THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Mưu Lan Tích lúc đầu ngồi xổm, nghe thấy Cung Văn nói như vậy, cả người quỳ xuống.



Cứ quỳ như vậy trước mặt Cung Văn van xin: “Xin lỗi, tôi không biết gì cả,cô đánh tôi đi, đánh tôi, đừng đánh con tôi.



Nhìn Mưu Lan Tích van xin Cung Văn như vậy, nước mắt tôi cũng chảy ra.



Năm đó bà ấy rốt cuộc chịu tội gì.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!



Tôi kéo chặt bà ấy: “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ tỉnh lại đi, tất cả mọi chuyện đã qua rồi!”



Mưu Lan Tích giống như đang bước vào thế giới của riêng mình vậy, hoàn toàn không nghe thấy lời tôi nói.



Cung Văn nhìn bà ấy như vậy vừa cười vừa đắc ý: “Cô xem, bà ta chính là thích quỳ với tôi, từ xưa tới nay, vợ lẽ gặp vợ cả đều phải quỳ như thế.”



“Vâng, vâng.”




Mưu Lan Tích sợ đến gật đầu.



Bà ấy dường như không hề nghe thấy lời tôi, chỉ có thể nghe thấy Cung Văn nói.



Bất luận tôi kéo bà ấy thế nào đều kéo không dậy.



Cung Văn thấy Mưu Lan Tích như thế, dường như rất vui mừng, khoanh hai tay trước ngực: “ Nói cho tôi nghe, cô là gì?”



“Tôi....” Mưu Lan Tích dường như nhớ lại một chút, lập tức nói: “Tôi là chó mẹ, tôi là kẻ hèn hạ, tôi quyến rũ ông ấy, đều là lỗi của tôi.”



“Đủ rồi!” tôi thở gấp đi tới, hung hăng đẩy Cung Văn một cái.



Cung Văn vốn dĩ không ngờ rằng tôi sẽ đẩy bà ta.



Đầu tiên lờ mờ chút, sau đó lập tức nói: “Cô dám đẩy tôi.”



“Tôi đẩy bà thì sao!” Tôi chắn trước mặt Mưu Lan Tích: “Bà mau câm miệng cho tôi! Người sai rõ ràng là chồng bà, mẹ tôi cũng là người bị hại!”



Lâm Tuyền đi lên phía trước: “ Nói cho cùng, mẹ cô chính là người thứ ba.”



“Không phải” tôi nhìn Lâm Tuyền: “Mẹ tôi không phải, là bố cô, người đàn ông cặn bã ấy đã hủy hoại mẹ tôi.”



“Xin lỗi, xin lỗi.”




Sau lưng tôi, Mưu Lan Tích xin lỗi không ngừng.



Tôi đứng nguyên chỗ đó, nhìn Cung Văn từ trên xuống dưới: “ Có điều cũng thật kỳ lạ, Lâm Kiến Thành có người đàn bà hung dữ, không nói lí lẽ như bà làm vợ, đương nhiên là không muốn tiếp tục, nhưng lại không dám nói ra.”



“Cô nói ai hung dữ!?”



Giọng Cung Văn rất lớn.



Lúc ấy, xung quanh đã không ít người vây quanh.



Đều chỉ trỏ chúng tôi, tôi biết kéo không được Mưu Lan Tích đi, chỉ có thể ở đây giúp bà ấy tìm lại danh dự.



Tôi cười nhạt: “ Đương nhiên nói bà rồi, bà có biết ba đặc điểm lớn của hung dữ không? Luôn nói lớn giọng không phân biệt được hoàn cảnh nào, dáng dấp thì béo, xấu.”



Thực ra ba điều này là tôi nói bừa thôi.



Là vì phù hợp với bà ta.



Cung Văn nghe xong mặt liền tím lại, cũng không cười được nữa, hai con mắt trợn to: “ Úi chà, ta như thế nào đi nữa cũng là vợ cả!”



“Đúng vậy, tôi không nói bà không phải, bà không tự mình giữ được chồng, hại chồng bà ở bên ngoài lừa mẹ tôi, bà không dám quản ông ấy thì đến đánh mẹ tôi, đây tính là gì?!”



Tôi nói đạo lý.



Cung Văn trong sự việc này vốn dĩ không chiếm được lý lẽ, bà ta muốn nói, tự nhiên nói không lại tôi được.



Nhưng vào lúc này, tôi lờ mờ ngửi thấy một mùi kỳ lạ.



Lúc này người bên cạnh đều lén cười.



Đằng sau, Mưu Lan Tích quỳ ở đó, đem giọng nức nở nói: “xin lỗi, xin lỗi.”



Tôi quay người, lúc này mới phát hiện, trên người bà ấy có bãi nước màu vàng nhạt, trên quần cũng có vết tích của nước.



Cung Văn và Lâm Tuyền hai người đó đều bịt mũi.



Cung Văn nói trước: “Ai ya, lại có thể tè ra quần, biết thì bảo là người, không biết còn tưởng là một con súc vật cơ.”



Bà ta nói xong, mặt Mưu Lan Tích chôn xuống càng sâu.



Tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói rất nhỏ: “Xin lỗi.”



Tôi biết, câu xin lỗi này của bà ấy là nói cho tôi.



Lúc này, giám đốc cuối cùng đi tới, nhìn thấy bộ dạng của Mưu Lan Tích, không khỏi cau mày: “chuyện gì vậy?”



Tôi nhanhh chóng nói: “Xin lỗi, mẹ tôi vừa bị kích động, bị dọa, tôi chút nữa sẽ dọn dẹp cho anh.”



Mặc dù miệng nói như vậy, thực ra tôi đi không nổi.



Tôi không dám đi, Mưu Lan Tích một mình ở đây không ai trông nom, tôi sợ Cung Văn đánh bà ấy.



Giám đốc mặt mày cau có: “ Đây không phải người thần kinh sao? Thần kinh thì đừng đến trung tâm thương mại, cô tưởng rằng chỗ chúng tôi đây là nơi nào? Người nào cũng có thể đến hả?”



Lúc này, người xung quanh đông, Lâm Tuyền bịt mũi không nói gì, nhưng trong ánh mắt không giấu nổi điệu cười chế giễu.



Tôi liếc bà ấy một cái, không nói gì, chỉ có thể ngồi xuống hỏi Mưu Lan Tích: “ Mẹ, có thể đi không? Mẹ đi cùng con, đừng sợ, không sao cả.”



Nhưng mà Mưu Lan Tích không phản ứng, chỉ quỳ ở đó nói xin lỗi.



Tôi muốn nâng bà ấy dậy cũng nâng không nổi.



Cung Văn ở bên cạnh bịt mũi cười nhạt: “ai yo, loại đê hèn này chỉ thích quỳ ở đây, cô vẫn muốn quản sao?”



“Bà câm miệng!” tôi thực sự bị Cung Văn làm cho tức điên lên.



Lúc này, tôi thật không biết nên làm thế nào nữa.



Tôi không dẫn được Mưu Lan Tích đi, cũng không thể đi một mình được.



Do dự một lát, tôi vẫn cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho Mưu Đạo Sinh, bảo ông ấy nhanh chóng tới.



Thật ra tôi biết ông ấy nhanh chóng nhưng không quá nhanh, bây giờ là giờ tan làm, bên ngoài tắc đường kinh khủng, nửa tiếng xe cũng không tới được.



Trong lúc tôi tuyệt vọng, tôi nhìn thấy trong đám người kia có hai gương mặt quen thuộc.



Tiêu Kiệt, Tô Mai.



Hai người này, nhiều năm về trước, là ông chủ của hạng mục lớn đầu tiên tôi tiếp nhận sau khi ra tù.



Lúc đó quan hệ của chúng tôi rất tốt.



Cho nên đã qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn nhận ra họ, có điều bây giờ tôi đã thay đổi tướng mạo, họ không nhận ra tôi.



Tôi do dự một lát, vẫn là đứng dậy, đi đến trước mặt họ nói: “ Tiêu Kiệt, Tô Mai, chào mọi người, tôi là Tống Duyên Khanh, hai người nhớ tôi không?”



Hai người ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn tôi.



trên mặt biểu cảm ngây ra.



Lúc nhất thời, tôi liền cảm thấy hơi hối hận, lỗ mãng như vậy đi làm phiền người khác, còn trong tình huống khó khăn này.



Nhưng rất nhanh, Tô Mai chớp chớp mắt nói: “Tống Duyên Khanh?”



“Đúng, tôi xảy ra chút việc nên phẫu thuật thẩm mỹ rồi.” Tôi giải thích với cô ấy.



Tô Mai vừa nghe, lập tức cười: “À, cô nói như vậy tôi nhìn ra rồi, thật là cô rồi.” Cô ấy nói xong lại nhìn đàng sau tôi, mặt đầy lo lắng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy, cần giúp đỡ không?”



Nghe cô ấy nói vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm gật gật đầu: “Ừ, có thể giúp tôi dìu mẹ tôi đến nhà vệ sinh không, bà ấy bây giờ bị kích động, một mình tôi không thể đưa bà ấy đi.”



“Được!” Tô Mai đồng ý.



Tiêu Kiệt nghe vợ mình đồng ý cũng nói: “Được, chúng tôi đến giúp.”



Ba người chúng tôi đi đến bên Mưu Lan Tích, tôi nói: “ Mẹ, mẹ đứng dậy đi, không ai trách mẹ, không sao cả, chúng ta đến nhà vệ sinh thay quần áo là xong rồi.”



Đúng lúc vừa nãy cũng mua quần áo rồi.



Mưu Lan Tích nghe lời tôi, dường như có chút ý thức, rất phối hợp liền bị ba người chúng tôi nâng dậy.



Trên người bà ấy vẫn còn chất lỏng nhỏ xuống.



Ánh mắt rất rã rời.



Cung Văn vừa nhìn, hình như rất không vui, nói: “Tôi bảo cô đứng dậy chưa?!”



Câu nói này, Mưu Lan Tích sợ đến giật mình một cái, liền nhanh chóng quỳ xuống



Bà ấy đột ngột quỳ xuống như thế, tôi và Tiêu Kiệt đều không phản ứng kịp, suýt nữa bị bà ấy kéo ngã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi