CHƯƠNG 768: TIÊN TỬ NHỜ GIÚP ĐỠ..
Tống Thanh Thư cúi đầu nhìn lại, người này mặt chữ điền mũi to, vẻ mặt bưu hãn, làm người ta chú ý nhất là nơi khóe mắt có vết thẹo dài, người này trong kinh thành rất nổi danh, Tống Thanh Thư cũng có nghe qua một ít chuyện về hắn, nghe nói cái vết thương thành thẹo này là do trước kia hắn cứu hoàng đế Kim Hi Tông bị thích khách gây nên thương tích.
-Hoàn Nhan Đặc Tư, ngươi phòng vệ hoàng cung như thế nào mà để cho thích khách đến tận tẩm cung Hoàng Hậu, thậm chí còn công nhiên hành thích bản vương!
Ngụy Vương chỉ thương thế trên mặt mình, vừa nộ hống với Hoàn Nhan Đặc Tư.
Hoàn Nhan Đặc Tư gấp quỳ xuống đất, trên mặt mồ hôi lạnh ứa ra:
-Bẩm điện hạ thứ tội, bẩm Hoàng Hậu nương nương thứ tội, nữ thích khách này võ công quá cao, trước đó ty chức tập hợp rất nhiều cao thủ còn nhờ Đại tổng quản xuất thủ mới đánh trọng thương được nữ thích khách này, vốn cho rằng nữ thích khách đã thừa dịp loạn mà đào tẩu, nào ngờ lại to gan như vậy, thế mà còn dám lưu tại trong hoàng cung. . .
-Thứ tội?
Ngụy Vương giận dữ,
- Sai lầm lớn như vậy, ngươi nói một câu thứ tội thì xong? Nếu hôm nay bản vương hôm nay có chuyện bất trắc, ngươi có mấy cái mạng chó có thể bồi cho bản vương? Người đâu, đem Hoàn Nhan Đặc Tư đánh tám mươi trượng cho ta.
Giữa sân mọi người đưa mắt nhìn nhau, người bình thường chịu tám mươi trượng đoán chừng sẽ đi gặp Diêm Vương, cứ cho Hoàn Nhan Đặc Tư có võ công, phải chịu tám mươi trượng thì cũng phải mất nửa cái mạng, mấu chốt là Hoàn Nhan Đặc Tư thân là Điện Tiền Đô Kiểm Hộ Vệ Tướng Quân, chưởng quản toàn bộ cấm quân hoàng thành, thân phận không thể coi thường, dạng này đầu phải nói đánh là đánh?
Ngụy Vương thấy mình hạ lệnh không ai động, liền cười lạnh:
-Thế nào, các ngươi muốn tạo phản phải không, ngay cả mệnh lệnh bổn vương cũng không nghe lời?
Chuyện cho tới bây giờ, Hoàn Nhan Đặc Tư không còn cách nào khác, đành phải kiên trì đứng lên:
-Xin thứ cho ty chức vô lễ, mạt tướng thân phận đặc thù, ngoại trừ mệnh lệnh của Hoàng Thượng, thì không cần nghe mệnh lệnh của người khác, chuyện hôm nay mạt tướng tất nhiên sẽ để giao cho cho điện hạ một công đạo, bây giờ ty chức phải đi đuổi bắt hung thủ, tha thứ không phụng bồi!
Lúc này Hoàn Nhan Đặc Tư trong lòng thầm giận, lấy thân phận của hắn, ở kinh thành ai nhìn thấy hắn cũng có vài phần khách sáo, hôm nay lại bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa dạng này làm nhục!
Đồng thời trong lòng của hắn cũng rất rõ ràng, chính mình là tâm phúc của Hoàng Đế, Ngụy Vương mấy lần lôi kéo cmình, nhưng mình không có biểu thị, ngược lại thì cùng đệ đệ của đương kim thánh thượng là Thường Thắng vương Hoàn Nhan Nguyên qua lại thân cận, mà Ngụy Vương cùng Thường Thắng vương thường hay bất hòa, mình bị Ngụy Vương ghen ghét cũng là phải, hiện tại Ngụy Vương rất có thể là mượn chuyện này để dằn mặt, thừa cơ diệt trừ mình, mình cũng không thể ngu ngốc, mặc cho người chém gϊếŧ, trước cứ đem cái cọc tai họa này ứng phó , chờ tin tức truyền đến trong lỗ tai Hoàng Thượng cùng Thường Thắng vương, bọn họ tự nhiên sẽ bảo trụ tính mạng cho mình.
Nhìn thấy Hoàn Nhan Đặc Tư cùng Ngụy Vương xung đột, cách đó không xa hoàng hậu Bùi Mạn vẫn là một bộ mặt không biểu lộ, tuy nhiên khóe miệng vẫn là hơi giương lên, chân thực tâm tình của nàng bây giờ: "Náo, cứ huyên náo với nhau càng lớn càng tốt."
-Lớn mật!
Ngụy Vương từ trong ngực móc ra một vật giương trên không trung,
-Hoàn Nhan Đặc Tư, ngươi cho rằng chỉ có phụ hoàng mới có thể trị ngươi a? Trợn to đôi mắt chó mà nhìn cho rõ ràng, đây là vật gì đi…
Ngay cả Tống Thanh Thư giấu mình ở trên xà ngang cũng bị thẻ bài trong tay hắn kim quang lóng lánh làm chói mắt.
Giữa sân mọi người thấy rõ khối bài tử này trong tay hắn này, tất cả đều sắc mặt đại biến, lật đật quỳ xuống đất:
-Ngô Hoàng vạn tuế…vạn vạn tuế…
Tống Thanh Thư thấy ngay cả Hoàng hậu Bùi Mạn cũng phải đứng dậy hành lễ liền giật mình, cẩn thận hướng đến khối bài tử trong tay Ngụy Vương nhìn lại, một khối kim bài lớn cỡ bàn tay, phía trên khắc “ Như Trẫm Thân Lâm “ bốn chữ lớn, bên cạnh còn có mấy chữ nhỏ quanh co khúc khuỷu, hẳn là văn tự Nữ Chân, chỉ tiếc Tống Thanh Thư không biết đọc.
"Những Nữ Chân này, Hán hóa rất nhanh, ngay cả bốn chữ “ Như Trẫm Thân Lâm “ cũng khắc…Tống Thanh Thư mắng thầm, hắn một mực không hiểu, chỉ là một khối bài tử mà thôi, làm gì mà có đại ma lực như vậy….
Nhìn thấy Hoàng Hậu cũng quỳ ở trước mặt mình, trên mặt Ngụy Vương một trận đắc ý:
-Người đâu, đem Hoàn Nhan Đặc Tư mang xuống đánh tám mươi trượng cho ta..
-Bẩm vâng…
Lần này những tên lính kia không ai dám cự tuyệt, tiến lên áp đến gần Hoàn Nhan Đặc Tư, Hoàn Nhan Đặc Tư toàn thân chấn động, liền đem đám thị vệ vây quanh chấn khai.
-Hoàn Nhan Đặc Tư, chẳng lẽ ngươi muốn mưu phản!
Ngụy Vương giận dữ.
Trên xà nhà Tống Thanh Thư lắc đầu, hắn đã nhìn ra mùi vị, tên Ngụy Vương này rõ ràng cùng Hoàn Nhan Đặc Tư không hợp, muốn nhân cơ hội này để chỉnh, bất quá cái hành vi này của Ngụy Vương theo Tống Thanh Thư chỉ là giống như tiểu hài tử cáu kỉnh, thực sự là ngu dốt. Làm như vậy chỉ để được xuất khí ra, ngoài ra thì không có bất kỳ cái chỗ tốt gì, ngược lại còn trêu chọc Hoàn Nhan Đặc Tư, dạng người này sau này sẽ là một địch nhân hạng nặng, đổi lại nếu là một người lão luyện nhìn xa trông rộng, hoặc là không làm, hoặc nếu đã làm thì phải đứt tuyệt, đã có Kim Bài nơi tay, vừa rồi thừa dịp Hoàn Nhan Đặc Tư phản kháng một chút , có thể liền khép vào tội mưu phản, tại chỗ chém gϊếŧ để chấm dứt hậu hoạn, còn Ngụy Vương chỉ tại chỗ này diệu võ dương oai, thật sự sau này đây sẽ là hậu hoạn vô cùng.
Hoàn Nhan Đặc Tư sắc mặt âm tình biến hóa, cuối cùng vẫn hừ một tiếng:
-Không cần người áp, chính ty chức sẽ tự đi."
Nói xong liền quay người đi theo chấp pháp giả đi ra phía ngoài.