THAY CẦU VỒNG BÊN EM


Triền Duy nghe được có tung tích của Hiển Thi thì kích động vô cùng, đến nỗi không chú ý đến câu "cô bạn gái của cậu."
"Cô ấy ở đâu?"
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc.
"Cậu biết sòng bạc lậu tên" Ăn Gian "chứ? Đàn em của tôi thấy cô ấy một mình đi vào đấy."
"Sòng bạc.

Cậu có chắc là cô ấy không vậy?"
"Chắc mà, tên đấy còn chụp lại ảnh nữa.

Để tao gửi mày."
Triền Duy cau mày nhìn vào tấm ảnh mờ mịt kia.
Trong hình là một cô gái với dáng phía sau.

Nhưng chỉ cần nhìn phía sau thôi Triền Duy cũng không thể nào nhầm lẫn được.
Chính xác là Hiển Thi!
Cô ấy đi vào sòng bạc làm gì?

Chưa đợi Triền Duy hết bàng hoàng, bên kia tiếp tục bồi thêm.
"Không chỉ nơi ấy thôi đâu, cô gái bạo gan của cậu còn đi vào nhiều sòng bạc lậu khác nữa."
Triền Duy đứng phắt dậy, khiến cho chiếc ghế đang ngồi đột nhiên mất thăng bằng ngã xuống tạo nên tiếng động chói tai lớn.
"Gửi tôi địa chỉ của cô ấy đi, tôi qua đấy liền."
Đầu dây bên kia lại yên lặng một thoáng.
"À chuyện này..

cái thằng ngố đấy làm mất dấu bạn gái mày rồi."
"Sao?"
"À! Bạn gái mày phát hiện ra có người đang theo dỗi mình nên nhân lúc có góc khuất, cô ấy bước nhanh ra rồi cho hắn một đấm trời giáng vào mắt, sau đấy mất tăm tung tích rồi."
Triền Duy..
Đã từng thử qua cảm giác thống khổ này.
Thanh niên tiếp tục.
"Đừng nói bạn gái của mày là con gái cưng của một xã hội đen khét tiếng đấy đấy?"
"Hai bọn bây định tạo ra câu chuyện tình giữa chàng sinh viên suy tình và con gái lạnh lùng của ôm trùm à?"
Triền Duy kìm chế để mình không phải phát ra tiếng sủa truyền đến đầu dây bên kia.
"Vậy gửi tôi địa chỉ lúc lạc mất dấu cô ấy, lần này để tôi tự tìm."
Khi Triền Duy quay trở lại lớp để xin nghỉ buổi học hôm nay thì cậu chợt kinh ngạc đến mức tưởng chừng như gặp ảo giác.
Hiển Thi đã đứng trong lớp với đồng phục học sinh thanh tú trên người.
Gương mặt vương lên sự mệt mỏi và phờ phạc, thiếu đi sức sống sinh động và và ánh sáng long lanh trong đôi mắt cuốn hút ấy.
"Cô đi đâu mấy ngày nay vậy?"
Triền Duy hỏi còn chưa thể đợi Hiển Thi phản ứng lại cậu tiến nhanh về phía trước, nắm lấy cánh tay cô lật qua lật lại lật lên lật xuống như nướng bánh tráng.
"Cô không bị thương ở đâu chứ?"
Hiển Thi ngạc nhiên trước sự sốt sắng hỏi han của cậu, cố lảng tránh đi ánh mắt dò xét của Triền Duy.
"Tôi không sao?"
Triền Duy vẫn không buông tha, cậu lật tay cô rồi lại nắm hai vai cô, xoay cô liên tục mấy vòng.
Hiển Thi cũng buông thỏng để mặc cậu ta xoay chán thì thôi.
"Cô đi đâu biệt tăm mấy ngày nay vậy?"
Đáp lại sự lo lắng của Triền Duy, Hiển Thi điềm tĩnh trả lời.

"Đi du lịch thôi."
"Đi du lịch?"
Triền Duy mím môi trong lòng vừa tức giận vừa ấm ức.
Rõ ràng đây là cô đang nói dối nhưng cậu lại không thể vạch trần được, tại sao Hiển Thi lại vào những khu vực nguy hiểm không dành cho nữ sinh như thế chứ?
"Hiển Thi!"
Tiếng gọi của Nguyệt Anh vừa cất lên thì Triền Duy đã nhìn thấy cô bổ nhào về phía Hiển Thi, vòng tay ôm chặt lấy cô nàng nghẹn ngào.
"Hiển Thi, cậu đi đâu không liên lạc được mấy ngày nay vậy? Cậu làm tôi lo lắm đấy."
Hiển Thi dường như đột ngột bị Nguyệt Anh ôm chồng lấy thì sững sờ đờ người kinh ngạc.

Cô không nghĩ khi cô lẳng lặng bỏ đi, có người sẽ lo lắng lo mình.
"Lo lắng ư? Thật ư?"
"Đương nhiên sẽ lo lắng cho cậu rồi, vì chúng ta là bạn mà."
"Bạn ư?"
"Tôi ư?"
Hiển Thi thều thào lặp lại những câu ấy tưởng chừng như mình vừa nghe nhầm, tưởng chừng như đang nghi hoặc không tin.
Nguyệt Anh cảm thấy Hiển Thi hơi lạ, cô buông Hiển Thi ra, nhìn vào cô.
"Hiển Thi?"
Triền Duy tinh tế để ý, khi Hiển Thi nói câu ấy, ánh mắt cô ánh lên một vẻ đau thương buốt giá muốn che dấu đi.
Hiển Thi cố gượng cười.

Thà không cười, nỗi đau còn có thể chống chế giấu được.

Một khi đã cười, nỗi đau trong ánh mắt cô hiện lên như màn đêm bao phủ toàn bộ khu rừng tĩnh mịch.
"Cảm ơn!"
Nguyệt Anh và Triền Duy nhìn cô không rời, ngạc nhiên cũng có, bất ngờ cũng có, càng lo lắng cho cô nhiều hơn.
Khi Hiển Thi bước ra khỏi lớp, Triền Duy bám theo sau cô.
"Hiển Thi!"
Cậu bước lại gần cô.
Hiển Thi tránh né lùi mấy bước ra phía sau.

Ngay cả ánh mắt cũng không nhìn thẳng vào cậu.
"Chuyện gì xảy ra với cô vậy, nói tôi nghe được không?"
"Không có chuyện gì cả!"
Hiển Thi hờ hững trả lời.
Thời tiết hôm nay đặt biệt âm u, mây đen vây kín màu xanh hài hòa thường ngày của bầu trời, cảnh vật ám lên một màu xám buồn tẻ.
Từng giọt mưa tí tách tí tách bắt đầu thi nhau thích thú rơi xuống những tán lá xanh mơn mởn.
Dần dần hạt mỗi lúc càng trĩu nặng hơn, mưa lớn khiến khung cảnh trở nên u uẩn, khi nhìn ra ngoài của sổ càng thêm mờ mịt tối tăm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi