THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Sáng sớm hôm sau, trời cũng tạnh mưa. Tôi đứng ở trước cửa sổ tầng hai đang mở, nhìn con đường ngoài kia bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ, mùi bùn đất ươn ướt xộc vào mũi, bỗng muốn ra ngoài một chuyến.



Tôi rửa mặt rồi thay quần áo, vừa định mở cửa thì phát hiện ba mẹ tôi đang đứng trước cửa nhà. Lúc tôi mở cửa, hai người họ cũng đứng lên. Phan Ngọc càng không phải mời, cứ thế tự tiện định đi vào trong.



“Ông bà làm gì thế.” Tôi giơ tay chặn cửa lại.



truyện up có bản quyền trên



Phan Ngọc nhìn tôi rồi cười nói: “Duyên Khanh, ăn sáng chưa? Ba mẹ mang bữa sáng đến cho con này. Bên ngoài trời lạnh quá, để ba mẹ vào trong đi.”



Tôi nhìn chiếc túi ni lông trên tay bà ta, bên trong có một bát đồ ăn. Hình như trong chén là cháo loãng, đã bị đổ khá nhiều.




“Tôi không phải con gái của ông bà, nếu ông bà còn như vậy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!” Tôi vốn chỉ muốn ra ngoài một chuyến, không ngờ lại gặp bọn họ, vì vậy không mang theo điện thoại.



Tuy nhiên tôi còn giả vờ đút tay vào túi áo giống như muốn lấy điện thoại ra vậy.



Phan Ngọc tưởng là thật, vội vàng bắt lấy tay tôi: “Đừng mà, Duyên Khanh. Ba mẹ chỉ sợ con đói bụng thôi mà. Nhiều năm không gặp, con không biết nấu cơm, mà ba mẹ cũng không biết con có ăn được không, có nhớ tới bữa cơm mẹ nấu không...”



Câu nói của bà ta làm tôi suýt nữa buồn nôn.



Sợ tôi đói bụng á? Nhớ bữa cơm bà ta nấu á?



Vì muốn phủ nhận thân phận Tống Duyên Khanh để tránh dây dưa mãi với bọn họ, chứ không tôi thật sự muốn chửi cho một trận.



Tôi hất tay bà ta ra, lùi về sau một bước: “Tôi không phải Tống Duyên Khanh.” Nói xong, tôi định vào nhà rồi đóng cửa luôn.



Thế nhưng vào khoảnh khắc tôi định đóng cửa, hai người bọn họ trao đổi bằng ánh mắt cho nhau. Phan Ngọc ném phứt cái bát trong tay đi, bọn họ lập tức xông vào!



“Ông bà làm gì thế!” Tôi không ngờ bọn họ lại xông vào như thế. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra mình đã quá ngây thơ, loại người như bọn họ thì còn có chuyện gì mà không làm được cơ chứ.




Hai người bọn họ bổ nhào về phía trước, trực tiếp xô ngã tôi xuống đất, và thế là hai người bọn họ đều vào được.



Tống Cẩm Dương đứng dậy trước, đi đóng cửa.



Phan Ngọc ngẩng đầu quan sát quanh nhà, cười gằn: “Tống Duyên Khanh, mày hại chết Minh mà còn được ở ngôi nhà đẹp thế này, mày có tư cách gì được hưởng chứ!”



Lúc không có người lạ, bà ta lập tức lộ nguyên hình! Quản nhiên ngày hôm qua bọn họ còn kiêng dè Lý Trọng Mạnh.



“Tôi không phải Tống Duyên Khanh, cho nên phiền ông bà ra ngoài!”



Tôi vừa nói vừa đứng dậy, nghĩ ngẫm phải làm thế nào để lên tầng lấy điện thoại.



“Còn nói dối à!” Bà ta tức giận, vừa nhìn tôi vừa móc điện thoại trong túi ra, mở một tấm ảnh rồi nói với tôi: “Đã có người sớm nói cho tao biết, mày định về Vĩnh An! Bọn tao chờ mày ròng rã 5 năm rồi đấy!”



Bà ta nói xong thì đi từng bước về chỗ tôi, tấm ảnh kia càng lúc càng gần.



Lúc nhìn thấy tấm ảnh này, tôi vô thức hít sâu. Bộ quần áo trong bức ảnh này chính là bộ mà tôi mặc hôm vừa đến thành phố Vĩnh An. Nói cách khác, có người nào đó nắm rõ hành tung của tôi trong lòng bàn tay, hơn nữa còn báo cho cả Tống Cẩm Dương và Phan Ngọc.



“Ai cho các người bức ảnh này?” Tôi nhìn chằm chằm bà ta.



Phan Ngọc thấy tôi lo lắng như thế thì cười đắc ý: “Sao tao phải nói cho mày biết?”



“Mày chuyển căn nhà ở số 01 Vĩnh An kia cho bọn tao thì bọn tao sẽ nói cho mày biết.” Tống Cẩm Dương ở đằng sau rất lâu mới lên tiếng. Hình như ông ta đang chờ thời khắc này để đưa ra yêu cầu của mình.



Có lẽ đã sớm biết mục đích của bọn họ nên tôi cũng không kinh hãi. Tôi lùi về sau, ngồi trên ghế: “Quên đi, đó là thứ mà bà nội để lại cho tôi, tôi sẽ không cho bất cứ ai đâu.”



“Không cho á?” Phan Ngọc tiến về phía tôi, đột nhiên giơ hai tay bóp cổ tôi!



“Bà làm cái gì đấy!” Tôi hoảng hốt, vươn tay định cạy tay bà ta ra.



Thế nhưng hình như mấy năm qua bà tay phải làm công việc tay chân nặng nhọc nên sức lực cũng mạnh đến đáng sợ. Bàn tay bà ta thô ráp bóp chặt cổ tôi, khiến tôi cảm nhận rõ ràng sự ma sát và những chiếc móng tay dài nhọn cắm vào da thịt mình.



Phan Ngọc dữ tợn nhìn tôi, Tống Cẩm Dương đứng sau bà ta cũng đầy vẻ hận thù.



Tôi biết ngay mà! Hai con người kia làm sao biết đến hai chữ tình thân cơ chứ!



“Làm gì à?” Vẻ mặt Phan Ngọc hung dữ: “Mày đừng tưởng bọn tao không biết, mạng của mày được đổi bằng chính mạng của Minh! Người đáng chết chính là mày! Không phải Minh!”



“Hai người nói gì cơ?”



“Nói gì à? Mày là loại khốn nạn! Hôm ấy ở trên thuyền, người phải chết chính là mày! Chính mày đẩy Minh vào biển lửa, nếu không nó đã chẳng chết, mà người chết vốn là mày!” Phan Ngọc càng nói, biểu cảm càng khủng khiếp. Đôi mắt bà ta trợn trừng, sức lực trên tay cũng mạnh thêm vài phần.



Nhưng hiển nhiên bà ta không muốn giết tôi thật mà chỉ muốn hù dọa chút thôi, sau đó bắt tôi chuyển giao ngôi nhà cho bọn họ.



Tôi từng suýt nữa thì bị Lý Hào Kiệt bóp chết, mấy cái trò mèo này thì đáng gì?



Có điều, làm sao mà bọn họ biết chuyện trên thuyền vậy? Rõ ràng lúc ấy...



“Ông bà còn liên lạc với La Anh Kiệt nữa à?” Tôi nhìn Phan Ngọc, chẳng mảy may sợ hãi.



Nghe tôi nhắc đến cái tên này, Phan Ngọc cũng hơi bất ngờ, biểu cảm dữ tợn trở nên cứng đờ: “Ai đấy, tao không biết.”



“Người biết chuyện này cũng chỉ có anh ta. Anh ta là ai, cho dù ông bà mới tiếp xúc thì cũng phải biết có phải người dễ chọc hay không chứ? Nếu trao đổi với anh ta thì ông bà đang đi trên lưỡi dao rồi đấy!”



Từng câu từng chữ của tôi như thể đâm vào đúng điểm yếu của bà ta, sức lực tay cũng giảm bớt, và cuối cùng là hoàn toàn buông tay, thậm chí vẻ mặt bà ta còn có phần sợ hãi.



Xem ra La Anh Kiệt đã làm gì đó thật rồi.



Tống Cẩm Dương tỉnh táo hơn Phan Ngọc nhiều, ông ta nói thẳng: “Bớt nói linh tinh đi, mau chuyển giao ngôi nhà kia cho vợ chồng tao. Dù sao vợ chồng tao sống cũng khổ cực lắm rồi, sớm muộn gì chẳng phải chết, kiểu gì cũng phải kéo mày chết theo!”



Ha ha, hóa ra đối với họ, đương nhiên tiền vẫn là quan trọng nhất.



“Được, vậy thì cứ giết tôi đi. Dù sao có ba mẹ như ông bà, tôi cũng chẳng thiết sống nữa.”



Tôi nhớ Lý Trọng Mạnh hẹn buổi trưa đến đón tôi, mà bây giờ mới 8 giờ sáng. Nếu tôi giữ chân bọn họ lại, có lẽ có thể chờ đến khi anh ấy đến...



Thấy tôi như vậy, Tống Cẩm Dương cũng sốt ruột: “Được, vậy thì để bọn tao giết mày!”



Ông ta dứt lời thì túm lấy một cái ghế bên cạnh, cứ thế nhào vào đập tôi.



Tôi khẽ nghiêng người né tránh, lạnh lùng nhìn ông ta: “Tống Cẩm Dương, ông tưởng tôi còn như ngày xưa? Còn là người mặc ông đánh mà không phản ứng ư?”



Nhìn cái ghế ấy, tôi lại nhớ chuyện của 8 năm trước.



Hôm ấy tôi theo Lý Hào Kiệt về lại mặt, Tống Cẩm Dương cũng cầm ghế đánh tôi như thế. Ông ta cứ đánh hết phát này đến phát khác, đến nỗi tôi sắp không đứng lên nổi.



Nghĩ tới chuyện ấy, tôi bèn cầm ghế lên, đi về phía ông ta.



Ông ta tưởng tôi sẽ phản đòn, sợ hãi lùi về sau: “Tao nói cho mày biết, tao là ba mày, mày làm thế là đại nghịch bất đạo!”



“Vậy hả?” Tôi đi đến bên ông ta: “Vậy thì ba à, xin hỏi chuyện mà ông đã làm có xứng đáng với cái xưng hô kia không?”



“Tao...” Thời điểm Tống Cẩm Dương hơi chần chừ, tôi nhìn thấy ánh mắt ông ta nhìn về phía sau tôi, ngay sau đó vẻ mặt hiện nỗi hoảng sợ khôn cùng.



Lúc tôi đang định quay đầu thì phần eo đau nhói!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi