới Thập Ngân quốc mà một người để nói chuyện cũng không có. Hai người có võ công cũng không cần hắn phải liếc mắt đến.

“Dạ”



Dọc theo đường đi có rất nhiều trạm gác, kiểm tra nghiêm ngặt nhưng vẫn không thể ngăn trở đoàn người tiến vào Thập Ngân quốc. Lộ Tùy Tâm yên lặng tính toán, các nàng đã đi mười ngày chẵn, ban đầu trời nóng rồi trở nên mát mẻ, tới bây giờ thì cảm thấy thật lạnh, trừ buổi tối là ở khách trọ bình dân còn hầu như đều ở trên đường, mà khách trọ này cũng có thể nhìn ra là địa bàn của Ngân Lưu Nhân, khí trời của Thập Ngân quốc lạnh hơn một chút so với Thiên Vũ, không, phải nói là càng ngày càng lạnh mới chuẩn xác.

“Tất cả đúng là một lũ ngu ngốc” Hồng Tham so với Phấn Hồng không chịu nổi yên lặng mà quát mắng ra.

Lộ Tùy Tâm cúi đầu xuống, mười ngón tay hoàn toàn nắm chặt lại, Ngân Lưu Nhân bước chân vào biên giới Thiên Vũ, như vậy nếu không có đối sách vẹn toàn từ trước thì hắn đâu có dám kiêu ngạo như thế?

Cho nên…Bất kể Vũ Mặc Phong có hạ lệnh như thế nào, có điều tra kĩ lưỡng ra sao cũng không thể tìm ra bọn họ. Bởi vì cho dù là Hoàng đế Thiên Vũ thì một nước lớn như vậy sao có thể nắm giữ hết được?

Cho nên nàng cũng không bất ngờ việc yên ổn tiến vào lãnh thổ Thập Ngân quốc, Ngân Lưu Nhân mười tuổi đã rạng danh trong thiên hạ, vài chục năm đã tạo nên Thập Ngân quốc đe doạ tới Thiên Vũ, đây…đúng là vận mệnh đặt sai chỗ, là thực lực!

Nàng hiểu rất rõ cho nên mới không hề phản kháng, bởi vì nàng muốn tiến vào Thập Ngân quốc, nhìn xem giang sơn vững chắc được hắn tận tâm dùng máu để đổi như thế nào.

Còn có…nhẹ nhàng xoa lên bụng, nàng phải cố hết sức bảo vệ cho hài tử này. Hài tử chính là sinh mệnh của nàng và Dương Á Sơ, mặc kệ nó là nam hay nữ thì nó cũng là sinh mệnh của nàng, Ngân Lưu Nhân không có quyền nắm giữ.

Tướng công, nếu như ta dùng hết mọi cách cũng không thể giữ lấy thì sao? như vậy…nhưn vậy ta sẽ tự tay tiễn nó đi cùng ngươi…

Khoé miệng chậm rãi cười, trống rỗng mà lạnh lùng, hài tử: Nếu như sinh mệnh của con mạnh mẽ vậy hãy ở lại trong bụng mẹ mà lớn lên thật tốt.

Mưa gió bên ngoài đã có mẫu thân ngăn cản, trên đời này không ai được phép cướp đi tính mệnh của con từ trong tay mẫu thân. Mẫu thân cam đoan với con, cho nên cứ an tâm mà ngủ.

Tử Vân nhìn động tác của Lộ Tùy Tâm không nhịn được liền hỏi: “Tiểu thư…” nàng cũng nghĩ tới hài tử nhất định sẽ gặp nguy hiểm, tên Thái tử kia sẽ không để cho tiểu thư giữ lại hài tử này đâu.

“Tử Vân, từ giờ trở đi, trừ phi cần thiết còn đâu ngươi không được phép nói năng tuỳ tiện” Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu lên nhìn Tử Vân, nhìn thấy đáy mắt bi thương không dám tin cũng hơi đau đớn trong lòng, nhưng mà nàng phải làm như vậy. Tử Vân được nàng che chở quá tốt nên không biết lòng người hiểm ác đáng sợ ra sao, cũng không biết cái gọi là hoạ từ trong miệng mà ra. Bây giờ nàng phải dạy cho Tử Vân hiểu được trên đời này không chỉ có ấm áp mà còn có tàn nhẫn…

Thủ đoạn của Ngân Lưu Nhân, nàng biết, cho nên hắn mới phái người tới canh chừng cẩn thận như vậy, cuộc sống sau này cũng vậy, tất nhiên sẽ kinh động từng bước một.

Hồng Tham hơi nhăn mi lại, tuy rằng Tử Vân đúng thật là quá mức đơn thuần nhưng đột nhiên lại yêu cầu như vậy, đối với Tử Vân cũng là một đả kích rất lớn!

