THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Khi tôi đi ra đã nhìn thấy dì Trần đứng ở phía xa.



Nhìn thấy bà, tôi lập tức đi tới và hỏi: “Có phải tâm trạng của Hào Kiệt gần đây không ổn định đúng không?"



Dì Trần khẽ gật đầu: “Tâm trạng của ngài ấy rất không ổn định làm tôi cũng không dám vào phòng bệnh nữa. Sáng sớm nay, ngài ấy vừa tỉnh lại đã điên cuồng đập đồ và đánh người nên chúng tôi đều không dám tới gần. Sau đó mới thấy ngài ấy đỡ được một chút..."



"Vậy... đã từng mời bác sĩ tâm lý tới chưa?"



Tôi quan tâm hỏi.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!



Lý Hào Kiệt như vậy, chỉ sợ là cần phải tư vấn tâm lý.



Dì Trần lắc đầu: “Không có. Hình như trước đây bà chủ định mời nhưng bác sĩ khuyên là tâm trạng ông chủ không ổn định, bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để mời bác sĩ tâm lý, tốt nhất nên chờ một thời gian đã."



Tôi nghe xong liền để lại số di động của mình cho dì Trần và dặn bà, nếu như Lý Hào Kiệt có vấn đề gì thì cứ liên hệ với tôi.




Sau đó, tôi rời đi.



Sau khi về đến nhà, tôi xử lý vết thương mà trong đầu cứ nghĩ mãi về cuộc nói chuyện giữa Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền.



Trước đây, tôi đã từng bị bôi nhọ tả tơi, nhưng sau một buổi họp báo thì tất cả đều lắng xuống.



Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy chuyện này quá dễ dàng rồi.



Chắc Lâm Tuyền biết rõ ràng khi đó tôi đã bị ép cho gần suy sụp, cô ấy biết nếu làm thêm gì đó nữa thì có lẽ tôi sẽ hoàn toàn buông tha.



Nhưng chính vào lúc đó, tất cả chợt dừng lại.



Tôi càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Nếu thật sự đúng như những lời Lâm Tuyền nói đã, Lý Hào Kiệt làm gì đó thì có lẽ người bên truyền thông sẽ biết.



Tôi lấy điện thoại ra và muốn gọi cho Đào Nhi, sau đó thông qua cô ấy để tìm Cố Tự Minh. Khi tôi bấm số lại chợt nghĩ tới một người khác.



Tôi lập tức cúp điện thoại và tìm trong danh mục điện thoại số của Diệp Lam rồi bấm số gọi.



Điện thoại đại khái đổ ba, bốn hồi chuông mới có người nghe máy.



Tôi vừa định nói lại nghe điện thoại bên kia vọng đến giọng nói của một người đàn ông: “Alo."



Giọng nói này thật quyến rũ và êm tai. Tôi sửng sốt và nhìn lại số, xác định mình không gọi nhầm mới nói: “Chào anh, xin hỏi đây là số điện thoại của Diệp Lam đúng không?"




Người đàn ông bên kia điện thoại trả lời: “Đúng vậy, nhưng cô ấy ra ngoài mua đồ mà không cầm theo điện thoại. Cô chờ lát nữa gọi lại vậy."



"À, được cảm ơn anh."



Tôi nói xong liền vội vàng cúp điện thoại.



Đại khái qua một giờ sau, Diệp Lam mới gọi lại cho tôi. Cô ấy xin lỗi trước: “Xin lỗi cô, tôi ra ngoài không mang theo điện thoại. Lúc đó là chồng tôi nghe máy."



"À, không sao, không sao đâu." Tôi vội vàng khách sáo nói: “Cũng là tôi không để ý, muộn thế này rồi còn gọi điện thoại cho cô."



"Không có gì." Diệp Lam hình như không để ý lắm: “Cô có chuyện gì sao?"



Tôi cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Chuyện là như vậy, gần đây tôi ngẫu nhiên nghe được chuyện năm đó sau khi tôi tổ chức họp báo xong thì hình như còn có tin tức xấu về tôi nhưng lại bị người ta ép xuống. Chuyện này có thật không vậy?"



Nghe tôi nói như vậy, Diệp Lam ở bên kia điện thoại im lặng mất vài giây.



Tôi tưởng cô ấy không nghe thấy còn hỏi một tiếng: “Cô có đó không?"



"Tôi đây."



Diệp Lam trả lời ngay.



Cô ấy có vẻ do dự. Sau khi trả lời "tôi đây" xong, cô ấy ngập ngừng một lát mới nói: “Cô nghe được chuyện này ở đâu vậy?"



Quả nhiên là có thật!



Tôi nắm chặt điện thoại và hơi khẩn trương nói: “Cô có thể nói rõ chuyện này cho tôi biết được không?"



"Cái này... Lúc đó phía trên ra lệnh cấm không ai được nói ra." Trong giọng nói của Diệp Lam rõ ràng có hơi khó xử.



Ra lệnh cấm?



Không ai được nói ra sao?



Tôi đột nhiên nhớ tới lời La Anh Kiệt đã từng nói trước đó, Lý Hào Kiệt vì tôi mà va chạm trên đường, lần trước chia tay cũng là vì nguyên nhân này.



Lẽ nào lần này...



Bàn tay tôi siết chặt cái điện thoại và nói: “Cô có thể nói cho tôi biết không? Tôi là người trong cuộc thì cũng nên biết chứ? Hơn nữa, tôi bảo đảm sẽ không nói cho bất kỳ ai khác!"



Tôi không muốn mình lại chẳng hay biết gì nữa.



"Cô thật sự muốn biết sao?"



"Muốn!"



Tôi nói một cách quyết đoán.



Bên kia điện thoại, Diệp Lam thở dài: “Vậy cô hãy nói cho tôi biết, có phải cô từng bị người ta quay video luân phiên hãm hiếp, hơn nữa còn là người da đen hay không?"



Khi Diệp Lam nói ra chuyện này, lông tóc trên người tôi đều dựng ngược.



Tôi đã ý thức được trước đây từng có chuyện gì xảy ra!



Tôi nặng nề gật đầu và nói vào loa: “Đúng vậy."



Chuyện này đã qua rất nhiều năm, người trong video không phải là tôi mà là Tống Duyên Minh. Nhưng bây giờ chị ta đã chết, tôi và chị ta lại có gương mặt giống nhau nên căn bản không thể nào điều tra ra chuyện này!



"Lúc ấy có người cầm ảnh chụp màn hình video và đưa cho các công ty truyền thông, bảo bọn họ đăng lại vào ngày hôm sau. Các công ty truyền thông đều giống như phát điên, bọn họ nhanh chóng viết xong tin tức độc quyền và chỉ chờ đến lúc đăng lên."



Khi Diệp Lam nói chuyện này, tôi cảm giác sau lưng mình ớn lạnh.



"Sau đó thì sao nữa?" Tôi hỏi cô.



Diệp Lam nói như muốn an ủi tôi: “Hình ảnh trong video này rất mờ, nhìn không quá rõ ràng, hơn nữa vị trí trọng điểm cũng bị làm mờ rồi." Nói xong điều này, cô ấy mới nói tiếp: “Kết quả sau nửa đêm có người cầm một tin tức lớn hơn nữa ép chuyện của cô xuống."



"Là vụ bê bối của cô diễn viên Z lăng nhăng sao?"



Tôi biết tin tức này, lúc đó tôi còn từng xem qua.



Nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ tới, tin tức này là do người khác cầm tới để ép chuyện của tôi xuống.



"Đúng vậy." Diệp Lam nói: “Lúc đó, bởi vì chuyện của cô đang có hiệu ứng duy trì lâu dài nên ban đầu giới truyền thông cũng không định bỏ qua miếng thịt này. Sau đó có người đã mua tin tức từ đám săn ảnh với giá cao và đưa tới cho báo chí. Bởi vì đúng lúc ngôi sao này vừa nhận giải thưởng nên thời gian đó rất được quan tâm, giá trị của tin tức này tất nhiên cao hơn chuyện của cô. Lúc này, bên truyền thông mới bằng lòng rút lại bài đăng."



"Vậy... cô có biết cô diễn viên kia có hậu trường gì không?"



Tôi không cam lòng.



Tôi luôn cảm thấy chuyện này vẫn có điểm nào đó rất quan trọng.



Diệp Lam nghe tôi hỏi vậy thì giọng điệu lộ rõ sự do dự: “Tôi không biết rõ lắm, nhưng tôi biết cô diễn viên này được một ông chủ lớn bao, bài báo này lại tương đương với đắc tội người đó."



Cô ấy nói đến đây thì tôi đã hiểu rõ rồi.



Trong thời gian ngắn, tôi đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc!



Không ngờ tôi lại cho rằng bản thân mình đã ép xuống chuyện lúc trước.



Nói cho cùng, một nhà thiết kế nho nhỏ như tôi sao có thể chơi trò tính kế với con cháu nhà giàu người ta được? Người ta có tới hàng trăm thủ đoạn để xử lý tôi.



Mà sau khi tôi tự cho là đúng, đổi lại là Lý Hào Kiệt vì tôi mà đắc tội với người ta, vì tôi mà tai nạn giao thông.



Tôi ngồi ở đó và đột nhiên nhớ tới ký hiệu trên cửa xe của Lý Hào Kiệt...



Nhớ lại năm đó, tôi nhìn thấy Lý Hào Kiệt thẩm vấn người ta ở Thế Gia.



Anh từng nói những người làm buôn bán liều mạng cũng sẽ để lại ký hiệu trên xe, có thể cái này cũng giống vậy không...



Trong lòng tôi đã loạn hết cả lên!



Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.



Tôi nhìn thấy đó là một số lạ. Đã muộn thế này, còn ai lại gọi điện thoại tới chứ nhỉ?



Sau nhiều lần do dự, tôi vẫn nghe máy.



Điện thoại vừa thông, bên kia đã nhanh chóng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Sa Điệp, cô ra ngoài gặp mặt đi."



Tôi lập tức nghe ra được, giọng nói này là Lâm Tuyền.



Vừa lúc, tôi cũng có chuyện tìm cô ấy nên trả lời: “Được, bao giờ gặp vậy?"



"Bây giờ."



Điện thoại bên kia, Lâm Tuyền trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi