THẤT THÂN LÀM THIẾP

Ban đêm, lúc muộn, Phượng Cô xử lý xong chuyện đều muốn đi tới quán trà. Nhưng chiều nay, hắn một điểm hăng hái cũng không có.

Bản thân hắn cũng không có cách nào giải thích được, tại sao hôm nay lại vội vã trở về.

Hoàng Kỳ cũng nhìn ra Gia chiều nay có chút khác thường, chuyện hôm nay nàng cũng biết, nàng vốn nghĩ rằng Gia cố ý làm khó dễ Thượng Quan Vãn Thanh, nhưng xem ra hôm nay, lại không phải, trong lòng nàng, mơ hồ có chút không vui, liền hỏi: "Gia chiều nay làm sao vậy?"

Nghe được Hoàng Kỳ nói, sắc mặt Phượng Cô khẽ đổi, vẻ mặt không vui, hắn … vô cùng không thích nô tỳ quên đi bổn phận bản thân, vượt quá giới hạn thân phận!

Hoàng Kỳ ngày thường bên cạnh hắn, được coi như nô tỳ tâm phúc nhất, cho nên hắn an tâm bài nàng chuyên môn hầu hạ hắn từ đồ ăn thức uống trong cuộc sống hằng ngày.

Ai ngờ nàng hôm nay lại nói ra những lời như thế.

Hoàng Kỳ thấy Phượng Cô không vui, mặt liền biến sắc, sợ đến quỳ xuống: "Nô tỳ sai, xin Gia bớt giận."

"Hừ, đứng lên đi! Bố trí người mang nước tắm, ta muốn tắm rửa." May mắn là Phượng Cô chiều nay còn có tâm tình không trách tội nàng, xem như nàng gặp vận may.

Nhưng Hoàng Kỳ vẫn không có chút vui vẻ, nàng biết Gia, đột nhiên nôn nóng như thế, tất trong lòng để ý… Thượng Quan Vãn Thanh kia.

Những…, nàng không thích, trong mắt tia mâu quang chợt lóe lên, sau đó y lệnh: "Nô tỳ lập tức đi làm."

Chốc lát sau, mấy người nô tỳ khiêng một thùng gỗ đến, Hoàng Kỳ thử nước ấm, thả dầu vừng vào, đi thỉnh Phượng Cô tắm.

Đang lúc Hoàng Kỳ thay quần áo cho hắn, thanh âm nặng nề truyền đến: "Ngươi lui xuống trước đi! Ta tự mình lo liệu." Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Ngữ khí bất dung cự tuyệt.

Gia ngày thường tắm rửa đều là nàng một bên hầu hạ, bằng không cũng sẽ là nô tỳ khác, cự ít khi nào một mình tự tắm rửa. Mặc dù cảm giác chiều này Gia có chút khác thường nhưng nàng cũng phải tuân mệnh nói: "Dạ."

Vừa rồi không bị Gia trách phạt, nàng xem ra may mắn, nàng không dám nhiều chuyện nữa. Nếu khiến Gia tức giận, chỉ sợ lần sau nàng không có cơ hội bên Gia nữa.

"Nô tỳ canh giữ ngoài cửa, có việc xin Gia gọi." Nàng từ từ nói, sau đó lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Phượng Cô chậm rãi tiến vào thùng nước, sau đó cả người chìm dưới làn nước, bản thân khẽ tư lự.

Phượng nhãn nhắm lại, bóng dáng Nguyệt Nhi mơ hồ thoáng qua, không giống như trước kia… bởi vì gần đây gặp lại nhau, phai nhạt nhiều năm, không thấy tương tư nữa sao?

Nhưng là… càng phải thêm tư niệm mới đúng chứ?

Bản thân hắn, cũng không còn đêm nào cũng mộng thấy nàng, tuy nhắm mắt lại đôi khi thấy bóng dáng xinh đẹp đó.

Lúc này, trong đầu hắn hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú quật cường, khi thì lãnh đạm, khi thì kiên định, khi thì đạm mạc, lúc lại ôn nhu như nước, muôn hình muôn vẻ… ẩn nhẫn, kiên trì.

Những lời khi sáng hắn nói, hắn giờ đây, chờ mong bóng hình xinh đẹp đến. Trong lòng hắn, nhiều năm rồi chưa hề có bối rối đến thế.

Hắn, là làm sao vậy?

Đột nhiên, phượng nhãn mở trừng trừng hướng về phía trước, mặt giận dữ, tay nắm chặt khăn lông trắng quấn quanh mình, nhưng không che hết được thân mình.

Hắn, không thể nào thích nàng được!

Người hắn thích, là Nguyệt nhi, là tiên tử…

Nhanh nhanh, bố trí tốt mọi điều, chỉ chờ đại hội võ lâm bắt đầu. Qua nửa tháng nữa, hắn có thể lấy được Nguyệt Nhi trở lại.

Trong tim hắn, chỉ có Nguyệt Nhi, không có những người khác!

Chuyện với Thượng Quan Vãn Thanh, nhất định là do hắn thời gian quá dài không có nữ nhân! Mới có thể quyến luyến thân hinh nang, đúng vậy, nhiều nhất hắn chỉ thích thân thể nàng, thế thôi! (đồ lợn giống.:!::@:@:@)

Hắn hung hắn đứng lên, mặc y phục đâu đấy.

Hắc bào khoác lên người hắn, tôn thêm dáng người cao lớn.

Hắn ngồi ở trước bàn, hô Hoàng Kỳ vào dọn dẹp.

Sắc mặt tối sầm của hắn làm người ta kinh sợ. Những nô tài vào thu dọn đều sợ hãi, động tác tỉ mẩn cẩn thận, chỉ sợ tai ương ập đến nếu sơ sẩy.

Kể cả Hoàng Kỳ cũng lo sợ, trước, Gia không nói lời nào đã khiến người khác e sợ, hôm nay bộ dạng lại thập phần tối tắm, càng khiến người ta sợ hãi.

Nàng đứng yên lặng một bên chú ý nô tài thu dọn rồi chờ Gia khiến phái.

« Nàng… có tới hay không? » Phượng Cô hốt nhiên mở miệng hỏi.

Hoàng Kỳ thoáng sửng sốt, lập tức đáp: « Nhị phu nhân chiều nay chưa có tới. »

Không có tới?

Phượng Cô giận dữ, ánh mắt quét ra phía cửa.

Nữ nhân này! Dám không đến sao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi