THAY CẦU VỒNG BÊN EM


Triền Duy gật gù dứt khoát
"Đời nào con quên được.

Chẳng qua..

con chưa kịp nhớ lại thôi."
Đảng thở ra.
"Nói cho con biết, sau khi xong chuyện thì đi bệnh viện với cậu."
"Bác sĩ từ chối tiếp nhận ca này."
"Tại sao?"
"Ơ Bởi vì, vết thương nói không muốn đi bệnh viện."
Thằng nhóc lỳ lợm này, cố tình nói vòng vo để tránh việc đi bệnh viện đây mà.
Triền Duy lại tiếp tục, lần này nói bằng giọng khẳng định.
"Vết thương chỉ xoẹt nhẹ qua trán thôi, không đập vào đầu, không nguy hiểm, không cần thiết phải đến bệnh viện."
Anh hầm hầm đá vào mông Triền Duy.
"Không được cãi.

Cãi cậu núi đè."
Cậu đè thì có chứ núi nào đè.

Thầy hiệu trưởng bước ra cắt đứt cuộc đối thoại tình thương mến thương của hai cậu cháu.
"Em Chào thầy ạ!"
Thường Đảng lễ phép nhìn ông thầy già đã từng là chủ nhiệm viên dạy lớp mình nay trở thành hiệu trưởng, anh kính cẩn lễ phép chào.
"Em là Thường Đảng phải không? Chà, lớn tướng bảnh trai phết nhỉ."
"Vừa nhìn đã nhận ra, thầy rất có ấn tượng mạnh với em trong số các bạn học sinh năm đấy."
Thường Đảng đắc chí giao tiếp bằng mắt với cháu trai mình.
Thấy chưa, lúc nhỏ cậu mày đây cũng nổi tiếng phết đấy.
Còn chưa thích chí xong thầy đã tạt cho anh một xô nước biển mặn chát.
"Thầy còn nhớ có lần em treo quần bạn học cùng bàn với mình lên cây bàng trước trường học."
Biểu cảm Thường Đảng bất ngờ sượng trân.
"Giao cho em trách nhiệm đi phát đồng phục văn nghệ cho lớp, em lại lén lút đổi đồng phục nam sang đồng phục váy ngắn của nữ rồi nói với các bạn rằng đây là quy định bắt buộc của trường học."
"Hôm biểu diễn văn nghệ ấy trường được một trận cười vỡ vụng."
"PHÌ!"
Triền Duy bịt mồm lại để không phát ra tiếng cười thành tiếng, cậu quay sang nhìn ông cậu của mình đang cố giả vờ bình ổn rồi thì thầm.
"Con biết sao cậu lại nổi tiếng đến thế rồi.

Tuổi học trò của cậu thật huy hoàng."
Thường Đảng đưa tay hất cái mặt đáng ghét của cháu trai mình sang một bên, cảnh báo.
"Không được học theo."
Triền Duy mím môi đắc chí.
"Nào có, con là học sinh gương mẫu đấy nhé."
"Nếu con gương mẫu thì cậu của con đã không đứng ở đây rồi."
Triền Duy bị chặn họng.
"..."
Khi thầy hiệu trưởng kể trong vân vân mây mây tội trạng của Thường Đảng, ông mới chợt nhớ ra chủ để chính.
Mang gương mặt có hơi bất ngờ nhìn Đảng.
"Ủa? Mà sao em lại ở đây?"
Đảng và Duy.
"..."
Thường Đảng lễ phép nói.
"Em là cậu của Triền Duy ạ, vừa nãy là thầy gọi em đến."
Thầy tròn môi ầu ầu một tiếng rồi gật gù đầu hiểu ý.
"À! Thì ra em là cậu của Duy..


thảo nào.."
Đảng và Duy tò mò đồng thanh.
"Thảo nào như thế nào ạ?"
"Thảo nào phong cách đánh bạn của hai đứa y chang nhau."
Sau đấy thầy lại mồi thêm một câu.
"Không chừa cho con nhà người ta cơ hội để thở."
Thường Đảng và Triền Duy đồng loạt nín họng.
"Thầy hiệu trưởng!"
Thầy hiệu phó vội vã bước đến với vẻ mặt gấp gáp và hơi nghiêm trang nói với thầy hiệu trưởng.
Thầy hiệu trưởng nhìn thầy hiệu phó ồn ồn nói.
"Tôi bảo thầy đến phòng y tế đưa em học sinh kia đến đây mà."
Có hai phòng y tế của nam và của nữ riêng biệt.
Thầy hiệu phó gật đầu không giấu được nỗi lo lắng.
"Vừa nãy tôi có vào phòng y tế tìm em ấy..

nhưng hoàn toàn chẳng nhìn thấy thằng bé đâu nữa."
Hiệu trưởng và Thường Đảng ngạc nhiên rồi cau mày.
"Tại sao lại không thấy, em ấy đi đâu?"
"Một bạn nữ trông thấy em thấy leo ra ngoài cửa sổ phòng y tế rồi âm thầm trèo tường rời khỏi trường học rồi."
"Cái gì?"
Hiệu trưởng kinh ngạc thốt lên.
"Vậy em ấy tên gì, là học sinh lớp nào?"
Thầy hiệu phó nản chí lắc đầu.
"Vừa nãy tôi có hỏi các giáo viên trong trường nhưng chẳng ai quen biết hoặc thậm chí là từng nhìn thấy em học sinh ấy lần nào cả.


Dường như em ấy không học trường của chúng ta."
"Không học trường chúng ta, vậy tại sao lại vào trường chúng ta?"
Thầy hiệu trưởng vừa dứt lời, mọi ánh mắt bỗng dưng đều đổ dồn về hướng Triền Duy, ngay cả Thường Đảng cũng không ngoại lệ.
Thầy điềm tĩnh nhìn cậu.
"Triền Duy, em hãy kể lại tường tận vụ việc xảy ra giữa em và nam học sinh kia đi."
Sau khi Triền Duy kể xong, mọi người ở đấy đều ngoác mồm kinh ngạc.
Con dao của thanh niên vừa nãy cũng đã được thầy thể dục thu lại rồi đưa lên trước bàn.
Triền Duy không muốn Hiển Thi bị lôi cùng vào mấy vụ việc phức tạp nhọc tâm này, lưỡng lự không biết cô có muốn bị cậu kéo vào không? Đành quyết định giữ bí mật đến khi hỏi ý kiến nhỏ lưu manh đã.
Tính ra cô cũng đã cứu cậu một mạng, còn chưa nói lời cảm ơn thì người ta đã được đưa vào phòng y tế rồi.
Đến bây giờ cứ cảm thấy trong lòng bức bối nôn nao và có chút áy náy.
Thầy hiệu trưởng với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Tuy chỉ thu được lời tường thuật Từ một phía, nhưng chuyện này nghiêm trọng hơn thầy tưởng đấy."
Thầy thể dục nhìn hiệu trưởng.
"Thưa thầy, chuyện này chúng ta có nên báo công an?"
"Em ấy đã thất bại lần một, có khi lại chuẩn bị kế hoạch để nhắm đến Triền Duy lần hai?"
Triền Duy mím môi nhìn về hướng ông cậu đang cau mày của mình.
Cần gì phải báo nữa, có ông công an ngồi lù lù ở đây rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi