THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Ngay sau đó bên ngoài truyền đến giọng nói của người đàn ông: "Các cô đừng trách tôi vô tình, muốn trách cũng trách các cô vô dụng, bản thân không tác động được đến Lý Hào Kiệt, chẳng qua là thứ bỏ đi. Tôi cũng đâu phải kẻ lạnh lùng vô tình gì."



"Thả tôi ra!"



Tôi không rảnh nghe hắn nói lời vô nghĩa.



"Đừng vội, người đẹp." La Anh Kiệt vừa cười vừa nói, "Trên chiếc du thuyền này có tổng cộng ba chiếc thuyền cứu sinh. Tôi và người của tôi đi hai chiếc, chỉ còn lại một chiếc thô sơ nhất. Trên chiếc thuyền đó còn có hai mái chèo."



"Sau đó thì sao?"



Tôi vội vàng nắm lấy con dao gọt hoa quả trên nền đất.



Nhiệt độ trong khoang thuyền lúc này đã khá cao.



"Chiếc thuyền cứu sinh cuối cùng này tôi đã tháo khí rồi. Nếu một người ngồi trên đó, đại khái có thể giữ trong khoảng hai tiếng đồng hồ. Nếu hai người, vậy đương nhiên sẽ giảm một nửa. Các cô cứ xem xét, đôi bên là chị em tình thâm, hay là...."



La Anh Kiệt không nói hết câu.




Nhưng tôi đã hiểu.



La Anh Kiệt thấy bên trong không có tiếng động, bèn nói tiếp, "Tôi đi trước rồi sẽ báo cảnh sát giúp các cô. Hai tiếng đồng hồ sau sẽ có người tới cứu các cô. Nhưng trong vòng một tiếng thì không chắc đâu."



Nói xong, bên ngoài cũng không còn tiếng động.



Chỉ nghe cánh cửa truyền đến một tiếng "két".



Tôi lập tức phóng tới mở cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy chiếc thuyền chở La Anh Kiệt rời đi.



Thuyền cứu sinh của họ là loại thuyền máy, chỉ chớp mắt đã không thấy đâu nữa.



Còn lại một chiếc thuyền cứu sinh khác được treo bên dưới du thuyền, nó đang trôi nổi trên mặt nước.



Lúc này, trên sàn thuyền lửa đã cháy hừng hực!



Với tình thế này, chẳng mấy chốc sẽ cháy tới khoang thuyền!



Tôi ném túi xuống dưới trước.



"Cứu chị, cứu chị với!" Vào lúc tôi vừa định bỏ chạy thì trong khoang thuyền truyền đến tiếng nói của Tống Duyên Minh.



Tôi nhìn về phía cô ta, trong đầu tôi bấy giờ đều là những chuyện mà cô ta vừa nói.



Lòng tôi căn bản không muốn đưa tay ra cứu.




Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao La Anh Kiệt lại làm như vậy!



Hắn ta muốn để tôi đấu tranh trong mâu thuẫn, có thể trong lúc tức giận tôi sẽ không cứu Tống Duyên Minh.



Dù sao hiện giờ cô ta cũng bị trói. Nếu tôi không cứu, cô ta chắc chắn phải chết.



Tống Duyên Minh nhìn ra lòng tôi đang do dự, cô ta cầu xin, "Chị biết, lúc trước chị làm ra rất nhiều chuyện sai lầm. Nhưng chuyện chị làm không đáng tội chết. Em cứu chị đi, chị trở về sẽ đi đầu thú. Cảnh sát bắt chị ngồi tù thì chị sẽ ngồi tù, bao lâu cũng được."



Tôi biết, giờ phút này là một cơ hội tốt.



Tôi bước lại gần, hỏi cô ta, "Nói cho tôi biết, người đứng phía sau chuyện bắt cóc còn ai nữa?!"



"Chuyện này..."



"Không nói thì tôi đi."



Nói rồi tôi đứng dậy.



Quyền chủ động lúc này đang nằm trên tay tôi.



Tống Duyên Minh vừa nghe vậy lập tức bị dọa, "Lam Tuyền! Là Lam Tuyền!"



"Ai?" Tôi nhìn Tống Duyên Minh mà khó có thể tin, "Cô nói dối."



"Thật sự là ả!" Tống Duyên Minh vừa khóc vừa nói, "Em bị cô ta lừa rồi. Lam Tuyền căn bản không phải một người lương thiện như vẻ ngoài, bụng dạ cô ta rất nham hiểm."



"Làm sao có thể."



Tôi không dám tin.



Thế nhưng, giờ nghĩ lại ánh mắt Lam Tuyền nhìn tôi trong hôn lễ, ánh mắt ấy rất xa lạ.



Điều này khiến tôi có chút chần chừ.



"Em nghĩ mà xem, Lý Hào Kiệt là một người đàn ông ưu tú bao nhiêu. Lam Tuyền với anh ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, có gì mà không rõ? Cô ta có thể không thích anh ta sao? Năm nay cô ta đã 28 tuổi rồi còn chưa kết hôn, chi tiết này chưa đủ giải thích hả?"



Tống Duyên Minh gào lên.



Đúng vậy.



Lý Hào Kiệt là một người đàn ông ưu tú như vậy, chỉ cần là phụ nữ thì sẽ yêu anh ta thôi.



Huống hồ chi là Lam Tuyền.



Lúc này, nhiệt độ trong khoang thuyền ngày càng cao.



Tống Duyên Minh gào to, "Cứu chị với, Duyên Khanh, Duyên Khanh, em cứu chị đi. Chuyện ngày trước là lỗi của chị, nhưng tội chị không đáng chết mà đúng không, cứu chị với!"



Cô ta kéo tâm trí của tôi lại.



Tôi nhìn ngọn lửa ngoài cửa rồi lại nhìn cô ta.



Cũng đúng, tội cô ta không đáng chết.



Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm con dao trong tay cắt đứt dây thừng đang trói trên người cô ta.



Sau đó, tôi kéo rương hành lý lại đổ hết đồ bên trong ra ngoài, nói với Tống Duyên Minh, "Cầm theo rương hành lý này theo, lỡ thuyền có chìm thì vẫn có thể kiên trì thêm một lúc."



"Được được." Ánh mắt Tống Duyên Minh ngậm lệ nhìn tôi, "Duyên Khanh, cảm ơn em. Không ngờ em vẫn cứu chị. Xin lỗi, những chuyện lúc trước chị làm là do chị ngu ngốc, vì chị yêu Lý Hào Kiệt, chị ghen tị với em. Xin em, nhất định phải tha thứ cho chị."



Tôi kéo rương hành lý ra ngoài, đồng thời liếc mắt nhìn cô ta, "Không cần, ngày trước, ràng buộc duy nhất giữa chúng ta là khuôn mặt giống nhau kia, hiện giờ, điều ấy đã không còn. Sau khi trở về, chúng ta không còn gì liên quan gì với nhau nữa."



"Duyên Khanh."



Tống Duyên Minh đi bên cạnh tôi.



Những lời bên miệng cô ta nghe rất thuận tai, nhưng tôi vẫn không thể nào tin tưởng hoàn toàn được. Thế nên, tuy rằng một tay đang kéo rương hành lý, nhưng tay kia của tôi vẫn siết chặt con dao gọt hoa quả.



Tống Duyên Minh đi cạnh tôi, thoáng chốc chúng tôi đã bước tới bên cạnh thanh chắn.



Tôi bỗng nhiên cảm thấy có người chộp lấy cổ tay tôi.



Bởi vì tôi vẫn luôn đề phòng cô ta, cho nên khi cô ta vừa đụng nhẹ vào tay tôi, tôi lập tức nắm chặt con dao xoay người lại.



Tống Duyên Minh không ngờ tôi lại phản ứng nhanh như vậy, nhưng hành vi của cô ta đã bị phát hiện rồi, cô ta hổn hển nắm chặt lấy cổ tay tôi, "Đưa con dao cho tôi!"



"Cô làm gì đấy!"



Tôi sửng sốt.



Tôi tuyệt đối không dám thả lỏng con dao trên tay.



Bởi vì con dao không có vỏ, lưỡi đao sắc bén lộ ra bên ngoài, thế nên Tống Duyên Minh cũng không dám chạm tới nó, chỉ có thể cầm chặt tay tôi.



"Làm gì à?" Nụ cười trên khuôn mặt Tống Duyên Minh vô cùng hung dữ, "Đương nhiên là tìm đường sống! Cô còn chưa hiểu à? Hai người, chỉ một người được sống!"



"Còn rương hành lý mà."



"Cái thứ đồ chơi này căn bản không nổi được." Hai tay Tống Duyên Minh túm lấy tay tôi muốn cướp con dao.



Cô ta muốn cướp dao.



Có vẻ như thời gian này cô ta ăn uống thiếu thốn nên cơ thể không có nhiều sức



Nhưng cô ta dùng hai tay, tôi vẫn phải bỏ rương hành lý xuống để giằng co với cô ta.



Tống Duyên Minh nhìn tôi, ánh mắt đỏ rực, "Tống Duyên Khanh, cô bị hủy dung rồi, khuôn mặt của cô hiện giờ đã biến dạng, hơn nữa cũng chỉ là một cái mạng hèn. Hay cô chết ở đây đi, để tôi sống. Như vậy, sau này tôi sẽ nhớ công của cô, ngày này hàng năm sẽ đốt cho cô chút tiền giấy."



"Cô mơ à."



Tôi hiểu ra, hết thảy những điều Tống Duyên Minh vừa nói đều là đóng kịch.



Cô ta muốn làm cho tôi buông lỏng cảnh giác.



Người phụ nữ này, từ trước đến nay chưa từng hối hận!



"Tôi phải sống tiếp! Tôi còn cuộc đời tốt đẹp phía trước! Dù sao cuộc đời của cô cũng bị hủy rồi mà!" Tống Duyên Minh nhìn tôi, khuôn mặt nở nụ cười đầy hung dữ, "Hơn nữa, cho dù cô sống, Tống Duyên Khanh, tôi đảm bảo, cuộc sống của cô sẽ thảm hơn tôi ngàn vạn lần!"



"Cô có quyền gì mà quyết định chuyện của người khác!"



Tôi và Tống Duyên Minh quấn lấy nhau, mục tiêu của cả hai đều là con dao này!



Ngọn lửa dần dần lan tới.



Tống Duyên Minh vì để thoát khỏi tôi, không quan tâm bất cứ chuyện gì nữa.



Cô ta dùng lực mạnh ập tới, con dao trong tay tôi không được nắm chặt lập tức bay thẳng vào khoang thuyền.



Khoang thuyền lúc này đã ngập trong biển lửa.



Ngọn lửa đã lan đến rất nhiều nơi trên khung cửa.



Tống Duyên Minh thấy con dao bay vào trong, cô ta định lao theo không chút do dự.



Tôi nhìn tình huống bên trong, vô thức giữ chặt cô ta lại.



Nhưng người phụ nữ này hất tay tôi ra, ả quay người, đẩy mạnh tôi một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi