CHƯƠNG 801: TRAO ĐỔI THÊ TỬ.
Hoàn Nhan Lượng nụ cười trên mặt lập tức liền đọng lại, hắn lúc đầu đánh tiếng muốn đưa tặng Đường Quát Biện một ,hai cơ thϊếp để cho đối phương thiếu mình một ân tình, ngày sau thì mới có cơ hội ly gián cảm tình phu phụ của bọn họ, tìm tới cơ hội để ra tay, nào ngờ nữ nhân đối phương tuyển chọn thế mà lại chọn trên thân Đồ Đan Tĩnh!
Trong Hải Lăng Vương trong phủ cơ thϊếp đông đảo, tùy tiện hi sinh một, hai người thì Hoàn Nhan Lượng không có chút nào đau lòng, nhưng đối với Đồ Đan Tĩnh thì khác biệt, không nói đến Đồ Đan Tĩnh còn có phía sau Đồ Đan thế gia ủng hộ, thì nàng cũng là thê tử kết tóc của mình, hắn tuy ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nhưng đối với vị thê tử xinh đẹp nho nhã dịu dàng này thì vẫn là rất yêu thích, làm thế nào mà hắn có thể đưa nàng cho người chứ.
"Tên Đường Quát Biện đã không biết tốt xấu là gì, cũng đừng trách bổn vương có thủ đoạn độc ác." Hoàn Nhan Lượng trong mắt nhất thời hiện lên một tia sát khí.
Tống Thanh Thư trong thời điểm này lại cười nói:
-Trong Hải Lăng Vương phủ tuy không thiếu nữ nhân xinh đẹp, nhưng chỉ có vương phi là người có khí chất thanh nhã hạng đầu, xinh đẹp thoát trần như tiên tử, có một thê tử dạng này, Vương gia thật sự là có phúc lớn a.
Thấy Tống Thanh Thư không có nhắc đến chuyện muốn hoan ái với Đồ Đan Tĩnh, Hoàn Nhan Lượng nhíu mày, nhất thời cũng không biết đến tột cùng hắn có ý tứ gì, liền dựa theo lời hắn đáp:
-Đường Quát huynh, đây là cố ý khoe mẽ a, ngươi lấy được đệ nhất mỹ nhân nhi Đại Kim Quốc làm thê tử, bực này mới là diễm phúc không cạn, đồng thời cắt đứt niềm ao ước không biết bao nhiêu nam nhân trong kinh thành ..
Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ liếc nhìn Hoàn Nhan Lượng:
-Không biết bên trong những nam nhân này bao hàm vương gia không a?
Hoàn Nhan Lượng nụ cười cứng lại, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần:
-Bổn vương là nam nhân, đương nhiên cũng hâm mộ, chỉ tiếc Ca Bích là muội muội của ta, nếu không năm xưa bổn vương nhất định phải cùng với Đường Quát huynh tranh cao thấp không buông.
-Vương gia cứ nói đùa, Đại Kim Quốc chúng ta không có giống như Tống Nhân có nhiều quy củ như vậy, chỉ cần không phải là thân sinh huynh muội thì làm cái gì cũng được mà…
Tống Thanh Thư lời nói lại xoay chuyển,
-Vương gia hôm nay mời phu phụ chúng ta tới đây, không phải chỉ là dự tiệc đơn giản như vậy chứ?
Hoàn Nhan Lượng nghe được trong lòng kinh ngạc: “ Đường Quát Biện câu nói vừa rồi kia là có ý gì? Hắn tại sao lại ám chỉ không phải thân sinh huynh muội thì cái gì cũng làm được, chẳng lẽ. . . “
Nghĩ đến trước đó Đường Quát Biện không che giấu chút nào đối Đồ Đan Tĩnh có hảo cảm khen ngợi, Hoàn Nhan Lượng đột nhiên trong lòng cuồng loạn: “ Chẳng lẽ hắn muốn trao đổi hoan ái song phương thê tử? “
Loại chuyện trao đổi thê tử này ở kinh thành trong giới quý tộc thì cũng bình thường, bất quá đối với Hoàn Nhan Lượng thì lấy thân phân địa vị hắn, muốn hoan ái với thê tử người khác, thì có nhiều biện pháp, chẳng cần phải bỏ ra thê tử của mình để trao đổi, nhưng lần này khác biệt, Ca Bích là muội muội của Hoàng đế thân, trước kia hắn dung rất nhiều thủ đoạn mà không có cách nào chạm được trên thân nàng, huống chi Ca Bích là đệ nhất mỹ nhân nhi Kim Quốc, chỉ cần có thể cỡi lên được thân nàng, cho dù phải chấp nhận trả giá cũng không phải là không thể tiếp nhận. . .
Hoàn Nhan Lượng ngẩng đầu lên nhìn cách không xa lắm hai nàng trong hoa viên, cũng không biết Ca Bích cùng Đồ Đan Tĩnh đang nói những chuyện gì, đột nhiên cười đến cả hai bầu vú của hai nàng đều run rẩy, tiếng cưới như chuông bạc nương theo gió nhẹ truyền đến, cào đến trong lòng của Hoàn Nhan Lượng nảy động không ngừng, trong nháy mắt đó hắn phảng phất có thể ngửi được mùi thơm trên thân thể mềm mại củađối phương phát ra ...
-Vương gia…vương gia?
Tống Thanh Thư đem thần sắc của Hoàn Nhan Lượng thu hết mắt, ám chỉ hắn đã ra hiệu rồi, nếu đối phương quả thật đưa ra với loại yêu cầu vô sỉ kia, chính mình sẽ cho hắn biết cái gì gọi là tiến mất tật mang.
Nghe được Tống Thanh Thư kêu lên, Hoàn Nhan Lượng cũng lấy lại tinh thần, trong lòng của Hoàn Nhan Lượng sắc đẹp mặc dù trọng yếu, nhưng về sự nghiệp thì cũng trọng yếu giống như vậy, bởi vậy rất nhanh ánh mắt bên trong của hắn liền thư thái rở lại.
Hoàn Nhan Lượng liền hỏi về chuyện khác:
-Không biết Đường Quát huynh đối với thế cục trong triều hiện nay thì thấy thế nào?
Thế cục trong triều?
Tống Thanh Thư không biết Hoàn Nhan Lượng đến tột cùng có ý gì, thế nên dung lời lẽ trung dung đáp:
-Trước đây trên thảo nguyên người Mông Cổ nổi lên, triều đình lúc đó bởi vì đang muốn dụng binh với Nam Tống, cho nên đối với Mông Cổ không có coi trọng, vì thế khi bị Mông Cổ phản phệ, thì bị mất đi mảng lớn quốc thổ, nhưng hôm nay Hoàng thượng anh minh, lại có Thượng thư lệnh cùng hai vị Thừa tướng đều là người lão luyện, trong quân lại có Vương gia cùng với danh tướng phụ tá, cũng đã dần khôi phục lại được nguyên khí, Đại Kim Quốc lực cũng phát triển không ngừng, đã khôi phục lại được hơn phân nửa thực lực thời kỳ cường thịnh. . .
Còn chưa nói xong, thì Hoàn Nhan Lượng đưa tay ngắt lời nói:
-Đường Quát huynh, bổn vương xem ngươi như người một nhà, cần gì phải dùng loại lời nói khách sáo này để dối gạt ta? Bổn vương quan điểm cùng với Đường Quát huynh hoàn toàn tương phản!
Hoàn Nhan Lượng hai tay chắp sau lưng, nhìn về phía bầu trời bắc phương xa xôi, ngưng trọng nói,
- Kim Quốc những năm qua tuy quốc lực đã khôi phục lại không ít, nhưng vì người Mông Cổ tứ phía lo chinh chiến, chinh phục hết quốc gia này đến quốc gia khác, bây giờ quốc lực của họ có thể nói là quan tuyệt thiên hạ. May mắn là người Mông Cổ trước mắt tinh lực chủ yếu là dồn về phía tây, vậy mà hướng phía trung nguyên cùng với các quốc gia giao chiến thậm chí còn chiếm lấy thượng phong, đến lúc Mông Cổ hoàn thành chinh phục phía tây xong, khi đó tướng chủ lực sẽ điều đến đánh trung nguyên, đây mới thực sự là kiếp nạn của chúng ta bắt đầu."
Tống Thanh Thư nhìn lấy bóng lưng Hoàn Nhan Lượng, trong lòng âm thầm cười lạnh: “ Nếu như ta không nắm rõ mưu đồ của ngươi, nhìn thấy bộ dáng này, nói không chừng còn thật sự cho rằng ngươi là một người trung nghĩa ái quốc ưu dân! ..”
Tuy nhiên Tống Thanh Thư rất nhanh hiểu ra, Hoàn Nhan Lượng mặc dù háo sắc vô sỉ, lại âm thầm có ý đồ không tốt, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có hy vọng quốc gia mình cường thịnh, thậm chí là còn muốn nhất thống thiên hạ.
-Cho nên Đại Kim Quốc nhất định phải cường đại trước khi người Mông Cổ hoàn thành tây chinh mới được!
Hoàn Nhan Lượng đột nhiên thần sắc ảm đạm,
-Chỉ tiếc bây giờ thế cục triều đình bề ngoài thì nhìn thấy phồn vinh, trên thực tế lại sớm đã mong manh như trứng chất chồng.
-Xin chỉ giáo cho?
Tống Thanh Thư vẫn lrất phối hợp làm ra một bộ giật mình.
-Theo như ngươi vừa nói, bệ hạ anh minh thần võ,
Hoàn Nhan Lượng đón đến, trên mặt lộ ra thần sắc xem thường, rồi rất nhanh liền che giấu qua,