THẤT THÂN LÀM THIẾP

"Làm sao vậy? Nghĩ chuyện gì vậy?" Ngân Diện nhẹ nhàng đặt một chén trà nhài trước mặt nàng, ngồi xuống cạnh nàng, giống như lơ đãng hỏi.

Vãn Thanh khẽ cười một tiếng, lắc đầu: "Không có gì."

Nàng đang nghĩ tới buổi tối hôm trước.

Buổi tối điên cuồng đó, nam nhiên điên cuồng đó, nàng không thể hiểu, tại sao hắn lại yêu, tại sao lại yêu mãnh liệt thế, mãnh liệt khiến không ai có thể quên được.

Không hiểu.

Khi máu của hắn phun lên mặt nàng, nàng vô cùng khiếp sợ, hắn……. thật ngông cuồng.

Nàng không biết rốt cuộc là hắn nghĩ cái gì, hắn là người duy nhất mà nàng vô phương lý giải -, căn bản nàng không thể hiểu được hắn đang nghĩ cái gì?

Đêm đó hắn tự đâm kiếm vào ngực mình, thật sự đã để Tà Phong và nàng rời đi. Thậm chí khi đám Hoàng Kỳ muốn cản nàng, hắn vẫn còn vung tay, hạ lệnh cho người hộ tống nàng trở về,

Hắn càng như thế, càng làm lòng nàng thấy bất an.

Hắn đã rất thành công, trong việc để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng.

"Đừng nghĩ nhiều nữa, nàng chưa bao giờ đa sầu đa cảm như vậy, thôi suy nghĩ, tâm tình sẽ bớt nặng nề." Ngân Diện lẳng lặng nói, vẻ mặt thấu hiểu, chuyện đêm hôm đó, hắn cũng có nghe nói, thật lòng, hắn cũng không cách nào tưởng tượng, Phượng Cô lại làm thế, Phượng Cô nghĩ gì chứ?

Hắn không muốn suy nghĩ.

"Đúng vậy, tâm trạng tốt hay không đều do bản thân, suy nghĩ nhiều quá, chỉ liên lụy bản thân." Nàng cười yếu ớt, cầm chén trà uống.

Chỉ có điều cặp mắt trong trẻo như suối, vẫn chưa hề thanh thản.

Nàng, không hy vọng Phượng Cô gặp chuyện bất trắc, tối hôm qua kiếm đã đâm vào quá sâu, mặc dù lần thứ hai không phải do nàng làm.

Khi nàng rời đi cùng Tà Phong, nàng có quay lại nhìn.

Hắn nằm trong vũng máu, dòng máu như tù vượt ngục, liều lĩnh trào ra, mà hắn, không chút cảm động, cặp phượng nhãn, chỉ có thống khổ và không thể buông tay nhìn nàng, như muốn nói gì đó.

Nhưng nàng không dám phỏng đoán, bởi vì sợ phải nhìn sự tuyệt vọng của hắn, rồi phải phát hiện ra, nguyên lai bản thân cũng rất tàn nhẫn.

"Đã nói không nghĩ thì đừng nghĩ nữa!" Ngân Diện nhìn xa xăm, giống như lơ đãng, nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng lại chạm vào tâm sự của nàng.

Hắn vĩnh viễn thản nhiên lạnh lùng như vậy, nhưng lại mang theo ánh dương ấm áp.

"Ta sẽ không nghĩ nữa." Nàng thản nhiên nói, như gió nhẹ phất qua đồng cỏ xanh, thanh nhiên tự nhiên, nàng thật sự muốn quên -, nếu không, chỉ có thể sống tiếp trong đau khổ.

Nhưng nếu muốn quên thì không dễ dàng chút nào.

"Nàng có thể như thế ta cũng yên tâm." Ngân Diện thản nhiên nói, cầm chén trà nhấp một ngụm, ánh mắt trôi lững lờ như phù vân ngang trời.

"Hình như ngươi cũng có tâm sự?" Hai ngày nay dáng vẻ của hắn lúc nào cũng nặng nề tâm sự, mặc dù lúc nào hắn cũng thản nhiên lạnh lùng, nhưng hai ngày này phiền não hơn bình thường: "Bên kia xảy ra chuyện gì sao?"

"Ân." Ngân Diện gật đầu, đối với Vãn Thanh, hắn chưa bao giờ giấu giếm chuyện gì -: "Mối quan hệ giữa Phong Quốc và Vân Quốc càng ngày càng nghiêm trọng, Phong Quốc luôn mượn cớ muốn tấn công Vân Quốc, mặc dù vẫn lo chu toàn, nhưng mấy ngày trước ta có vào hoàng cung, nghe ông ta nói, chỉ sợ trong năm nay sẽ có chiến sự. Bởi vì nóng lòng vào cung, ta mới không kịp thời đi cứu nàng."

Nàng biết người hắn nhắc tới là ai, là đương kim hoàng đế Vân Quốc.

Không ngờ, hòa bình chưa quá ba năm, đã lại chiến tranh.

Kết quả cuối cùng của chiến tranh, chỉ có sinh linh đồ thán, thực lực Phong Quốc vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa đương kim hoàng đế lại cực kỳ hiếu chiến, trận chiến này, thật ra Vân Quốc đã đoán ra từ hai năm trước.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được.

Khẽ thở dài, trong lòng vô cùng uất ức, nghĩ đến dân chúng lại sắp không có ngày an bình, trong lòng nàng vô cùng thê thảm.

"Thật sự không thể tránh được sao?" Tránh được lúc nào hay lúc đấy.

Ngân Diện lắc đầu: "Không được, nàng còn nhớ tên Bạch Vân Yên không?"

Vãn Thanh gật đầu, nàng tất nhiên vẫn nhớ hắn, mới gặp hắn có hai lần đã suýt nữa xảy ra chuyện không hay.

"Hắn là Ngũ hoàng tử Phong Quốc, uy danh của hắn trong Phong Quốc coi như không tệ, người này vô cùng âm hiểm, là kẻ nham hiểm chân chính, chỉ có điều hành vi của hắn thiếu chút quang minh chính đại, lần này hắn đến Chiến Thành, nghe nói là vì thuyết phục Phượng Cô lấy danh nghĩa minh chủ yêu cầu nhân sĩ võ lâm không tham gia vào cuộc chiến, nếu như vậy,– phần thắng của Phong Quốc lớn hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không mất quá nhiều binh tướng." Ngân Diện thản nhiên nói, nhưng gương mặt cực kỳ nghiêm trọng, nếu Phượng Cô thật sự hợp tác với Bạch Vân Yên, Vân Quốc thực sự lâm vào đại nạn.

Phượng Cô tuy chỉ vừa mới trở thành minh chủ võ lâm, nhưng thế lực của hắn trong Vân Quốc không thể khinh thường, tài lực của hắn hùng hậu, tuy nói hắn là gian thương, nhưng số bang phái chịu ân huệ của hắn không ít, thế nên hắn mới ngồi vào ghế minh chủ đơn giản như thế.

Thế nên Ngân Diện vẫn một mực lo lắng chuyện này.

"Vậy hắn đã đáp ứng chưa?" Vãn Thanh cũng lo lắng, nhưng không biết vì sao, nàng cảm giác được Phượng Cô không phải loại người như vậy, hắn sẽ không b*n n**c vì tiền.

"Tạm thời thì chưa đáp ứng, bởi vì Bạch Vân Yên vẫn đang ở Chiến Thành, nếu thỏa thuận xong, Bạch Vân Yên đã về nước chuẩn bị." Ngân Diện nặng nề nói. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

"Tức là giải pháp bây giờ chỉ có khuyên can Phượng Cô không đáp ứng Bạch Vân Yên." Vãn Thanh nhìn Ngân Diện hỏi.

Trên mặt Ngân Diện có chút xấu hổ, kỳ thật lần này hắn trở về, là định nhờ Vãn Thanh khuyên nhủ Phượng Cô -, bởi vì hắn nhìn ra được, từ sau khi gặp lại, Phượng Cô đối với Vãn Thanh, xác thật không giống hư tình giả ý.

Nhưng đến khi đối mặt với nàng, hắn không thể nào mở miệng được.

Hơn nữa, hắn cũng ích kỷ không muốn để Vãn Thanh còn tiếp tục liên quan với Phượng Cô. Nếu Vãn Thanh mở miệng muốn đi khuyên Phượng Cô, nếu Phượng Cô đáp ứng, sẽ làm Vãn Thanh nợ Phượng Cô món nợ nhân tình, tóm lại là phức tạp.

Vãn Thanh là người thông mình, làm sao mà không nhìn ra Ngân Diện đang gặp khó khăn, kỳ thật chính nàng cũng không muốn nhìn mặt Phượng Cô nữa, bởi vì, nàng thực sự rất hổ thẹn nếu gặp lại hắn.

Tối hôm đó, hắn đã bị tổn thương sâu sắc, nàng không dám nhìn hắn bị tổn thương thêm nữa -, nàng vẫn nhớ kỹ, khi nàng quay đầu nhìn lại, cặp mắt hắn thống khổ tuyệt vọng đến thế nào.

"Ta sẽ đi khuyên nhủ hắn, ta tin tưởng hắn là người hiểu lý lẽ, phản quốc là tội ác tày trời, là chuyện không thể làm." Kỳ thật trong lòng nàng cũng không nắm chắc phần thắng.

"Để ta nghĩ kĩ đã!" Ngân Diện nặng nề nói, trong lòng vô cùng lo lắng, hắn thật sự không muốn để Vãn Thanh đi

"Không cần suy nghĩ, lúc này, căn bản là không có biện pháp khác." Nếu là ở kinh thành, có thể nhờ lão phu nhân đi khuyên Phượng Cô, nhưng kinh thành cách Chiến Thành quá xa, lão phu nhân tuổi đã cao, làm sao tới được. Trừ lão phu nhân nàng thật sự không nghĩ ra còn ai khác có thể rung chuyển trái tim Phượng Cô.

"Nhưng vất vả lắm nàng mới có thể rời đi, làm sao ta có thể để nàng bước chân vào hang sói một lần nữa?" Ngân Diện nhẹ nhàng nói, trong lòng trào lên một mùi vị không thể định nghĩa, nhưng hắn biết không nên để Vãn Thanh đi.

"Là Phượng Cô thả ta ra đi -, nếu không, ta cũng vô phương trốn ra -, yên tâm đi! Cùng lắm thì trở lại như lúc trước thôi." Vãn Thanh khẽ nói, kỳ thật trong lòng nàng làm sao nguyện ý đối mặt lần nữa với Phượng Cô.

Không phải nàng lo lắng hắn lại giam lỏng nàng một lần nữa, mà vì chuyện đã xảy ra đêm đó, nàng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào mới phải.

"Ngân Diện." Hạ Thanh đi ra từ góc tối, lạnh lùng lên tiếng, Hạ Thanh đối với Ngân Diện càng lúc càng lạnh nhạt, nhưng Vãn Thanh vẫn cảm giác được, đằng sau sự lạnh nhạt là tình cảm mãnh liệt

Nhưng Hạ Thanh vẫn tự gây áp lực với bản thân.

"Chuyện gì?" Ngân Diện khôi phục sự lạnh lùng thản nhiên, hỏi.

Đôi mắt Hạ Thanh khẽ ảm đạm, sau đó nói: "Vừa mới nhận được mật hàm khẩn cấp của hoàng cung, hình như có chuyện rất quan trọng." Vừa nói vừa đưa cho Ngân Diện một viên sáp tròn.

Ngân Diện nhận viên sáp, đặt lên bàn, lấy từ bên hông ra một lọ thuốc nước, nhỏ một giọt lên, lớp sáp tan ra, lộ ra một tờ giấy nhỏ.

Hắn dè dặt lấy tờ giấy ra rồi quay sang giải thích với Vãn Thanh: "Đây là loại sáp đặc chế bọc tờ giấy, không thể đun nóng -, nếu đun nóng tờ giấy sẽ cháy theo, cũng không thể lấy tay mài hay cậy, nếu làm thế tờ giấy sẽ nát thành mảnh nhỏ, chỉ có thể dùng thuốc nước chuyên dụng để làm tan.

Trên tờ giấy chỉ có một câu ngắn ngủi: Dùng hết mọi khả năng để ngăn cản Phượng Phong hợp tác

Ngân Diện và Vãn Thanh cùng liếc mắt nhìn nhau, không nói gì thêm, đã tới tình trạng này, không còn là vấn đề của riêng một hai người.

Nàng không phải một người quá từ bi bác ái, mặc dù nàng được cho là thiện lương, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện bỏ sức vì nước vì dân. Thời đại này, không cần nữ tử phải vì nước vì dân.

Nhưng lúc này chuyện đã bày trước mặt nàng, nàng không thể không đi làm. Ít nhất, nếu làm, dù có thành công hay không, tương lai, nàng sẽ không hối hận.

Nếu nàng không đi, sau này chứng kiến cảnh chiến tranh, máu chảy thành sông, lúc đó nàng sẽ càng áy náy.

"Ta sẽ đi." Nàng thản nhiên nói, nhưng kiên định không gì lay chuyển được.

Có một số việc, tuy không muốn làm, nhưng nếu không làm thì trong lòng sẽ không được thanh thản. Ngân Diện gật đầu, không nói gì nữa.

Rồi sau đó quay đầu nói với Hạ Thanh: "Ngươi đi an bài một chút, cho người hộ tống Vãn Thanh đến Phượng Vũ Cửu Thiên cầu kiến Phượng Cô."

"Được" Hạ Thanh không nói gì thêm, dù sao cũng đã hành tẩu trong chốn giang hồ nhiều năm, có rất nhiều chuyện, Hạ Thanh thấy rất rõ ràng, chuyện giữa Phượng Cô và Vãn Thanh, Hạ Thanh biết hết, đương nhiên là cũng hiểu dụng ý của Vãn Thanh.

Mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng chẳng còn biện pháp nào hay hơn thế.

Con người Phượng Cô thế nào, ai cũng biết, hắn chưa bao giờ là người dễ đối phó, chưa từng có người khuyên nhủ được hắn điều gì

Nhìn sắc trời, đã là giờ Thìn, Tà Phong chắc đã đến lúc tỉnh lại! Vãn Thanh nhẹ nhàng đứng lên, nói: "Ta vào xem Tà Phong đã tỉnh chưa."

Ngày đó, Phượng Cô để Hồng Thư hộ tống nàng trở về, Hồng Thư nghe nàng nói xong, đưa nàng và Tà Phong đến Tuyết Linh Các, bởi vì tạm thời, chỉ có Tuyết Linh Các là an toàn nhất, Tà Phong trọng thương, cũng cần chữa thương.

… …

Khi đi vào, Tà Phong đã tỉnh lại, đang nhìn đỉnh màn.

Vãn Thanh đi tới, vui vẻ cười: "Tỉnh rồi sao?"

Nhìn Vãn Thanh đi vào cùng ánh dương, Tà Phong mở miệng, cười rạng rỡ: "Tỉnh rồi."

Vừa nói vừa duỗi người, ai ngờ lại chạm đến vết thương, nụ cười của hắn trở nên méo mó, nhướng mày: "Ai nha……. "

Vãn Thanh trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi nha! Quên là đang bị thương ah!"

"Vừa nhìn thấy ngươi, ta liền quên mất mình bị thương!" Mặt Tà Phong dù vẫn nhăn nhó, nhưng hắn lại cong môi cười, dường như không lúc nào hắn không cười, tuy rạng rỡ như mặt trời chính ngọ nhưng vẫn có chút xấu xa

Vãn Thanh nhìn hắn, dở khóc dở cười, hắn a, không có lúc nào quên ba hoa.

"Ngươi đó, ba hoa ít đi! Cẩn thận không ta rắc muối lên vết thương của ngươi giờ!"

"Ta không tin ngươi nhẫn tâm làm vậy! Người ta vì ngươi mà bị thương -, anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi không cảm ơn ta thật nồng nhiệt mới là lạ." Tà Phong nói luôn mồm, dường như vết thương không đau chút nào, nhưng Vãn Thanh biết, hắn bị thương rất sâu.

May mà Phượng Cô xuống tay lưu tình, vết thương mặc dù sâu, nhưng chưa thương đến chỗ hiểm, cho nên chỉ cần an tâm dưỡng thương, thì không đáng lo ngại, xem ra lúc ấy nàng đã hiểu lầm hắn, kỳ thật hắn cũng không cố ý muốn giết Tà Phong.

Không biết giờ thương thế của hắn thế nào rồi,– vết thương của hắn, không hề nông hơn vết thương của Tà Phong, tự tay hắn đâm hoàn toàn không phải chuyện đùa, lúc đó hắn kiên quyết làm tay nàng cũng run lên.

"Ai, thật đáng tiếc!" Vãn Thanh làm bộ nhẹ nhàng thở dài.

Tà Phong vội vàng tò mò hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"

Vãn Thanh quay đầu nghiêm túc nói: "Đáng tiếc một kiếm này không đâm vào miệng ngươi! Nếu vậy thì lỗ tai người khác cũng được nhàn hạ vài ngày!"

Vừa nói xong thì không nhịn được phì cười.

Tà Phong sầm mặt, hét lớn: "Tốt! Ngươi cũng biết trêu người khác! Rủa ta chết đi! Thật giận!"

"Ta – " Tà Phong đại hiệp " chẳng lẽ lại là con người nhỏ nhen như vậy?" Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, rót một chén nước đưa cho hắn: "Uống nước đi, ta đã nấu cháo rồi, uống xong thì ăn bát cháo, ngươi đã ngủ một ngày một đêm."

"Ta ngủ lâu như vậy sao?" Tà Phong hoài nghi hỏi: "Mặc dù ta bị thương không nhẹ, nhưng làm gì đến mức ngủ lâu như vậy chứ?"

"Ngươi mất máu quá nhiều, thân thể quá hư nhược rồi." Nàng nhẹ nhàng nói, trong lời nói có vài phần áy náy, Tà Phong bị thương thành như vậy, tất cả đều là bởi vì nàng. (zậy còn Phượng huynh của tui >_<)

Tà Phong liếc mắt liền nhìn ra nàng áy náy, thô lỗ giật lấy cái chén, uống ừng ực rồi nói: "Ta không yếu ớt như vậy! Ngươi nhanh lấy cháo lại đây! Ta đói muốn chết rồi!"

"Ngươi nha!" Vãn Thanh cười một tiếng, lúc này mới xoay người đi lấy bát cháo cho hắn.

Hắn nhìn bóng lưng nàng xa xa, trong lòng có một ít cảm thán, rồi lại vô cùng thỏa mãn, đời này, có lẽ vô phương cùng nàng ở chung một chỗ, nhưng có thể bảo vệ nàng, khiến nàng vui vẻ, hắn liền cảm thấy thỏa mãn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi