CHƯƠNG 596: LIỆP DIỄM THƯ HÙNG.
Tam Phiên trong tay nắm trọng binh, những năm qua chi tiêu quân phí thậm chí đã chiếm đến hơn ba phần tổng chi tiêu của triều đình, bây giờ triều đình vừa mới tổn thất mười vạn quân binh tinh nhuệ, Tam Phiên thời cơ hội này lại đưa ra loại yêu cầu này, chi tâm muốn thu tóm như thế nào, ai nhìn qua cũng đều biết.
Hơn nữa lúc trước bởi vì chuyện của Kiến Ninh Công Chúa cùng với Vi Tiểu Bảo ngoài ý muốn chết tại Sơn Hải Quan, Ngô Tam Quế vì thỉnh tội, cho nên đem nữ nhi thương yêu nhất của mình đưa đến Kinh Thành, trên danh nghĩa là dâng cho hoàng đế làm cung nữ, nhưng nhìn vào thì cũng đều thấy được, lão đem nữ nhi dâng cho hoàng đế để làm phi tần.
A Kha kế thừa nhan sắc mỹ mạo của mẫu thân đệ nhất mỹ nữ Trần Viên Viên, sau khi nàng tiến kinh thì diễm quan nổi tiếng trong Kinh Thành, ngay cả Khang Hi cũng không nhịn được có chút động tâm. Tuy nhiên Khang Hi có khát vọng cực lớn, Khang Hi truy cầu thiên hạ, mà danh tiếng của Ngô Tam Quế thực sự quá xấu xa, Khang Hi lúc đó lo lắng nếu nạp nữ nhi của Ngô Tam Quế làm phi tần, thì sẽ bị đanh mất nhân tâm của người Hán, tại vì mẫu thân A Kha là Trần Viên Viên đã từng là hồng nhan họa thủy, Minh Triều diệt vong cùng Trần Viên Viên không thoát khỏi có can hệ, Khang Hi thân là hoàng đế, đối với vấn đề này khó tránh khỏi kiêng kỵ.
Thế nhưng Khang Hi lo lắng nếu mình cự tuyệt không nạp A Kha làm phi, dẫn đến Ngô Tam Quế mất sĩ diện rồi chó cùng rứt giậu làm phản, thì lúc này Khang Hi cũng không muốn, cho nên trong lúc lưỡng nan, thì Tác Ngạch Đồ ở một bên đưa ra ý kiến đem A Kha tạm thời dưỡng ở trong phủ của Khang Thân Vương- Kiệt Thư, dùng mỹ danh nói để luyện cho nàng lễ tiết trong cung.
Nhìn qua như vậy thì cũng có thể hướng ra phía ngoài cho mọi người thấy, thứ nhất Khang Hi không phải hoàng đế tham niệm mỹ sắc, thứ hai Kiệt Thư cũng là tông thất hoàng tộc, đối Ngô Tam Quế bên kia cũng coi như là có mặt mũi, Khang Hi nhất thời long nhan cực kỳ vui mừng, liền đồng ý ngay cái đề nghị này.
Đến lúc này thì lại làm hại khổ Khang Thân Vương -Kiệt Thư, hắn thấy mỹ mạo tuyệt sắc của A Kha thì bất cứ nam nhân nào cũng đều sẽ tâm động, Khang Hi tuy trước mắt không nguyện ý đem nàng thu nhập hậu cung, nhưng mà ai biết về sau sẽ không cải biến chủ ý. Bây giờ dưỡng A kh ở trong phủ mình, e sợ sẽ có ngày khó tránh khỏi tình ngay lý gian, nếu bị hoàng đế nghi kỵ thì quả thật là đại sự không ổn.
Khang Thân Vương tức giận đem tổ tông mười tám đời Tác Ngạch Đồ mắng chửi, một bên ngay trong đêm lập tức âm thầm chuyển dời ra khỏi phủ đệ của mình, từ khi A Kha vào phủ về sau, rốt cuộc Khang Thân Vương không có dám về ở qua nhà một ngày.
Bây giờ Ngô Tam Quế lại muốn để cho nữ nhi trở về, trên danh nghĩa mặc dù nghe là thăm viếng nhà, nhưng có thể ai cũng biết, A Kha nếu quả thật trở về, Ngô Tam Quế tuyệt sẽ không lại để cho nàng quay trở lại Kinh Thành.
Rất nhiều đại thần của triều đình vội vàng phản đối, một số đại thần khác bị Tam Phiên âm thầm mua chuộc hối lộ thì biểu thị ủng hộ, từng bên trích dẫn kinh điển, làm cho náo loạn túi bụi.
Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc, Ngô Tam Quế có yêu thích A Kha đến cỡ nào đi nữa, thì dù sao A Kha dù sao chỉ là nữ nhi, lão vì sao lại tốn công tốn sức như vậy, thà đắc tội với hoàng đế cũng phải đem nàng đón về nhà, hay chỉ là đơn thuần thăm dò phản ứng của triều đình a?
Nghĩ đến A Kha xinh đẹp lúc trước khi còn ở Sơn Hải Quan khi hắn đột nhập vào gian phòng ngủ để tìm kiếm Tứ Thập Nhị Chương Kinh, lúc cái chăn đắp trên người A Kha trượt xuống hơn nửa, lộ ra một nữa cái yếm lụa màu vàng, mái tóc đen mềm nhẹ như nước xõa ở phía trên, làm nổi bật ra lớp da thịt trắng như tuyết, trong giấc ngủ lông mi thật dài, theo mỗi lần hô hấp đôi bâu vú hình dáng cực đẹp hơi rung động.
Tống Thanh Thư thở dài một hơi, việc của mình quá nhiều, cho nên đã nhanh quên nàng còn ở lại Kinh Thành, chắc hẳn những năm gần đây thời gian của nàng trôi qua cũng không tốt lắm.
Trong đầu lại không khỏi hiện ra mẫu thân của nàng Trần Viên Viên tư dung tuyệt thế cũng vào lúc đó, một cảnh đẹp đập vào mắt suýt chút nữa làm Tống Thanh Thư chảy cả máu mũi, Trần Viên Viên nằm mé trong giường, mơ hồ có thể thấy được dáng người dịu dàng của Trần Viên Viên uyển chuyển, cái áo đạo bào đã được thay bằng bộ xiêm y vương phi bằng lụa mỏng mông lung huyền ảo, bên dưới thân thể phu nhân như ẩn như hiện, mặc dù là nằm ngửa nhưng hai bầu vú vẫn dựng đứng thẳng với lớp lụa mỏng khó lòng che giấu tất cả thân thể phong tình, đôi lông mày lá liễu như vầng trăng non, không tô vẽ mà đen nhánh, môi không son mà mọng đỏ, quả nhiên là xứng đáng hồng nhan họa thủy có thể làm cho nam nhân đoạt thành chiếm lũy vì nhan sắc này, nhớ lại Tống Thanh Thư nhất thời có một lát thất thần. . .
Trong triều các quan đại thần ồn ào tranh luận, cuối cùng thì Đông Phương Mộ Tuyết đành phải ném ra ngoài một câu
-Hôm sau lại bàn tiếp….
Đến lúc đó tảo triều mới kết thúc, Tống Thanh Thư cùng Đông Phương Mộ Tuyết cùng rời khỏi điện Thái Hòa, dươi sự sắp xếp của Đông Phương Mộ Tuyết, bây giờ cung nữ thái giám đi theo phía sau hai người đều đã đổi thành người tâm phúc..
Đông Phương Mộ Tuyết lạnh hừ:
-Tam Phiên đưa ra hai điều kiện lớn như vậy, đơn giản là muốn thăm dò triều đình, nhưng bọn họ làm như thế nào lại không nghĩ đến là chúng ta bây giờ không sợ bọn họ làm phản, ngược lại chỉ là sợ bọn họ không làm phản mà tôi.
-Bức Tam Phiên làm phản thì dễ dàng, vấn đề là tỷ đến tột cùng có nắm chắc bình định được Tam Phiên hay không?
Tống Thanh Thư cười khổ, Kim Xà doanh trước mắt nhu cầu cấp bách cần có thời gian để khuếch trương thực lực, cho nên mới dùng đến kê sách Tam Phiên làm phản để ngăn chặn Mãn Thanh, thế nhưng vạn nhất Mãn Thanh quả thật lại bị Tam Phiên lật đổ, như vậy thì cái được không đủ bù cái mất. Mà Tống Thanh Thư thì còn có vô số việc cần phải hoàn thành, hắn cũng không có khả năng thời gian giả làm Khang Hi, vì thế người tọa trấn Tử Cấm Thành, nhiệm vụ bình định Tam Phiên đương nhiên lại rơi xuống trên thân Đông Phương Mộ Tuyết.
-Quân binh của Ngô Tam Quế, trong mắt của ta, cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.