CHƯƠNG 507: MẠNG TA XONG RỒI.
Có thể làm quân thị vệ cho chủ tướng, công phu của đám quân binh này đương nhiên là không tầm thường, chỉ có điều công phu của bọn chúng chỉ hiệu dụng lúc quân binh hai bên dàn quân đối chọi, còn bây giờ thì trong hoàn cảnh phức tạp lại cùng đám cao thủ giang hồ động thủ, tuyệt đối không phải là đối thủ .
Thấy một đám thị vệ xông đến, Tống Thanh Thư xê dịch né tránh, hắn tuy rằng không học được võ công Đấu Chuyển Tinh Di, Càn Khôn Đại Na Di .. nhưng tu vi đến nhất định đã có cấp độ, một pháp thông vạn pháp đều thông, mượn lực đả lực dùng rất hiệu quả ..
Hỗn chiến một lúc, đám thị vệ liểng xiểng té ngã trên mặt đất, càng làm cho bọn chúng kinh hãi chính là những vết thương trí mệnh trên người đều là do đồng bọn của mình tự tạo ra…
Lúc này xa xa tiếng la gϊếŧ càng ngày càng vang rền, Tống Thanh Thư biết là quân Thanh đang chống đỡ nhân mã của Dương Diệu Chân tiến công, không khỏi âm thầm bội phục, Đồ Hải đúng là không hổ danh tướng, trong thời gian ngắn đã đem tất cả quân binh sắp xếp chỉnh tề rõ ràng.
Bất quá tất cả những thứ này giờ đã hóa thành mây khói phù vân, bây giờ người đã chết rồi, cho nên không còn có cách nào quyết định được chiến cuộc.
Tống Thanh Thư thả người nhảy đến bên trên cây soái kỳ, giơ lên thủ cấp Đồ Hải, một tay cầm cây đuốc chiếu sáng, vận lên nội lực hùng hồn âm thanh vang vọng toàn bộ quân doanh:
-Chúng tướng sĩ nghe đây, tứng quân Đồ Hải đã chết, hãy mau đầu hàng đi..
Một lần lại một lần giọng nói truyền tới các nơi bên trong quân doanh, toàn bộ đại doanh quân Thanh đột nhiên rơi vào trầm tĩnh, tuyệt đại đa số tướng sĩ quân Bát Kỳ đều không tin, nhưng dựa váo ánh lửa ngọn đuốc nhìn tới, thì cái thủ cấp kia đúng là chủ soái Đồ Hải của bọn họ, tất cả dồn dập kinh sợ vỡ mật.
Thấy toàn bộ đại doanh quân Thanh bắt đầu rối loạn, Tống Thanh Thư một tay giật kéo xuống soái kỳ của quân Thanh, thân hình lóe lên, liền hướng về phía cổng doanh trại phóng đi, dọc theo đường đi triển khai khinh công lướt trên đỉnh những lều vải bay vút lên, quân Thanh muốn ngăn cũng không ngăn được hắn, lưa thưa vài mũi tên bắn vói theo cũng rất khó đối tạo thành uy hϊếp gì đối với hắn.
Rất nhanh Tống Thanh Thư liền vọt tới cửa doanh trại, thì phát hiện quân Thanh tuy hoảng loạn, nhưng không có dấu hiệu tan rã, trong lòng liền chìm xuống.
Hắn ám sát Đồ Hải tạo ra toàn bộ đại doanh đều rối loạn cả lên, nhưng nếu không thể công phá được cửa doanh trại, đến lúc Dương Diệu Chân mang nhân mã tiến vào, thì lúc này bên trong đại doanh hỗn loạn sẽ quay trở lại bình thường, khi đó quân Thanh có thể kịp thời phản ứng lại, dù sao nhân mã của Dương Diệu Chân cũng là quá ít so vơi quân Thanh còn lại.
-Bắn hắn…
Trong lúc Tống Thanh Thư đang lo lắng, cách đó không xa, bỗng truyền tới một âm thanh cao vút, Tống Thanh Thư theo tiếng nhìn lại, thì phát hiện đang la lớn chính là một tên quan binh trẻ tuổi, đang tổ chức lại binh lính chung quanh.
Người này Tống Thanh Thư lúc trước khi còn ở trong triều đình Mãn Thanh cũng từng có gặp mặt một lần, hắn là tướng môn của Hoàng Kỳ, tên là Từ Hạo, bất quá người này trong đám tử tôn con cháu Bát kỳ thì danh tiếng không tốt lắm, trong kinh thành có rất nhiều người lén lút gọi là ngụy quân tử.
Nhưng hôm nay tại nơi này quân Thanh quân có thể ổn định trận tuyến, có quá nửa là công lao của hắn, có thể nói chủ tướng chết trận, thì toàn doanh hỗn loạn, dưới tình huống này mà quân binh vẫn bảo vệ được trước cửa trại, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nếu qua một thời gian, nói không chắc có thể Từ Hạo sẽ tiến lên thành một danh tướng của triều đình Mãn Thanh.
"Chi lan đương đạo, bất đắc bất trừ."
Tống Thanh Thư thầm nói đáng tiếc.
Lúc này mưa tên của quân Thanh quân cũng đã ập đến, Tống Thanh Thư đem kình lực vận lên cây soái kỳ trong tay, bao quanh bảo vệ thân thể mình.
Thấy Tống Thanh Thư chỉ dựa vào một cây soái kỳ đã ngăn cản lại cả đội cung thủ đang bắn mưa tên lên, đám quân Thanh phụ cận tất cả đều há hốc mồm.