Nước mắt Tử Vân cố nén vào trong hốc mắt, nhìn tiểu thư như vậy nàng thấy rất đau lòng, nàng biết vì sao tiểu thư lại nói như vậy, bởi vì tiểu thư không muốn hài tử trong bụng gặp nguy hiểm cho nên mới dùng nước viết trên mặt bàn, sau đó cũng không cho nàng nói trong bụng tiểu thư có hài tử.

Tử Vân đưa tay lên lau nước mắt, ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết, mạnh mẽ gật đầu với Lộ Tùy Tâm. Từ nay về sau nàng sẽ làm như người câm điếc, trở về lại bảo vệ tiểu thư.

Lộ Tùy Tâm cũng thu lại tầm mắt nhìn về phía Phấn Hồng, Hồng Tham, từ trong ngực lấy ra một miếng hàn ngọc, để vào trong tay Phấn Hồng.

“Nam Cung công tử tặng miếng ngọc này cho ta, bây giờ ta đổi lại cho các ngươi một lời hứa hẹn”

Phấn Hồng đẩy miếng ngọc về trong tay Lộ Tùy Tâm. “Phu nhân không cần nhiều lời, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của phu nhân” hàn ngọc của dược cốc đổi lại một lời hứa là các nàng sẽ dùng hết sinh mệnh của mình để hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vì…đây là nguyên tắc của dược cốc.

Hồng Tham cũng gật đầu “Hồng Tham không dám có bất kì lời oán hận nào” có mệnh lệnh của chủ tử hơn nữa còn có cả hàn ngọc ở đây, tính mạng của hai người bọn họ đều giao hết cho nàng.

Lộ Tùy Tâm không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, Ngân Lưu Nhân, tiếp theo ta sẽ đấu cùng ngươi!

“Cô nương, mời xuống xe, bây giờ đã tới thành trấn Thập Ngân quốc, hôm nay chúng ta sẽ ở tại nơi này qua đêm” tiếng hai tỳ nữ truyền đến từ bên ngoài xe ngựa.

Phấn Hồng cầm lấy y phục mặc vào cho Lộ Tùy Tâm, thời tiết ở đây lạnh hơn Thiên Vũ nhiều, quả thực rất lạnh lẽo, nhiệt độ không khí cảm giác như đã vào cuối thu.

Đi xuống xe ngựa bất chợt nhìn thấy cảnh tượng trên đường, ba người Phấn Hồng đều mở to hai mắt ra, nếu như không phải biết rằng các nàng đã tới Thập Ngân quốc thì vẫn còn nghĩ rằng đây là Thiên Vũ, bởi vì đường phố nơi này thoạt nhìn không khác gì Thiên Vũ cả. Phồn thịnh như nhau a.

Lúc này trời đã gần tối, các cửa hàng giáp nhau cũng tụ tập không ít, dòng người tới lui rất đông đúc, các khu phố ngang dọc hơn nữa còn rất chỉnh tề rộng rãi, mái nhà của các căn nhà lầu cũng ngay ngắn đồng đều sát cạnh nhau, các cửa hàng ở hai bên đường cũng nằm san sát buôn bán tấp nập, cho dù trời bây giờ đã sẩm tối nhưng người đi đường vẫn như nước chảy, vô cùng náo nhiệt…

Ngân Lưu Nhân từ sớm đã chuẩn bị một cỗ xe ngựa khác tới, cầm lấy y phục từ tay tỳ nữ khoác lên người Lộ Tùy Tâm: “Tuỳ Tâm, khí trời ở đây rất lạnh, mặc thêm nhiều y phục một chút”

Lộ Tùy Tâm né tránh hắn tới gần, đi đầu tiên từ xe ngựa vào bên trong tửu lâu.

Một căn phòng trang nhã đặt trên lầu hai, Lộ Tùy Tâm ngồi bên cửa sổ. Ba người Phấn Hồng, Hồng Tham cùng Tử Vân cũng vội vã ngồi xuống, bốn người vừa vặn ngồi một bàn. Tròng mắt Ngân Lưu Nhân chợt loé, khoé miệng mỉm cười cũng không hề tức giận, ngồi ngay cái bàn sát bên cạnh nàng.

Lộ Tùy Tâm hạ tròng mắt xuống không hề nhìn tới người bên ngoài, chỉ lẳng lặng nghĩ tới chuyện của mình.

Tử Vân yên lặng rót cốc nước cho mọi người, rồi lại cầm áo choàng trong tay khoác lên người tiểu thư, trong mắt có thương tiếc, nhìn tiểu thư mấy ngày qua càng ngày càng gầy, trên mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, trong mắt mọi thứ đều không tồn tại, chỉ ngồi yên ở chỗ này cứ như thể không cảm nhận được nàng đang thở, sống mũi cay cay, nước mắt lại chảy ra rơi xuống cả mu bàn tay Lộ Tùy Tâm, nhưng nàng vẫn không phản ứng gì cả.

“quan khách muốn dùng gì?” giọng nói không hề giống người Thiên Vũ để cho mấy người biết nơi này thực sự không phải Thiên Vũ, ở đây là Thập Ngân quốc.

“Đem tất cả món ăn ngon nhất ở đây lên làm hai phần” Ám Dạ phân phó.

“Dạ…Dạ…” tiểu nhị vội vàng chạy xuống phía dưới.

“Lưu Tinh, ngươi đi báo tin cho đánh xe nói hôm nay ở đây nghỉ qua đêm” Ngân Lưu Nhân nhận lấy chén trà từ tay Ám Dạ rồi nhấp một ngụm xong nói.

“Vâng”

Lúc Tử Vân nghe thấy hai tiếng “Lưu Tinh” thì thân thể chợt chấn động, trong mắt loé lên một tia thống khổ, bây giờ nàng mới biết vì sao Vương gia lại muốn giết hắn, hoá ra hắn chính là mật thám do Ngân thái tử phái tới để đặc biệt theo dõi tiểu thư. Nhìn tiểu thư vẫn yên lặng ngồi đằng kia trong lòng Tử Vân thấy đau xót, có phải nàng đã hại tiểu thư không? Cho nên cô gia mới chết? nếu tiểu thư biết nàng đã từng cứu hắn thì có trách nàng không? có hận nàng không? nghĩ tới việc tương tự như vậy Tử Vân lại thấy run sợ.

Ngân Lưu Nhân đặt chén trà trong tay xuống, nhìn về phía người ngồi đằng kia: “Tuỳ Tâm, nơi này chính là Thập Ngân quốc, ngày mai là có thể tới Long thành, ngươi là người thông minh, biết cái gì nên, cái gì không nên chứ?” giọng nói lạnh nhạt cứ quanh quẩn bên tai Lộ Tùy Tâm.

Trong lòng Lộ Tùy Tâm thầm mỉa mai, hiện tại có phải nàng muốn chết cũng không thể chết? nhưng mà nàng hoàn toàn không muốn chết. Không nhìn thấy Ngân Lưu Nhân sống khổ sở suốt đời thì nàng chết cũng không cam lòng, huống chi nàng còn có hài tử! Đây là kết tinh tình yêu của nàng và Dương Á Sơ, là bằng chứng cho hạnh phúc mà nàng đã từng có được, hơn nữa…còn là chính lão công nàng dùng toàn bộ tính mạng đánh đổi, bất luận là kẻ nào đi chăng nữa, chỉ cần động đến hài tử thì nàng sẽ liều chết với người đó. Cho dù tâm can có đau đớn nhưng vẫn còn hơn là trống rỗng.

“Khí trời Thập Ngân quốc rất lạnh, bây giờ đã vào cuối thu, sau nửa tháng nữa là tới mùa đông, bản cung nghĩ ngươi sẽ thích hơn nữa còn yêu mến nơi này” tràn đầy lòng tin nói những lời cuồng vọng tự cao tự đại.

“Thần tham kiến thái tử, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế” một gã béo đầu đầy mồ hôi một thân cẩm phục mang theo hơn mười người tới quỳ trên mặt đất yết kiến.

Trong chốc lát, mọi người ở đây đều kinh ngạc, nửa ngày sau mới hoàn hồn lại, tiếng gọi chấn động truyền tới: “Là thái tử điện hạ”

“Thảo dân tham kiến thái tử điện hạ, thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”



Trên phố vốn ầm ĩ náo nhiệt trong tức khắc liền không một tiếng động, mọi người đều quỳ trên mặt đất vô cùng cung kính khiêm nhường. Như là đang cúng bái thần linh vậy.

Vẻ mặt ôn hoà thân thiết của Ngân Lưu Nhân làm cho Phấn Hồng, Hồng Tham đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, nếu như không phải hai người đã biết chuyện gì xảy ra thì các nàng sẽ cho rằng mình đã mắc sai lầm lớn, nam nhân ôn hoà ân cần trước mắt này chính là người mà các nàng vẫn cho rằng tàn nhẫn vô tình đấy sao?

Tử Vân nhìn tình cảnh phía bên ngoài hơi có chút kinh sợ, nhìn thoáng qua tiểu thư, tiểu thư không hề phản ứng, vẫn tiếp tục gắp thức ăn.

“Các vị mời đứng dậy, không cần phải đa lễ, bản cung lần này tới đây là vì muốn kiểm tra xem ỏ đây có tham quan sa đoạ không, được tận mắt nhìn xem cuộc sống dân chúng có gì khó khăn hay không” lời nói ra làm cho một đám người lần lượt đứng dậy. Bách tính quỳ trên mặt đất cảm động tới phát khóc, có một vị thái tử như vậy, bọn họ còn gì phải băn khoăn về cuộc sống sau này nữa?

Đôi đũa của Tử Vân cũng đánh rơi xuống mặt đất, Ngân thái tử này quả thật là đáng sợ.

Lộ Tùy Tâm vẫn yên lặng ngồi ăn, không hề phản ứng một chút nào với chuyện tình phía bên ngoài cả, chỉ ăn gì đó một cách máy móc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi