THẤT TÂM

Thất Tâm 

Tro tàn đen thẳm ở trong gió nhẹ huỷ diệt theo những tia lửa cuối cùng, rồi mới dần dần tan biến, chỉ còn lại một luồng khói nhẹ chậm rãi dâng lên, những tiếc hận ai thán cũng đã vĩnh cửu ngủ yên.

Tuệ Tuệ cúi xuống đẩy vò rượu Nê Phong ra, dòng nước mang theo mùi thơm ngát róc rách theo hình bán nguyệt, ngây ngốc nhìn tục danh khắc trên bia mộ, đôi mắt hơi hơi phiếm hồng. 

Mạc Lan qua đời, ba năm.

Chờ đợi Tuệ Tuệ đứng dậy, Linh nhi liền đẩy thiếu niên có rất nhiều điểm tương tự với Thành Thái Minh, nói: “Tiêu Nhiên, ngươi cũng đi cúi chào Mạc thúc của ngươi.”

Thành Tiêu Nhiên lập tức bước vài bước về phía trước, trịnh trọng cúi xuống dập đầu ba cái, nói: “Đại ân đại đức của Mạc thúc thúc, Tiêu Nhiên khắc tốt ghi tâm. Một ngày Tiêu Nhiên thành tài, chắc chắn sẽ sửa chữa Từ Đường lấy tụng thiện đức của Mạc thúc.” Dứt lời lại dập đầu mấy cái, mới đứng dậy lui về bên người Linh nhi.

Tế bái Mạc Lan xong, Thành Tiêu Nhiên phải mang kiếm lên trở về sư môn, Linh nhi có chút không đành lòng, khuyên nhủ: “Tiêu Nhiên, ngươi có rãnh liền trở về sơn trang một chuyến, lão phu nhân mấy năm nay đều lo lắng cho ngươi, trang chủ cũng vậy…”

Nhớ tới nam nhân một đêm đầu bạc kia, Linh nhi không khỏi buồn khôn xiết.

“Linh di nếu có hài tử, bà nội mới thực sự cao hứng đi.” Thành Tiêu Nhiên cười khổ, sau khi sự kiện kia phát sinh, bà nội tuy rằng vẫn thương yêu hắn, nhưng trong lòng rõ ràng sinh khoảng cách, sau đó hắn đến Trung Nguyên học võ nghệ, xa xứ đến Tô châu, cuối cùng mới thoát khỏi ánh mắt thăm hỏi kia. 

Nói điều này, Linh nhi càng thêm thổn thức. Lão phu nhân quả thật rất sốt ruột muốn có cháu, ngoài sáng trong tối đều tìm thuốc bổ mang lại, chính là Thành Thái Minh cho nàng, chỉ có danh phận mà thôi. Đến nỗi nàng, ngay cả danh phận này cũng không muốn.

Quay về trang đã là hoàng hôn, quạ đen đậu ở đầu cành gào thét. Linh nhi đẩy cửa phòng ra, liền thấy nam nhân như rối gỗ lẳng lặng ngồi đấy, đôi mắt trống rỗng, trước sau như một đóng băng theo hối hận cùng bi ai cực kỳ sâu thẳm.

“Hắn đã chết.”

Nàng còn nhớ rõ lúc trước, y đẩy cửa ra, chỉ nói ba chữ kia, rồi sau đó là ba năm thất hồn lạc phách.

Trên bàn còn bày một vài món chay, cũng chỉ có một đĩa mứt táo cao là có thoáng động chạm vài khối. Linh nhi thở dài một tiếng, đi qua gọi: “Trang chủ.”

Thành Thái Minh như pho tượng chậm rãi quay đầu, tấm lưng yếu ớt hơi cong cong giống như một giây sau sẽ ầm ầm khuynh sụp.

“Các ngươi đi cấp thêm cho trang chủ một vài món ăn.” Linh nhi phân phó xuống.

Tỳ nữ lập tức lập tức đi vào phòng bếp, Thành Thái Minh lại vô lực nói: “Không cần.”

“Chính là ngài gần đây ăn không ngon, thân thể làm sao chịu nổi?” Linh nhi lo lắng nặng nề nhìn về phía y.

“Không cần,” Thành Thái Minh hơi hơi vuốt cằm, “Hôm nay, là ngày giỗ của hắn…”

Linh nhi trong lòng nhói một chút, một cỗ chua xót dâng lên trên mặt: “Nhưng trang chủ ít nhất cũng ăn thêm chút nữa, Mạc nhị ca…Nếu thấy được, cũng sẽ bất an…”

Thành Thái Minh cả người run lên, ánh mắt nhìn những món ăn nhẹ trên bàn trong chốc lát, mới cầm một khối mứt táo cao nhét vào miệng. Hình như là xa xôi từ một cuộc đời nào đó, người kia luôn ăn mặc tiết kiệm, có tiền dư lại cũng sẽ mua mứt táo cao cho y, nếu bán được nhiều sọt thì hôm đó sẽ mang thịt trở về, một bữa ít ỏi không có mấy món ăn mặn cũng là toàn bộ gắp vào chén của y. Mà y… lại ngay cả người nọ thích ăn gì cũng không biết…

Linh nhi nhịn không được hốc mắt đỏ lên, “Lúc trước Mạc nhị ca còn tìm ta học làm cái này.”

Thành Thái Minh sửng sốt, trong mắt đột nhiên tối lại rất nhiều, lẩm bẩm nói: “Khó trách.”

Linh nhi lại cảm thấy như đang mắc xương cá, áy náy cắn chặt môi.

Tới lui trái phải, Linh nhi đột nhiên thẳng tắp quỳ xuống.

“Ngươi đây là…”

“Trang chủ,” rưng rưng một cái, “Vâng, là chúng ta hại chết Mạc nhị ca! Ta cùng Tuệ Tuệ… Thỉnh trang chủ trị tội!”

Thành Thái Minh phút chốc trừng lớn mắt, lại nheo mi không thể tin được nhìn về phía Linh nhi.

Linh nhi ổn ổn tâm thần, mới nói: “Ta… Ta với Tuệ Tuệ là tâm đầu hợp ý, lại bất đắc dĩ đều lại nữ tử nên không được gần nhau.”

Thành Thái Minh chỉ cảm thấy mọi thứ này nọ ở trong đầu oanh một tiếng, trở nên rất sinh động, mà khiến y đau như rơi vào sương khói.

“Sau đó Tuệ Tuệ gặp gỡ Mạc nhị ca, liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn… đối trang chủ yêu thương như trân bảo… Thế là cùng Mạc nhị ca thương lượng, ta cùng Tuệ Tuệ đều gả vào Mạc gia,” Linh nhi cúi đầu nắm lấy làn váy, thanh âm nức nở: “Như vậy chúng ta sẽ không cần chia ly nữa…”

Thành Thái Minh nghe được từng chữ từng chữ, hợp lại nhưng lại không cách nào lý giải.

Linh nhi cuối cùng lệ rơi không dứt, “Nếu không phải vì ham muốn cá nhân của chúng ta… Mạc nhị ca sẽ không…”

Sẽ không thế nào? Nếu Tuệ Tuệ không gả cho Mạc Lan, y sẽ không nhớ lại sự tình lúc trước, nếu Mạc Lan không lấy Linh nhi làm thiếp, y sẽ không tức giận đến trăm phương ngàn kế bắt người giữ lại.

Chính là, như vậy lỗi là ở các nàng sao?

Giết biểu đệ là y, giết Mạc Lan, cũng là y.

Tòng thuỷ chí chung (từ đầu đến cuối), sai cũng chỉ có y.

Thành Thái Minh đột nhiên cười cười, môi khô nứt nói ra vài âm thanh đơn độc vặn vẹo.

Nguyên lai, Mạc Lan không có phản bội y.

Nguyên lai, Mạc Lan thương y như thế.

Còn y thì sao? Y chỉ nghe thấy lời Yến Thiền ly gián, đúng sai chưa phân biệt được đã rút kiếm đâm về phía nhi tử của mình, y nhìn cũng không nhìn liền một kiếm đâm thủng đồi ngực của thân người đang ngăn trở phía trước.

Rồi người kia đã nói gì?

Hắn nói: “Thiếu chủ chín tuổi, biểu thiếu gia lần đầu tiên đến Nam Hải là tám năm trước.”

Haha, người nọ dù đến chết, cũng là nghĩ đến y. 

“Lan…” Thành Thái Minh nghiêng đầu, khoé miệng cơ hồ muốn nứt tận mang tai.

“Trang… trang chủ?” Linh nhi cảm thấy người trước mắt tựa hồ có chút không ổn, thật cẩn thận kêu một tiếng, lại bỗng nhiên bị một cỗ lực mạnh đánh ngã, đến lúc lấy lại tinh thần thì Thành Thái Minh đã chạy ra ngoài cửa.

Màn đêm hơi hơi ướt át mang vài phần ấm áp yên tĩnh, ngay cả tiếng gió bên tai cũng vô cùng mềm mại. Thành Thái Minh không có mục đích mà chạy băng băng, trong mắt cũng chỉ có ý cười hồn nhiên đã biến mất hầu như không còn trong ba năm. 

Y muốn đi tìm Lan, y muốn đến địa phương bị chôn sâu kia, trở lại nhà duy nhất của bọn họ, sáng sớm cùng nhau thức dậy, hoàng hôn cùng nhau trở về. Y muốn giữ Lan của y như bảo bối trong lòng trong tay, bất ly bất khí, gắn bó sinh tử.

“Lan!” Thành Thái Minh chạy thật nhanh, hô to, mang theo vui sướng vô tận, dùng hết cả một đời khí lực.

“Lan!” Tựa như chỉ biết kêu một chữ này, cũng chỉ muốn gọi một chữ này, một tiếng cao hơn một tiếng, quanh quẩn trong ngõ nhỏ không người tịch liêu.

Thành Thái Minh không biết tột cùng mình chạy bao lâu, y chỉ chứng kiến sương mù trùng trùng điệp điệp cuối cùng cũng tản ra, thân ảnh ấm áp kia dần dần hiện ra rõ ràng.

Y nghe thấy người nọ kêu: “Ca.”

Y nghe thấy người nọ kêu: “Của ta… Mạc Danh của ta.”

Một câu đã từng không trọn vẹn cuối cùng cũng được đủ đầy, tình thâm đã từng mất đi cuối cùng cũng có thể ôm chặt, hắn là Mạc Lan, là Mạc Lan của Mạc Danh!

“Lan…Lan của ta…”

Y gắt gao ôm chặt sinh mệnh như một phần kỳ tích cuối cùng, chậm rãi, tan ra vào trong hơi ấm, để bên trong sương mù y có thể an tâm. 

Rốt cuộc…không bao giờ… sẽ ra đi nữa…

Bọn họ… vĩnh viễn đều có thể ở cùng một chỗ… với nhau…

Toàn Văn Hoàn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi