THAY CHỊ GẢ ĐẠI GIA

Trans: Cam

Beta: Hoàng Lan

Cảnh cuối cùng trong "Năm thứ ba khi anh rời đi" là sau khi Cố Tình biết được Trình Niên xảy ra chuyện, ở nhà quàn diễn ra một màn kịch khóc lóc đau thấu tận tâm can.

Cảnh này xuất hiện ở ngay khúc đầu của toàn bộ câu chuyện, nhưng đạo diễn cố ý xếp nó vào cảnh cuối cùng.

Sắp xếp như này cũng là để cho Bạch Nhân sau khi trải nghiệm hoàn toàn nội dung phim, càng hiểu thêm về tình cảm của Trình Niên và Cố Tình, trở lại diễn đạt, có thể sẽ tạo ra được hiệu quả không tưởng.

Để khơi gợi cảm xúc, Bạch Nhân tự nhốt mình trong phòng từ mấy ngày trước, không gặp bất kỳ người nào, chỉ để cho Đường Tạp đưa cơm đúng giờ, tất nhiên Trần Hoài Kiêu cũng không quấy rầy cô.

Cảnh diễn này yêu cầu cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, nếu như người diễn viên không thể nhập tâm, thì sẽ không cách nào khiến cho công chúng đồng cảm.

Nếu như công chúng không đồng cảm, tỷ suất bỏ rơi bộ phim sẽ vô cùng cao.

Buổi tối, Trần Hoài Kiêu về đến nhà, Đường Tạp vẫn chưa rời đi, ở ngoài cửa sau vườn hoa chờ anh.

"A Nhân vẫn ở trong phòng?"

"Thưa vâng."

Đường Tạp đón bộ đồ vest mà anh thay ra, treo trên móc quần áo, nói với vẻ lo âu: "Mấy hôm nay mợ chủ ăn uống càng lúc càng ít, một ngày hình như chỉ ăn một bữa, nhốt mình ở trong phòng cũng không biết làm gì, tôi thấy hơi lo cho mợ ấy."

Trần Hoài Kiêu có phải không biết đâu, Bạch Nhân không chỉ muốn gầy dựng tâm trạng, còn muốn thay đổi luôn cả trạng thái tinh thần của mình, nói trắng ra... chính là Cố Tình ở giới hạn đỉnh điểm gần như tuyệt vọng.

Mà trạng thái tinh thần này tuyệt đối không phải hóa trang là có được, nếu muốn như thật, cô phải thật sự trải qua cảm giác sinh ly tử biệt.

Khoảng thời gian này, Trần Hoài Kiêu bất kể là đi làm hay gặp khách hàng, lúc nào cũng lòng dạ không yên, vô số lần hối hận vì đã để cho Bạch Nhân thử nghiệm kiểu như thế này.

Anh quá lo lắng cho cô.

"Hôm nay cô ấy đã ăn chưa?"

"Vẫn chưa, mợ bảo tôi đừng làm phiền."

Trần Hoài Kiêu gật gật đầu, đi tới phòng bếp kiểu mở, lấy tạp dề làm bếp cột lên người mình, chuẩn bị nấu cơm.

Đường Tạp nhìn tạp dề làm bếp hoa nhí choàng bên ngoài áo sơ mi trắng của Trần Hoài Kiêu, cực kỳ nghi ngờ tài nấu ăn của Trần Hoài Kiêu: "Cậu chủ, cậu biết nấu cơm hả?"

Trần Hoài Kiêu chống nạnh hai bên hông, nhìn nồi niêu xoong chảo bên trên tủ kệ: "Có lẽ biết."

"Có lẽ?"

"Bước đầu tiên, có phải là châm lửa?"

Đường Tạp đi tới, hướng dẫn: "Bước đầu tiên nên đổ dầu."

Trần Hoài Kiêu đổ dầu vào chảo, sau đó bật lửa: "Bước tiếp theo thì sao?"

"Không phải... cậu chủ, đồ ăn đâu?"

Anh hỏi ngược lại với Đường Tạp: "Đồ ăn đâu?"

Đường Tạp cạn lời mở tủ lạnh hai cánh ra: "Thưa cậu chủ, cậu còn chưa nghĩ ra nấu món gì, cậu đổ dầu cái gì chứ hả?"

"Không phải anh bảo bước đầu tiên là đổ dầu à?"

Rốt cuộc Đường Tạp cũng hiểu ra, trên đời này chuyện thật sự khiến cho Trần Hoài Kiêu không giỏi... thì đó chính là nấu ăn!"

"Thưa cậu chủ, cậu tính nấu món gì?"

Trần Hoài Kiêu vô cùng hiểu rõ năng lực bản thân: "Mì trứng cà chua đi, lúc trước cô ấy cứ hay đi lên trấn trên ăn món này."

"Vậy cậu phải chuẩn bị rửa cà chua, đập trứng."

Đường Tạp cực kỳ kiên nhẫn nắm tay chỉ dẫn từng bước nấu ăn cho Trần Hoài Kiêu. Rốt cuộc, bốn mươi phút trôi qua, một tô mì trứng nấu cà chua thơm ngát đã nấu xong.

Nhìn mì sợi trong tô này có màu sắc hơi kỳ lạ, Đường Tạp nuốt nước miếng một cái.

Mợ chủ đói rồi ăn gì cũng thấy ngon, chắc, chắc là sẽ không để ý đâu... nhỉ.

Trần Hoài Kiêu còn đặc biệt ép cho cô một ly nước dưa leo, đặt chung một khay với tô mỳ trứng cà chua, lên lầu đến trước cửa phòng.

Anh đang định gõ cửa, sau giây phút trầm ngâm, anh gọi Đường Tạp lên, đưa khay cho anh ta: "Anh đưa đi."

"Cậu không gặp mợ chủ hả, hai người đã lâu lắm rồi không gặp mặt nhau."

"Cô ấy chịu nhiều khổ cực là vậy, không thể để công dã tràng..."

Lúc Đường Tạp gõ cửa, Trần Hoài Kiêu đã đứng ở ngay cầu thang xoắn ốc, không để cho cô nhìn thấy.

"Thưa mợ, ăn chút cơm tối đi ạ, đã suốt một ngày mợ không ăn cơm rồi."

Giọng nói của Bạch Nhân rõ ràng là có hơi khàn: "Tôi không đói."

"Đây là mì trứng cà chua, rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ khẩu vị, mợ cứ nếm thử một chút đi ạ."

Chỉ chốc lát sau, cánh cửa phòng mở ra, Đường Tạp nhìn thấy Bạch Nhân mà hoảng sợ ngây người.

Cô gái không còn vẻ yêu kiều xinh đẹp và nở nang gợi cảm như vốn có.

Vào thời điểm này, sắc mặt cô tái nhợt, người gầy như que củi, tựa như đóa hoa thủy tinh mong manh yếu ớt, chỉ chạm vào là sẽ vỡ tan.

Anh ta quả thật không biết rốt cuộc là mấy ngày nay cô sống kiểu như nào.

"Cảm ơn anh, Đường Tạp, tôi thích ăn mì trứng cà chua." Cô nói xong, bưng khay quay vào phòng, khép cửa lại lần nữa.

Đường Tạp thở phù một hơi, xoay người đi đến chỗ khúc ngoặt cầu thang, Trần Hoài Kiêu ngồi trên bậc thang đưa lưng về phía cửa phòng, giọng trầm tĩnh, luống cuống hỏi: "Tôi không dám nhìn cô ấy."

"Thưa cậu chủ..."

Trần Hoài Kiêu cúi đầu châm thuốc, bàn tay khẽ run rẩy, hỏi với vẻ kiềm chế: "Có phải cô ấy đã gầy đi không?"

"Mợ chủ rất tốt, cậu đừng lo lắng."

Trần Hoài Kiêu siết chặt hộp quẹt, cúi đầu nhìn từng bậc cầu thang: "Cô ấy cần phải kiên cường, để đạt được yêu cầu mà bản thân muốn có, tới mạng sống cũng không màng tới, nào có quan tâm người khác có đau lòng vì cô ấy hay không."

Nội tâm Đường Tạp chấn động không gì so sánh được, đó là vì anh ta đã quen biết Trần Hoài Kiêu biết bao nhiêu năm, lần đầu tiên nhìn thấy anh đau lòng thành dáng vẻ này.

...

Mấy ngày đó, Trần Hoài Kiêu tan làm sớm, bắt đầu nghiêm túc học Đường Tạp cách nấu cơm hầm canh.

Bắt đầu học từ con số không, đủ các bữa ăn đầy chất dinh dưỡng, món ăn vặt điểm tâm phơi sấy, anh nên học đều học tới cùng, ngày nào cũng thay đổi đủ kiểu món ăn nấu cho Bạch Nhân, thế mà học thành một người có tay nghề nấu ăn cao siêu.

Cuối cùng, "Năm thứ ba sau khi anh rời đi" cũng đã chào đón cảnh phim đóng máy.

Cảnh này quay trong nhà quàn, liên tục mấy ngày, Cố Tình vẫn không chấp nhận được tin Trình Niên qua đời, một mực khẳng định thi thể ở nhà tang lễ không phải là anh, chưa từng đặt chân đến.

Sau cùng, khi di thể của Trình Niên sắp sửa được hỏa thiêu, cô điên cuồng lao đến.

Trong căn nhà xác lạnh như băng, Cố Tình đã gầy rộc không còn ra hình người, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Nhìn gương mặt gầy gò, xương gò má lõm xuống và đôi môi không có sắc máu của cô, mọi người có thể mường tượng được ngay lập tức, rốt cuộc cô đã sống qua mấy ngày nay như thế nào.

Đôi con ngươi đen láy của cô cũng mất đi nét lấp lóa ngày thường, ảm đạm vô thần, chỉ có người mang nội tâm vừa rơi vào địa ngục thì mới tiều tụy thành dáng vẻ này.

Đạo diễn Hứa nhìn Bạch Nhân đang từ từ xuất hiện trong ống kính, tim điên cuồng rộn rã.

Ông cho Bạch Nhân mấy ngày để cô đi tìm hiểu nỗi đau khổ của tận cùng khi mất đi tình cảm chân thành của Cố Tình, nhưng ông tuyệt đối không nghĩ tới, Bạch Nhân có thể biến mình trở thành dáng vẻ như hiện tại!

Cô quả thật chính là một Cố Tình khác bằng xương bằng thịt!

Cô diễn viên này... trình độ cực kỳ cao!

Cố Tình đi đến trước di thể của Trình Niên, run rẩy chìa đầu ngón tay tái nhợt, muốn kéo tấm vải trùm che trên cơ thể anh, nhưng vừa chạm vào tấm vải trắng kia, cô giống như bị điện giật... lại rụt tay quay trở về.

Khoảnh khắc đó, đáy mắt cô chứa sự sợ hãi, có sự bất kham, có cả nỗi bi thương cuộn trào mãnh liệt ập tới...

Nhiều cảm xúc như vậy, được cô dùng rất nhiều lớp lang tình cảm diễn đạt.

Sau cùng, rốt cuộc cô cũng vén tấm vải trắng lên.

Trần Hoài Kiêu cứ nằm bất động như thế ở trước mặt cô, anh tươi tỉnh là thế, giống như vô số lần nằm ngủ bên cạnh cô vậy...

Bạch Nhân che miệng, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, nỗi đau mất đi tình yêu quan trọng nhất cuộc đời gần như khiến cho cô ngạt thở, cô nhào qua ôm lấy anh và khóc sướt mướt, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng khàn khàn vô cùng tuyệt vọng.

Cô ra sức ôm người đàn ông vào lòng, liều mạng xoa xoa nắn nắn làm ấm thân thể đã lạnh đi mấy ngày của anh, cô muốn làm ấm người anh, muốn anh sống lại lần nữa.

"Em cầu xin anh, cầu xin anh mà..."

"Anh à, cầu xin anh tỉnh lại đi, anh đừng ngủ nữa có được không?"

"Anh tỉnh dậy, hôn em lần nữa có được không anh?"

Tuyệt vọng, một nỗi tuyệt vọng vô bờ bến, lây sang tất cả mọi người có mặt tại nơi ấy.

Phó đạo diễn nghe Bạch Nhân gào lên một tiếng “anh”, đây không phải lời vốn có trong kịch bản, vốn là muốn cắt ngang, nhưng đạo diễn Hứa lập tức dùng ánh mắt ngăn anh ta lại.

Cảnh quay ngắn gần như hoàn hảo, là màn biểu diễn tự nhiên nhất của Bạch Nhân, là phần mà do chính bản thân cô tự mình thể nghiệm trước nỗi đau.

Cô khóc không phải do mất đi Trình Niên, cô khóc cho tình yêu chân thành của mình, cho người đàn ông mà cô cất giấu trong lòng...

Sau cùng, đạo diễn hô lên: "Cắt!"

Bộ phim hoàn toàn kết thúc, tất cả mọi người xôn xao nhốn nháo, cùng nhau vỗ tay, vây quanh và hoan hô cho một cảnh quay cuối mỹ mãn.

"Mọi người đã vất vả rồi!"

"Cuối cùng cũng đã kết thúc rồi! Vui mừng quá đi mất!"

"Đừng ai đi nha, tối nay đã đặt bàn ở nhà hàng Thế Kỷ, mọi người cùng đến ăn mừng!"

Trên gương mặt mỗi người đều mang theo nét hân hoan vui mừng, chỉ có Bạch Nhân vẫn chưa thoát khỏi nỗi ưu sầu.

Cô ôm Trần Hoài Kiêu vào lòng thật chặt, nước mắt rơi xuống lã chã, làm ướt vạt áo trước ngực anh.

Trần Hoài Kiêu không nhúc nhích mà cũng không nói chuyện, chỉ trầm mặc lẳng lặng nhìn cô, để mặc cho cô bộc phát nỗi ưu tư.

Cả thế giới đều đang mỉm cười, nhưng cô vẫn đang đắm chìm trong niềm đau thương vô hạn khi mất đi tình yêu thật sự.

Trần Hoài Kiêu nhìn gương mặt đang chảy nước mắt của cô: "A Nhân à... em khóc làm lòng anh tan nát."

Lúc này Bạch Nhân mới từ từ lấy lại tinh thần, nhìn người đàn ông vô cùng dịu dàng với mình ở ngay trước mặt, cô vồ vập hôn anh.

Trần Hoài Kiêu phối hợp cùng cô, nhẹ nhàng an ủi cô một hồi, sau đó mới dẫn cô đi tránh hết tất cả mọi người, đưa cô đến bên chiếc ghế sô pha trong phòng nghỉ.

Nước mắt vẫn chưa ngừng rơi trên đôi mắt Bạch Nhân, u uất chất chứa liên tiếp mấy ngày, khiến cho nỗi ưu tư của cô vào thời khắc này gần như sụp đổ.

Trần Hoài Kiêu khụy gối trước mặt cô, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, dịu giọng an ủi: "Được rồi Đuôi Sam Nhỏ, anh trai không chết, còn ở đây này."

Bạch Nhân của khoảnh khắc này, thật sự không so đo một thứ gì.

Người cũ, người thay thế, báo thù rửa hận… gì đó, cô đều không quan tâm. Cô chỉ cần người đàn ông cô yêu nhiều năm có thể sống an ổn trên thế gian này, đã là quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

"Trần Hoài Kiêu, anh sẽ không giống như Trình Niên rời bỏ em thế này chứ, đúng không?"

"Tuyệt đối không. Sau này anh sẽ không làm chuyện nguy hiểm, đua xe, trượt tuyết trên núi cao... anh không làm nữa, vậy em đã an tâm chưa?"

"Em không muốn anh giống như Trình Niên từ bỏ niềm yêu thích, nhưng em muốn anh bảo đảm với em anh phải giữ an toàn..."

"Anh cam đoan." Trần Hoài Kiêu hôn lên tay cô: "Em ở bên cạnh anh, anh sẽ quý trọng mạng sống, quý trọng từng phút giây trong phần đời còn lại khi có em."

Bước ra khỏi phòng nghỉ, nhân viên đoàn phim cùng với các diễn viên lo lắng nhìn cô: "Bạch Nhân, cô không sao chứ?"

"Vừa nãy còn có chút chưa trở lại bình thường, bây giờ không sao rồi."

"Phản ứng khi nãy của cô, thật sự đã khiến cho bọn tôi sợ mất vía."

"Phải đó phải đó, nhưng mà mấy ngày không gặp, cô đã gầy thành thế này rồi."

Bạch Nhân mỉm cười với bọn họ: "Cũng may là đã quay xong rồi, vẫn còn có thể mập trở lại được."

"Tối nay nhất định phải ăn nhiều thêm chút đó!"

"Không thì, bọn tôi giám sát cô ăn!"

Đi ra khỏi phim trường, Bạch Nhân ngồi vào chiếc Maybach đen của Trần Hoài Kiêu, Đường Tạp ngồi ở ghế lái nhìn gương mặt Bạch Nhân đã khôi phục lại nét cười, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Nhất định phải nghỉ ngơi đàng HSu khi quay xong bộ phim này, mợ chủ đúng thật là quá gầy rồi ạ."

Bạch Nhân liếc nhìn Trần Hoài Kiêu ngồi cạnh bên với vẻ chán ghét: "thực đơn gớm ghiếc mỗi ngày không trùng lặp, có thể không gầy được sao?"

Mặt Trần Hoài Kiêu không biến sắc lên tiếng: "Đường Tạp, nói anh đó."

Đường Tạp:...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi