Không biết tại sao, khí trời đột nhiên nóng bức lên, khó có thể ngủ, ở trong các, Phượng Cô lật qua lật lại mãi cũng không tài nào ngủ được, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh Vãn Thanh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nở rộ nụ cười như hoa, nụ cười sáng lạn, không âu lo, rạng ngời như ánh mặt trời, nụ cười thế này, hắn chưa từng gặp qua.
Hắn không hề biết, chỉ mở được một đai lưng thôi mà có thể thoải mái đến vậy. Hạnh phúc của nàng giản đơn đến thế ư, hay là do hắn tự cảm giác thấy một niềm hạnh phúc.
Cẩn thận suy nghĩ từng chút một, nàng ở trước mặt hắn, chưa bao giờ có cười thực lòng, mỗi một lần cười, chỉ là nụ cười lạnh lùng, tựa như đeo lên một lớp mặt nạ.
Gió thổi nhẹ nhàng từ cửa sổ truyền vào, hương hoa sơn trà nhàn nhạt theo gió vào, đột nhiên nhớ ra mái tóc mềm mượt, đen dài kia cũng mang theo mùi hương này.
…..
Đứng lên, mặc áo ngoài vào, đeo lên chiếc đai lưng hồi nãy, chiếc đai tháo được một nửa, không hiểu sao nghĩ tới khuôn mặt kia, vẻ mặt không chịu thua, vì hắn cởi hết nút thắt.
Vội vàng bước đi, không có thị vệ nào đuổi kịp, trừ Hoàng Kỳ, hắn nhanh chóng đi tới Trà Hương Các.
Cửa lớn phòng Vãn Thanh lại bị đẩy ra, muốn mở mắt ra nhìn sự việc nhưng sớm hít phải hương khí, liền ngủ say.
Phượng Cô chậm rãi đi tới trước mặt nàng, mượn ánh trăng, cẩn thận ung dung ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng.
Không đẹp!
Không đẹp chút nào, trong mắt hắn, bất quá, chỉ có thể tạm được.
Nhưng tại sao, lại có thể vương vấn trong trí óc hắn như vậy?
Bàn tay không tự chủ được xoa lên mặt nàng. Da mặt trắng nõn, không hề dùng chút phấn trang điểm, sạch sẽ, tinh khiết.
Ngón tay thon dài lướt qua đôi môi đỏ mọng của nàng, mặt nàng khẽ nhăn lên vì khó chịu. Vốn dĩ đã không đẹp rồi, lại còn nhăn nhó nữa chứ! (Là anh í nghĩ ạ.)
Trong mắt Phượng Cô lóe lên một tia ghét bỏ, nhưng không hiểu sao lại càng lúc càng toát lên sự trìu mến.
Tay hắn phóng túng lướt trên mặt nang, qua lông mi, rồi khéo léo qua mũi, hành động của hắn càng lúc càng khiến Vãn Thanh khó chịu, khuôn mặt nàng càng nhíu lại.
Phượng Cô thì ngược lại, nghịch ngợm trên khuôn mặt nàng không biết chán, càng lúc lại càng hoan hỉ. Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của nàng, không khỏi nhớ ra 2 chữ "Khả ái". (Anh bị biến thái à.:@)
Hắn bỗng nhiên lại nghĩ rằng nàng – Thượng Quan Vãn Thanh khả ái ư!
Thật đúng là buồn cười.
Tay lại bắt đầu không tự chủ được đi xuống phần thân thể ám áp của nàng, lặng theo từng nhịp thở nóng bức của nàng, từng làn hương bay tới, toàn thân mê đi.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, đột nhiên cảm giác thập phần mệt mỏi, liền tựa xuống đầu giường, cùng nàng nằm chung một chỗ.
Tay xuyên qua lưng nàng, gắt gao ôm chặt lấy thân thể mềm mại kia.
Cảnh vật ban đêm tĩnh lặng, hơi thở của nàng đều đặn hòa cùng với hơi thở của hắn thành một thể.
Hắn tựa đầu lại gần chỗ nàng, gối đầu sát bên nàng, nhẹ nhàng theo từng hơi thở của nàng.
Hắn đột nhiên phát hiện, trong khoảng khắc này, mọi thứ thật tuyệt diệu, tất cả an bình, tĩnh tâm, bình yên.
Loại cảm giác này, hắn nhiều năm qua chưa từng được cảm nhận. Từ 4 năm trước, Nguyệt nhi gả cho Mộ Dung Kiềm, hắn không còn như trước nữa, trở nên thô bạo vô tình, lãnh khốc, tàn nhẫn.
Cũng vì Phượng Vũ Cửu Thiên càng lúc càng lớn mạnh, không dừng.
Nhưng, đổi lại tất cả, hắn không hề cảm nhận được một niềm vui.
Hắn… thích Thượng Quan Vãn Thanh ư?
Trong lòng mặc dù không thể xác minh, nhưng… cũng không hề kháng cự ý nghĩ này, trong lòng cảm thấy mơ hồ vui thích….
………….
Đây là lần đầu tiên, hắn cùng một nữ tử cùng hưởng thụ hơi giường mà ngủ nhưng lại không có bất kì ý nghĩ gì khác, chỉ là đơn thuần muốn ôm lấy nàng, ấm từ nàng.
Đó là thứ hạnh phúc thật giản đơn, nhưng bản thân hắn chưa từng được hưởng qua.
Phượng Cô khẽ mở miệng, nhẹ nhàng cắn lên gáy nàng, rất nhẹ, không để lại bất cứ dấu vết gì. Nhưng mà, trong lòng hắn sớm đã có ấn ký về nàng, mặc kệ thật xấu, nàng chỉ có thể là của hắn. (Nhi: ờ ờ biến thái dã man)
Trong giấc ngủ say, nàng tựa hồ cảm giác được điều gì đó, trên mặt có chút khó chịu.
Phượng Cô thấy nàng nhăn mặt, lại càng không vui, mặt lạnh lùng, cả đầu càng hướng về phía trong lòng nàng, dụi vào mạnh hơn nữa, nhưng nàng vẫn ngủ say, không hề có bất kì phản ứng gì, vô thức ôm hắn, chính là, lúc này, hắn dùng sức, trở người ra, ôm chặt nàng vào lồng ngực hắn. (anh cho chị ấy hít phải hơi mê thì sao mà phản ứng được. Ngu thía. =)))
…..
Đêm dài cứ an bình, chậm rãi trôi qua. Ngoài cửa sổ ánh những ánh nắng vàng rực rỡ đầu tiên đã nhảy nhót trên mặt đất, rót đầy trên sân, trải trên những vườn hoa, cảnh càng thêm kiều diễm.
Vãn Thanh chậm rãi mở mắt, duỗi người trong chăn nệm, đột nhiên mặt có chút biến sắc.
Tối hôm qua rõ ràng là có tiếng cửa động đánh thức nàng dậy, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
Cho là bị người đến bắt nhưng nàng nhìn quanh một hồi, không hề mất một vật gì, bản thân mình vẫn trên giường ngủ.
Trong lòng một khối nghi hoặc dâng lên.
Chẳng lẽ, những điều tối qua là do nàng nằm mơ?
Nhưng những cảm giác đọng lại cho nàng biết những điều đó rất chân thật.
Nàng thấy rõ ràng cửa bị đẩy ra, còn có một bóng đen thoáng đến, chỉ nghĩ được đến đó, tất cả mọi chuyện sau đó nàng đều nghĩ không ra.
Thật là kỳ quái a!
Nàng chậm rãi ngồi dậy. Đang lúc này, Hồng Thư cùng mấy thị nữ bưng đồ rửa mặt tới.
Vãn Thanh liền ngẩng đầu hòi: "Hồng Thư, tối qua có kẻ trộm tới, rồi sau đó, đêm hôm, còn có chuyện gì phát sinh không?"
"Không có ạ. Nhị phu nhân, làm sao vậy?" Hồng Thư không hiểu sao bỗng dưng Vãn Thanh lại hỏi chuyện vừa rồi.
"Không có gì, ta chỉ hỏi thế thôi." Vãn Thanh trả lời. Không có sao? Vì sao nàng cứ có cảm giác là có chuyện gì đó đã xảy ra nhỉ? Nhưng bản thân không nhớ rõ, tối qua có một bóng đen tới, là thật, nhưng cũng giống mộng, không phân biệt được, thực hư lẫn lộn.
Khẽ nâng vạt áo, nhận khăn mặt từ tay Hồng Thư lên lau mặt, hốt nhiên nàng cảm thấy vai trái đau nhức, chỉ cử động nhẹ cũng cảm giác rất đau. Cảm giác này, giống như bị côn trùng bò trong xương cốt.
Trong phút chốc khẽ nhíu mày: "Cánh tay ta đau quá."
Hồng Thư vừa nghe, vội vàng tiến lên xoa bóp cho nàng, một lúc mới đỡ: "Nhị phu nhân hôm qua ngủ không ngon a! Trước kia bị thương thế nào cũng không kêu, hôm nay thế nào lại kêu như thế ạ!"
Lời nàng lơ đãng nói ra, lại làm cho đầu óc Vãn Thanh một hồi suy nghĩ những mớ hỗn độn, nhưng vẫn không có đáp án.
Nàng khi ngủ rất yên, ít khi nào quẫy đạp, hơn nữa nếu đè lên tay thì nàng sẽ tỉnh ngay, tại sao lại không phát hiện ra nhỉ? Tối hôm qua nàng không hề có tỉnh một lần nào, mà sao tay nàng lại đau nhức thế này
Qủa nhiên là khó hiểu? Nàng vừa mới tỉnh dậy, tư thế ngủ cũng không phải là nằm chính giữa mà nằm một bên giường. A?
Bất quá không có gì tổn thất, lại không muốn nói ra khiến mọi chuyện rối lên, vì vậy tạm thời gác chuyện này qua một bên, không hề suy nghĩ nữa.
"Vậy, tối hôm qua có bắt được kẻ trộm không?" Vãn Thanh thuận miệng hỏi, kỳ thật đã biết là không bắt được, bởi lẽ khinh công Tà Phong, nếu là Phượng Cô thì chưa nói được gì bởi võ công hắn sâu không lường, nhưng nếu là người bình thường thì khó mà đuổi theo được. Mà lúc đó, Phượng Cô không có đuổi theo, không có khả năng bị bắt được.
"Không có." Hồng Thư ngắn gọn đáp, sau đó không hề nói nữa, tựa hồ đang có chuyện.
Vãn Thanh cảm giác được sự kỳ quái, nhìn về hướng nàng: "Làm sao vậy? Có chuyện gì không?"
Hồng Thư chỉ lắc đầu, không hề có ý nói ra khiến Vãn Thanh càng khó hiểu.
"Chuyện gì thế, ngươi hãy nói đi! Mới sang sớm ra, một ngày đẹp trời sẽ bị tâm tình của ngươi phá hỏng mất thôi!" Vãn Thanh hài hước nói.
Hồng Thư lúc này mới tức giận nói: "Chuyện tối qua, ta chỉ nghe qua về tên trộm, còn Chu Nhu Nhi, nửa đêm muốn gây chú ý, hô thiên hô địa, tưởng rằng mang hài tử của Gia là ghê gớm lắm sao! Thật là đáng ghét, khiến cho mọi người không yên giấc."
Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn"Nguyên lai là nàng ta khiến Hồng Thư cô nương không vui a! Đừng so đo với nàng ta làm gì, người ta vẫn nói người đang mang thai tâm tình không tốt, chuyện kia khó tránh khỏi." Vãn Thanh vẫn nhẹ nhàng nói cho Hồng Thư.
Hồng Thư vẫn rất khó chịu, không ưa bộ dạng dối trá kia.
"Nhị phu nhân người không ra nhìn bộ dạng tối qua của nàng ta nên không biết! Thật là làm người khác khó chịu vô cùng! Tối hôm qua không chỉ ta, cả Sâm tổng quản, người kiên nhẫn nhất cũng không chịu nổi, một hồi kêu khó chịu trong bụng, mời đại phu tới xem xét, vẫn không yên, nhất mực muốn gặp Gia! Hắc hắc (cười kiểu rất điêu a) đáng tiếc Gia không hề nhìn nàng ấy, người không biết lúc ấy bộ dạng nàng ta nhìn thế nào đâu! Xứng đáng! Ta nghe nói buổi sáng nàng ta đã làm ầm ĩ nhưng đáng tiếc Gia không có để ý đến nàng ấy! Khiến nàng ta tức chết!" Hồng Thư tinh nghịch nói, nhưng đôi mắt thì tràn đầy giận dữ!
"Nàng ta không có phiền ngươi mà! Ngươi hôm qua không phải là đi bắt kẻ trộm a?" Nàng nhớ kĩ, Hồng Thư đuổi theo trộm xong không có quay lại.
"Ta là Gia phân phó hầu hạ người, nếu có chuyện ta sẽ đi! Không bắt được kẻ trộm, ta sẽ quay lại đây thôi! Nếu không phải là vì khi đó Sâm tổng quản nhờ ta thì ta cũng sẽ không thèm đi nhìn cái khuôn mặt giả tạo của nàng ta đâu! Nhưng chỉ đảo qua một chút ta cũng đã khó chịu lắm rồi!" Hồng Thư nanh nọc nói.
"Tốt rồi, tốt rồi! Nhìn ngươi như thế, chẳng phải đã dọa nàng ta sợ chết rồi không?" Vãn Thanh cười một tiếng, đưa khăn ướt cho nàng.
Hồng Thư hừ lạnh một tiếng, sau đó chuyển sang cười nói: "Ta không nhắc nữa, không đề cập nữa, Nhị phu nhân, người muốn ăn sáng thứ gì đây? Hồng Thư đi chuẩn bị."
"Ta muốn ăn tôm bóc vỏ nấu cháo, thêm 2 cái bánh bao nữa nhé." Vãn Thanh cười duyên nói, gần đây, có mang, nàng ăn uống nhiều lên. May đứa nhỏ này hiểu chuyện, biết vi mẫu hoài thai khổ cực, cũng không có làm ầm ĩ, không có khiến nàng nôn ọe khó chịu, ngược lại, so với trước kia ăn uống tốt hơn nhiều.
"Để nô tỳ đi chuẩn bị cho người." Hồng Thư gật đầu, phân phó thị nữ rồi vội vàng đi.
Nhìn theo bóng nàng, Vãn Thanh cảm thấy vui mừng, cũng may là tại Phượng Gia này, nàng có Hồng Thư…