THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Thực ra, Lý Hào Kiệt bắt tôi giặt rèm cửa sổ tôi cũng không nghĩ tới việc bỏ cuộc.



Dù sao rèm cửa này vốn cũng không bẩn, tôi chỉ cần giặt sơ qua là xong rồi. Đem ra phơi khô cũng nhanh thôi.



Tôi dùng thời gian cả ngày cũng giặt được khoảng hai cái rèm, sau đó đem phơi cả lên giá treo quần áo.



Công việc này với tôi mà nói ngược lại cũng chẳng có chút khó khăn nào. Chẳng qua là do nước quá lạnh, hôm sau tay tôi cũng bị cóng đến mức có chút sưng.



Có lẽ do trước kia cũng từng chịu khổ qua cho nên bây giờ cũng không là gì.



Đến gần tối, Giang Linh làm cơm tối mang lên cho Lý Hào Kiệt.



Tôi không được phép đi lên bởi vậy chỉ có thể tự làm một chút cơm tối mà ăn thôi.



Không lâu sau Giang Linh bưng bát đũa đi xuống, còn chưa kịp đặt xuống bàn đã thấy vệ sĩ đi xuống nói: “Ông chủ bảo cô đi lên giúp ngài ấy tắm rửa.”



“Vâng.”



Giang Linh nghe vậy gương mặt có chút đỏ lên.




Đặt bát đũa xuống cũng không rửa mà đi lên luôn.



Tôi nhìn đồ ăn còn lại trong bát, phát hiện Lý Hào Kiệt gần như chẳng ăn gì, cơ bản là mang lên như nào lại mang xuống như vậy.



Tôi cũng chẳng quan tâm, trở về phòng làm việc.



Lúc đầu, tôi mừng rỡ khi có thời gian làm việc nhưng mà bận rộn một hồi tôi lại nghĩ tới việc Giang Linh đi lên tắm rửa giúp Lý Hào Kiệt. Nghĩ như vậy trong lòng tôi lại thấy thật buồn bực, một chút tâm trí cũng không có.



Tôi nhìn qua đồng hồ, từ khi Giang Linh đi lên đến giờ cũng đã qua hai tiếng rồi.



Bọn họ tắm rửa thôi mà tốn nhiều thời gian đến thế sao?



Nếu Lý Hào Kiệt có phản ứng với cô ta, liệu có…



Tôi cứ suy nghĩ linh tinh trong đầu, thật sự rất buồn bực. Cuối cùng cả một chút việc cũng không làm xong.



Nghĩ trái nghĩ phải mãi tôi chỉ đơn giản là tắt máy tính, đi ra hành lang tìm tới cửa phòng Giang Linh gõ cửa.



“Cốc cốc cốc.”



Sau đó tôi áp mặt lên cánh cửa nghe ngóng.



Bên trong vô cùng im lặng.



Chứng tỏ Giang Linh vẫn chưa trở lại.



Vậy có phải là…



Trong tôi tràn ngập bất an và không cam lòng, tôi bước lên tầng. Trên tầng hai lúc này thế mà lại không có một tên vệ sĩ nào.




Tôi trực tiếp đi thẳng tới trước cửa phòng ngủ của Lý Hào Kiệt.



Áp tai lên cửa.



Nói thật, mấy căn phòng ở đây cách âm quá tốt. Mặc cho tôi cố gắng nghe đến thế nào, một chút âm thanh cũng không nghe được.



Bên trong rốt cuộc đang làm gì?



Tôi không biết.



Con người dường như đều là sinh vật có tính tò mò. Càng không nghe được, tôi càng không cam tâm. Càng không cam tâm, tôi càng muốn biết.



Tôi muốn biết tại sao Lý Hào Kiệt không cần tôi, biết rồi tôi sẽ đi ngay.



Để xác nhận chuyện này, tôi nhấc tay gõ cửa.



Bên trong không có bất kì tiếng động nào.



Khi tôi còn đang do dự có nên rời đi hay không, cánh cửa lại đột nhiên mở ra.



Tôi ngước mắt nhìn thì thấy người đi ra là Giang Linh. Trên người cô ta chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm không ngay ngắn, vừa nhìn là biết vội vàng quấn lên.



Mái tóc cũng có chút rối. Khuôn mặt ửng đỏ.



Khăn tắm trên người cô ta quấn rất thấp, khe ngực sâu lộ cả ra. Trên khuôn ngực trắng mịn thình lình lộ ra một dấu vết màu đỏ vô cùng chướng mắt.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!



Tôi cắn chặt môi, nhất thời chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện đều thật quá nực cười!



“Chị Sa, chị… Chị định làm gì thế…”



Khuôn mặt của Giang Linh lại càng thêm đỏ, tay giữ chặt khăn tắm.



Tôi rốt cuộc cũng đã hiểu rồi, hiểu được cảnh chồng và người làm ngoại tình với nhau là cảm giác thế nào rồi!



Từ trước tới giờ tôi chưa từng phẫn nộ và tủi thân đến thế!



“Tránh ra!” Dưới cơn thịnh nộ, vung tay đẩy Giang Linh ra, đồng thời cũng đẩy cánh cửa ra.



Trong nháy mắt cửa mở ra, tôi nhìn thấy Lý Hào Kiệt đang bình tĩnh nằm trên giường nhìn về phía tôi.



Trên người anh chỉ đắp một lớp chăn mỏng.



Tôi nhìn thấy rõ ràng chính giữa chiếc chăn, cũng vừa đúng là vị trí dưới eo ba tấc của anh, đang nhô cao lên.



Vào thời khắc ấy, nước mắt tôi liền đầm đìa rơi xuống.



Anh nhìn thấy tôi, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét, “Nhìn thấy rồi chứ? Nhìn xong rồi thì đi ra đi.”



“Em không đi.”



Tôi không cam lòng!



Tôi đi lên trước, vừa định lật chăn lên để xem cho rõ thì anh ấy lại đè chặt chăn lại.



Anh hỏi, “Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của em, em không cần nữa sao?”



Tôi nhìn Lý Hào Kiệt.



Ánh mắt lạnh như băng của anh đâm thẳng vào người khiến tôi đau nhói.



Chút tôn nghiêm cuối cùng ư?



Đúng, anh ấy nói không sai.



Nếu như tôi lật chăn ra, nhìn thấy nơi đó quả thật đã khỏi rồi, vậy thì nói rõ điều gì?



Nói rõ tôi đã không thể kích động Lý Hào Kiệt cảm thấy hứng thú nữa rồi!



“Chị, chị làm gì thế!” Giang Linh có chút không muốn,đi tới.



Tôi ngẩng đầu đánh giá Giang Linh. Trên mặt cô ta tràn đầy tinh thần phấn chấn của những cô gái trẻ. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt long lanh như viên trân châu đen tuyệt đẹp dưới đáy biển sâu.



Cũng phải thôi, nói cho cùng thì đàn ông ai mà không thích những cô gái trẻ trung xinh đẹp chứ?



Hai tay tôi nắm chặt lại thành nắm đấm, nước mắt đã thấm ướt cả khẩu trang của tôi rồi.



Tôi cắn chặt răng lên môi, gồng mình ho khan.



Cũng không biết là do đau lòng hay do cơ thể có bệnh, mỗi một lần ho ra là lồng ngực tôi đau đớn dữ dội.



Anh ấy nhìn thấy tôi như vậy, biểu tình trên mặt cũng không có chút biến đổi nào, chỉ nói là: “Nhìn đủ rồi thì đi ra đi, đừng ở đây cản trở tôi làm việc.”



“Được.” Tôi gật đầu. Tuy rằng không tình nguyện, mặc dù chân có nặng ngàn cân nhưng tôi vẫn ép buộc nâng chân mình lên.



Đi được rồi.



Khi tôi đi ra khỏi cửa, Giang Linh đã chạy tới đóng cửa lại.



Tôi ngồi xổm trước cửa, nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống như mưa.



Tôi ngồi ở đó, nghĩ lại nỗi ấm ức bản thân phải chịu đựng chỉ vì Lý Hào Kiệt. Anh ấy làm khó tôi như vậy mà tôi vẫn chưa bỏ đi.



Tôi là một nhà thiết kế, bàn tay với tôi mà nói thì vô cùng quan trọng. Thế nhưng vì anh ấy, tôi không hề thấy đau lòng chút nào.



Nhưng đổi lại, là gì đây?



Tôi ngồi xổm ở đó, cũng chẳng màng đến việc khống chế cảm xúc của mình, cứ tủi thân khóc lóc.



Chính tôi cũng không biết mình đã khóc bao lâu.



Chỉ biết rằng, cả thời gian đó, Giang Linh cũng không đi ra khỏi phòng.



Cuối cùng khi đã khóc mệt rồi, cổ họng cũng khàn đi, tôi mới đứng dậy, đi xuống nhà bếp, uống một cốc nước. Sau đó tôi về phòng dọn dẹp đồ đạc.



Tôi cũng không có nhiều đồ, rất nhanh đã sắp xếp xong.



Khi kéo va li đi ra ngoài, tôi chợt nhớ tới lời tôi từng nói với Lưu Thục Huệ.



Tôi nói, cháu sẽ không đi.



Đúng thế. Lúc trước khi tới đây chẳng phải tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi sao?



Tôi đứng ở trước cửa, hai tay siết chặt, hai mắt nhắm lại không ngừng an ủi mình.



Cuối cùng, tôi quyết định, đặt mông ngồi lại xuống giường mà hét lên, “Tôi không đi đâu!”



Tôi không đi đâu!.



Cho dù giữa Lý Hào Kiệt và Giang Linh đúng thật là có gì đó đi chăng nữa, nhưng mọi thứ anh ấy từng làm cho tôi cũng không phải là giả.



Hơn nữa, tất cả những chuyện bây giờ xảy ra nói không chừng là anh ấy bày ra cho tôi xem mà thôi.



Thật sự cũng không chuyện gì hết.



Tôi âm thầm tự nói với mình như vậy.



Sau đó, tôi lại đem đồ đạc đặt trở về chỗ cũ, mở máy tính lên bắt đầu làm việc.



Đêm nay hiệu suất công việc của tôi được nâng cao vô cùng, đến khoảng ba giờ sáng tôi đã làm xong phần việc vốn đặt ra cho ngày mai. Gửi cho Đào Nhi xong tôi mới leo lên giường đi ngủ.



Sáng hôm sau khi mới bảy giờ tôi đã tỉnh dậy.



Tôi tới sân sau tiếp tục giặt rèm cửa.



Đám vệ sĩ nhìn thấy tôi đều ngây hết cả người.



Có điều người kinh ngạc nhất là Giang Linh.



Cô ta đặc biệt chạy ra sân sau hỏi tôi: “Dì Sa, sao dì còn chưa đi thế?”



Hừ hừ, dì Sa hả.



Xưng hô này cũng đổi nhanh ghê nhỉ.



Tôi chẳng buồn ngẩng đầu, tay vừa giặt miệng vừa hỏi: “Cô gọi tôi là dì Sa, vậy lúc ở trên giường cô gọi ông chủ là chú đấy à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi