THAY CẦU VỒNG BÊN EM


"Phòng hiệu trưởng phải không? Cậu đi thẳng đến cuối dãy hàng lang rồi chuyển sang hướng bên phải, căn phòng đối diện với cửa sổ lớn chính là phòng hiệu trưởng."
Một thanh niên có một nốt ruồi nhỏ ở đầu mũi nhiệt tình chỉ hướng cho Hiển Thi.

Cậu nhìn cô với đôi mắt cảm thán thích thú.

Lòng thầm ngưỡng mộ không biết quý ông quý bà nào lại tạo ra một cô gái có nét đẹp đặc biệt như vậy, một vẻ xinh xắn thuần khuyết, tinh tế đến xao xuyến.
"Cậu là học sinh mới chuyển đến trường này à?"
Hỏi vậy thôi nhưng cậu biết chắc cô nàng này mới chuyển đến rồi.

Với một cô gái xinh đẹp như thế này, không ít thì nhiều nhất định sẽ có tiếng trong trường.

Mà nếu đã có tiếng rồi thì sao cậu lại không biết được chớ.
Hiển Thi gật đầu, sau đấy cảm ơn rồi quay lưng bước đi.
Để lại Tượng Minh với ánh mắt vẫn còn say mê lưu luyến chưa muốn rời.
Minh thì thầm với chính mình.
"Nhìn mái tóc dài bồng bềnh nhẹ nhàng bay từ đằng của cô nàng kìa, muốn bắt cóc mang về nhà nuôi quá đi."
"Không được như vậy đâu! Làm như thế là phạm pháp đấy nha nhóm trưởng."
Một tiếng nói trêu chọc không biết từ lúc nào xuất hiện đằng sau Tượng Minh khiến cậu dựng cả tóc gáy, giật hết cả mình.

E thẹn như thiếu nữ, tai cậu đỏ như trái cà chua chín mọng nhìn hai người một nam một nữ vừa trêu chọc mình.
"Đã có kết quả bài kiểm tra chưa?"
Tượng Minh lập tức chuyển sang chuyện khác để giảm bớt sự xấu hổ.
Hai người họ đột nhiên nhìn nhau, đôi mắt chợt phát sáng lên niềm vui sướng rồi nhìn sang Minh, cô gái cười tươi.
"Nhóm trưởng đoán xem nhóm chúng ta xếp hạng bao nhiêu trong bảng thành tích thí nghiệm hóa học."
Tượng Minh trầm ngâm suy ngẫm một lát.
"Chắc không tệ đến mức xếp hạng bảng dưới thứ mười đâu nhỉ? Có lẽ là thứ tám chăng?"
Suy luận một lát Minh lại đâm ra đoán bừa.
"Nhóm trưởng lại bật chế độ khiêm tốn rồi." Chàng trai bên cạnh cười.
"Là thứ nhất!" Cô gái không nhịn được hào hứng nói.
"Quào! Hai người không đùa tôi chứ?" Tượng Minh nheo mắt rồi lại nhẻn môi cười.
"Chiến thắng ngoạn mục này tất cả đều là nhờ nhóm trưởng chỉ dẫn chúng tôi hết đấy!"
"Chắc chắn lần này phải tổ chức một bửa tiệc lớn để chúc mừng thành công năm nay.

Và đặc biệt, vì chúng ta may mắn có được một người chỉ dẫn tài hoa là nhóm trưởng đây."
Hai người đứng hai bên Tượng Minh, vừa nức nở tấm tắc khen, vừa lấy hai tay vẫy vẫy mừng chiến thắng.
Tượng Minh được khen lại tằng hắng nhẹ giọng.
"Là nhờ công mọi người cố gắng rất nhiều đấy thôi! Chiến thắng của tất cả chúng ta mà."
"Nhóm trường lại bật chế độ khiêm tốn lần hai rồi!"
Cả ba cùng nhìn nhau cười, tâm trạng vui vẻ phấn khởi.
Đột nhiên có âm thanh từ phòng âm nhạc phát ra, ồn ào chói tai khiến cả ba đều giật mình.
"Ai đang hát vậy?" Tượng Minh còn chưa hoàn hồn chỉ tay vào căn phòng đang phát ra tiếng nhạc.
Cô gái bịt tai lại vì không thể chịu được giọng ca kinh khủng đấy, "Nhóm trưởng chưa biết gì sao? Đấy là Thảo Mai đang tập ca để ngày mai chào mừng Triền Duy đạt giải nhất cuộc thi Thanh niên IT trở về đấy!"
"Tiết mục văn nghệ của trường Thảo Mai lại một mực giành hát chính, trong khi..

giọng của cô ấy..

thôi không nói nữa."
Cô dừng lại, xém tí nữa thì nói ra câu.

Giọng hát như thảm kịch rồi.
"À!"

Tượng Minh bất ngờ à một tiếng, nhưng trong lòng lại cảm thấy phấn khích tột độ.
Triền Duy ơi, Triền Duy.

Lần này người đẹp đột kích tấn công, để tôi xem cậu còn đường nào để chạy.
"Triền Duy giỏi thật.

Vượt qua bao nhiêu đối thủ tài giỏi để thành công bước đến đích.

Tôi xem mà hồi hộp muốn bay cả tim ra ngoài luôn!"
Chàng trai bịt tai lại nói lớn khi tiếng nhạc quá chói.
"Nói chi nữa.

Cậu ấy bây giờ là niềm tự hào vinh dự của trường ta rồi!" Cô gái bịt tai lại đáp lời tiếng càng lớn hơn.
"Ấy! Nhóm trưởng Tượng Minh, kia hình như là Nguyệt Anh lớp cậu phải không?"
Chàng trai hồ hởi chỉ tay về hướng một thiếu nữ đang tiến đến gần.
Nguyệt Anh không nhìn ba người họ.

Cô bước thẳng vào phòng âm nhạc nơi bắt nguồn thứ tạp âm chết người ấy.
Ba người nhóm Tượng Minh thấy vậy tò mò tám chuyện nấp sau cửa lén lút rình rập.
"CẠCH!" Âm thanh đột ngột tắt đi, chỉ còn lại sự yên lặng chết chóc đến rùng rợn.
Một tiếng hét chói tai vang lên.


Thảo Mai tức giận đến nỗi nguyên bản mặt đỏ lừ lừ, cô phồng má nghiến răng quát người vừa cắt đi nguồn cảm hứng đang dạt dào cảm xúc của mình.
"Nguyệt Anh! Sao cô dám tắt loa của tôi."
Nguyệt Anh bình thản nghiêm giọng.
"Vừa nãy hai lần tôi đã nhắc nhở cậu phải giảm âm thanh, nhưng cả hai lần cậu đều phớt lờ lời cảnh báo của tôi.

Sẽ không còn lần thứ ba cho sự tái phạm nào của cậu nữa đâu!"
"Tôi..

thì..

tôi..

giảm âm lượng giọng ca của tôi sẽ không còn được hay như ban đầu nữa." Mai ấp úng phân bua.
"Hay hoặc không chẳng phải do âm lượng lớn hay bé, tất cả bắt nguồn từ chất giọng của cậu mà ra thôi!"
Nguyệt Anh nghiêm nghị nói tiếp "Cậu đang làm phiền các học sinh khác học tập, làm phiền không gây phiền hà đến người khác nữa."
Thảo Mai nghe xong nổi giận đùng đùng, cô đập mạnh mic xuống bàn rồi hầm hầm bước ra khỏi phòng âm nhạc, lòng chỉ biết mắng thầm.
Đợi đấy Nguyễn Huyền Nguyệt Anh, rồi có ngày tôi sẽ trả lại cô nỗi nhục này!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi