THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Lý Trọng Mạnh lắc bản thỏa thuận trong tay, hỏi anh: “Muốn không?”



“Không cần.” Lý Hào Kiệt từ chối thẳng thừng.



Tôi biết vì sao anh từ chối. Bởi vì tôi có thể nghĩ được lát nữa Lý Trọng Mạnh sẽ nhắc tới điều kiện gì.



“Vậy sao? Thế thì quá đáng tiếc.” Lý Trọng Mạnh nháy mắt ra hiệu cho Vương Siêu. Ông ta lập tức bưng một bể cá nhỏ trong phòng nghỉ đến.



Lý Trọng Mạnh mỉm cười, giơ chiếc ổ cứng di động lên trên bể cá nhỏ: “Cháu đã không cần thì tôi sẽ ném vào đây. Tôi nói trước, cái này chỉ có một bản duy nhất.”



Nghe anh ta nói vậy, trái tim tôi thắt lại, muốn động đậy. Nhưng năm ngón tay của Lý Hào Kiệt bấu chặt bả vai tôi, tôi căn bản không thể nhúc nhích được chút nào.




“Ném đi.” Lý Hào Kiệt bình tĩnh nói.



Tôi không thể để anh làm như vậy, tôi nhìn Lý Hào Kiệt: “Anh điên rồi à, trong này đều là tiền của anh đấy.”



“Cũng chẳng có bao nhiêu, còn không bằng số tiền chú ba tiêu cho cả ngày hôm nay.” Đôi mắt đen thẳm của Lý Hào Kiệt đầy lạnh lẽo.



Dường như chiếc ổ cứng di động trước mắt không có chút liên quan gì với anh vậy.



Lý Trọng Mạnh thu tay về, lấy ra một tờ giấy tỉ mỉ lau chiếc ổ cứng, vừa lau vừa nói: “Tiểu Kiệt, tôi khuyên cháu đừng nên mạnh miệng. Nếu chỉ có chút tiền ấy thì sao Hào Thiên lại thê thảm như vậy? Hạng mục này sắp có kết quả rồi, tôi nghe nói trước đó cháu đã chi một khoản tiền lớn cho nhà máy để đặt thiết bị, chuẩn bị đầu tư sản xuất. Cháu thật sự xác định là chỉ có chút tiền sao?”



Lúc Lý Trọng Mạnh nói, tôi rõ ràng cảm nhận được ngón tay đặt ở bả vai tôi của hơi ấn xuống.



Xem ra Lý Trọng Mạnh nói đúng rồi.



Tuy người đàn ông vẫn ngồi thẳng, về mặt khí thế gần như không hề thua Lý Trọng Mạnh chút nào. Nhưng tôi biết, anh đang đau lòng.



Lý Hào Kiệt là người làm ăn chân chính, mỗi đồng tiền trong này đều là do anh cực khổ kiếm được.




“Việc này không cần chú ba lo lắng, nếu chú muốn vứt thì vứt nhanh đi, xong rồi thì để chúng tôi đi.”



Lý Hào Kiệt ung dung nói, dựa người vào ghế sô pha, hai chân bắt tréo, thoạt nhìn vô cùng lười biếng.



“Ồ.” Lý Trọng Mạnh lại giơ ổ cứng lên: “Tiểu Kiệt đã nói vậy thì cũng hết cách rồi, thay tôi xin lỗi với hơn mười nghìn nhân viên Hào Thiên sắp thất nghiệp vậy.”



“Chờ đã.” Lúc anh ta nói ra lời này, Lý Hào Kiệt cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.



Dường như Lý Trọng Mạnh đã nắm bắt được tinh thần trách nhiệm của người làm ông chủ như Lý Hào Kiệt.



Anh ta ngước mắt nhìn Lý Hào Kiệt: “Sao thế?”



“Nói đi, điều kiện gì, trừ cô ấy ra thì cái gì cũng được.” Lý Hào Kiệt nói thẳng.



Lý Trọng Mạnh lại nói: “Tôi chỉ cần cô ấy, những thứ khác cháu cứ lấy đi.”



“Không thể nào.” Lý Hào Kiệt cự tuyệt.



“Vậy thì xin lỗi.” Lý Trọng Mạnh nói xong thì đứng dậy, thả tay...



Ổ cứng màu đen rơi xuống.



Đừng!



Cõi lòng tôi gào thét, tôi xông đến đón lấy ổ cứng, người đổ xuống, lưng đập vào bể cá vàng!



Lưng đau quá!



Tôi đau đớn nằm trên bàn trà, không dám cử động.



Nhưng lúc này tất cả vệ sĩ đều xông qua, muốn cướp chiếc ổ cứng di động!



Tôi lại giữ thật chặt, muốn đưa lại cho Lý Hào Kiệt. Song vừa đưa tay, đám vệ sĩ đã ngăn cản trước mặt tôi, đè chặt Lý Hào Kiệt. Lý Trọng Mạnh hơi nghiêng người đỡ tôi dậy, đau lòng nói: “Không sao chứ?”



Tôi cố nén cơn đau đớn, ngồi dậy trên bàn trà, hai tay ôm chặt chiếc ổ cứng, nhìn Lý Trọng Mạnh với vẻ cảnh giác.



Người đàn ông nở nụ cười nhạt, tay đặt lên đầu tôi xoa nhẹ: “Đừng sợ, anh không cướp đâu.”



“Vật này vốn là của Lý Hào Kiệt, hai người không phải người thân sao? Vì sao lại muốn làm như vậy?” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, cố gắng khuyên anh ta.



Thế nhưng Lý Trọng Mạnh nghe tôi nói vậy thì cười trào phúng: “Chú cháu ư? Nó đường đường là tổng giám đốc Hào Thiên, có bao giờ coi anh là chú nó chứ?”



“Từ ngày đầu tiên chú bước vào nhà họ Lý, tôi đã biết chú là kẻ lòng lang dạ sói rồi.” Lý Hào Kiệt nói.



“Vậy sao?” Lý Trọng Mạnh đứng dậy, bước về phía Lý Hào Kiệt: “Lòng lang dạ sói à? Tổng giám đốc Lý, cậu phải biết, trong khi cậu và cha cậu sử dụng cái họ này, đồ ăn đồ dùng đều là những thứ tốt nhất, sống ở tầng lớp thượng lưu, được người người tung hô nịnh nọt, thì tôi đang ở đâu?”



Lý Hào Kiệt nhìn anh ta, không nói gì.



Lý Trọng Mạnh đứng lên, nhìn Lý Hào Kiệt từ trên cao: “Lúc mẹ tôi bị bệnh, lúc tôi khổ cực nhất, mùa đông chỉ có thể mặc chiếc áo len lỗ chỗ khắp nơi mà người khác bỏ đi, phải ăn cơm thừa canh cặn ở chợ, thường xuyên đói đến mức nôn khan, dù vậy nhưng vẫn phải đi rửa bát đĩa thuê, không dám tiêu tiền để dành dụm mua thuốc cho mẹ.”



“Lý Trọng Mạnh...”



Nghe Lý Trọng Mạnh nói vậy, lòng tôi bỗng đau xót. Anh ta từng có cuộc sống như vậy sao?



“Không ngờ đúng không?” Lý Trọng Mạnh nhìn tôi rồi lại nhìn Lý Hào Kiệt: “Thế nên mỗi lần nhìn thấy tin tức của Lý Nam Hào và các người trên ti vi, tôi rất căm hận!”



“Đó đều là lựa chọn của mẹ chú.” Lý Hào Kiệt cũng đứng dậy, đút tay vào túi: “Ông tôi đã nói rồi, hôm đó ông uống say, sau đó đã cho mẹ chú không ít tiền để mẹ chú phá cái thai đi, nhưng mẹ chú không nghe, cứ muốn sinh chú ra. Sau đó vẫn luôn đòi tiền ông nội, ban đầu ông nội đưa, về sau mẹ chú dính vào cờ bạc, trở thành cái động không đáy, nên mới...”



“Câm miệng!” Trên mặt Lý Trọng Mạnh vẫn mang nụ cười giả tạo: “Dù vậy thì trẻ con cũng không sai! Người ưu tú nhất nhà họ Lý là Lý Hào Kiệt mày, vậy thì sau khi mày chết, tao nhất định sẽ chặt mày thành ba khúc, một khúc gửi cho ba mẹ ở nước ngoài của mày, một khúc gửi cho người cô thân yêu của mày, còn cái đầu của mày, tao sẽ tự tay đưa cho ông nội mày!”



Anh ta nói xong, tất cả vệ sĩ trong phòng đột ngột rút súng ra!



Mấy người đứng gần Lý Hào Kiệt cùng chĩa súng vào gáy, ngực và bụng Lý Hào Kiệt.



Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng!



“Không!”



Chớp mắt đó, tôi sợ hãi đến phát điên, không dám cử động, chỉ có thể nhìn Lý Trọng Mạnh.



Lý Trọng Mạnh vẫy tay với tôi, vẫn nói bốn chữ kia: “Tiểu Điệp, qua đây.”



Lần này tôi nghe lời, đi từng bước về phía Lý Trọng Mạnh, đến bên anh ta, ngoan ngoãn đứng đó.



Tay người đàn ông đặt lên đầu tôi, xoa nhẹ: “Ngoan lắm.”



Tôi nhìn thấy nhiều súng như vậy thì đã sợ đến toát mồ hôi, căng thẳng nhìn Lý Trọng Mạnh, cầu xin anh ta: “Hãy trả ổ cứng này cho anh ấy, thả anh ấy đi, tôi sẽ gả cho anh. Tôi... tôi bảo đảm sẽ không liên lạc với anh ấy nữa, có được không!”



Tôi cầu xin Lý Trọng Mạnh. Người đàn ông ôm tôi vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi: “Được, nghe lời em.”



Lúc này Vương Siêu đi đến bên cạnh tôi, chìa tay ra.



Nhưng Lý Trọng Mạnh lại lắc đầu: “Tiểu Điệp, em tự đi, trả đồ cho Tiểu Kiệt, lặp lại với nó những lời vừa nói với anh.”



Giết người phải đâm vào trái tim.



Lý Trọng Mạnh thật sự quá tuyệt tình. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.



Tôi cầm ổ cứng bước từng bước tới chỗ Lý Hào Kiệt, muốn đưa cho anh. Nhưng vừa bước tới phạm vi của người đàn ông, Lý Hào Kiệt đã trực tiếp duỗi tay kéo tôi đến bên cạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi