THAY CHỊ GÁI LẤY NGƯỜI TÔI YÊU THẦM

Lời nói của Lý Hào Kiệt tựa như một lưỡi kiếm sắc bén đâm mạnh vào tim La Anh Kiệt.



La Anh Kiệt đứng ở đó, tuy bề ngoài không hề dao động nhưng nhìn dường như đã hoàn toàn không còn khí thế lúc nãy nữa.



Lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe cấp cứu.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!



Lý Thục Bạch tuy vừa giận lại vừa khó chấp nhận nhưng bà ấy vẫn phân biệt rõ trước sau.



Trước tiên mở cửa để bác sĩ vào trong.



Bác sĩ vào trong kiểm tra cho Lý Nam Hào một chút, sau đó nhanh chóng khiêng ông ấy lên xe cấp cứu.



Bởi vì xe cấp cứu nhỏ hẹp, chỉ hai người có thể đi theo.



Lý Trọng Khánh và Lưu Thục Huệ liền đi theo.



Họ đi rồi trong gian phòng chỉ còn lại tôi, Lý Hào Kiệt, Lý Thục Bạch và La Anh Kiệt.




“Anh bảo tài xế lái xe đến.” Lý Hào Kiệt nói rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện.



Sau đó tôi dìu anh ấy đi ra ngoài.



Lúc này Lý Thục Bạch và La Anh Kiệt đều đứng ở đó không nói lời nào.



Lý Hào Kiệt cũng không nói gì với họ, cùng tôi ra ngoài lên xe.



Thiểm Thiểm thì tạm giao cho người giúp việc chăm sóc.



Lúc ở trên xe chúng tôi gọi điện cho Liễu Học Quân, nhờ cô ấy đi đón Thiểm Thiểm.



Bởi vì các xe khác đều nhường đường nên xe cấp cứu đi cực kỳ nhanh.



Lúc xe của chúng tôi đến bệnh viện Thánh Tâm thì Lý Nam Hào đã được đưa vào phòng cấp cứu.



Trên hành lang, Lý Trọng Khánh tức giận nghiến răng: “Sao cô út lại hồ đồ như vậy! Dễ dàng bị một tên mặt trắng lừa như vậy. Nếu ba có mệnh hệ gì, tôi không tha cho cô ấy!”



“Được rồi, cô ấy cũng là hồ đồ thôi.”



Nói đến cùng thì Lưu Thục Huệ chỉ là một người ngoài, tất nhiên bà ta cũng không thể nói gì Lý Thục Bạch nên chỉ có thể khuyên một câu.



“Chuyện này qua rồi thì thôi.” Lý Hào Kiệt cũng khuyên: “Lúc nãy đã nói rồi, con nghĩ bản thân cô út cũng hiểu, trên đời không có cái bánh nào từ trên trời rớt xuống cả. Bây giờ chắc hẳn cô ấy là người đau khổ nhất.”




“Haiz!”



Lý Trọng Khánh thở dài.



Dù sao đó cũng là em gái cùng nhau lớn lên.



Chẳng qua ông ta cũng chỉ nói vậy thôi, đến cuối cùng chắc chắn cũng không thể thật sự làm gì Lý Thục Bạch được.



Lúc chúng tôi đang đợi Lý Nam Hào phẫu thuật thì đèn của phòng phẫu thuật đột nhiên tắt.



Mấy người chúng tôi đều đứng dậy, không khỏi căng thẳng.



Lý Nam Hào vừa mới vào trong, sao đèn đã tắt rồi, lẽ nào…



Mọi người có mặt ở đây đều quay sang nhìn nhau, chắc chắn đều dự đoán khả năng xấu nhất nhưng không một ai nói ra.



Cửa nhanh chóng mở ra, chúng tôi đi qua, một y tá cản chúng tôi và nói: “Xin tránh ra một chút, cần đưa bệnh nhân đến phòng phẫu thuật của khoa ngoại.”



“Tại sao?”



Chúng tôi ùa qua đó.



Y tá cũng không giải thích mà chỉ nói chúng tôi nhường đường.



Không ai trong số chúng tôi dám cản mà đi theo suốt quãng đường, nhìn y tá chuyển Lý Nam Hào từ phòng cấp cứu đến khoa ngoại.



Khi chúng tôi lên lầu thì phát hiện thấy có một người đã đứng đợi ở đó.



Lý Trọng Mạnh.



“Sao chú lại ở đây? Cuộc phẫu thuật này là chú làm?”



Lý Trọng Khánh vừa nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đã lập tức tiến lên hỏi.



Đồng thời vẻ mặt của ông ta cũng vô cùng kém.



Hiện giờ mức độ tín nhiệm của Nhà họ Lý đối với Lý Trọng Mạnh vô cùng thấp, nếu như anh ấy làm phẫu thuật, dường như trong lòng của người Nhà họ Lý đã phán anh ấy tội chết rồi.



Lúc này một bác sĩ đi qua giải thích: “Hiện giờ tình trạng của bệnh nhân tương đối phức tạp, thời gian phẫu thuật khá dài. Phó viện trưởng của chúng tôi tuy cũng là bác sĩ ưu tú nhưng tuổi tác quá lớn, cuộc phẫu thuật này có thể kéo dài đến mười mấy tiếng, sức lực của phó viện trưởng có thể không theo kịp được.”



“Vậy cũng không được!” Lý Trọng Khánh lập tức từ chối. Ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Trọng Mạnh với vẻ hết sức đề phòng: “Người này chỉ mong ba tôi chết đi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý để cậu ta làm phẫu thuật cho ba tôi!”



Nghe ông ta nói như vậy, vẻ mặt của Lý Trọng Mạnh rất bình tĩnh, nói với bác sĩ ở bên cạnh: “Nói cho người nhà bệnh nhân nghe, còn có bác sĩ nào có thể làm cuộc phẫu thuật này.”



Bác sĩ kia giải thích với Lý Trọng Khánh: “Tình trạng của bệnh nhân đặc biệt, cộng thêm tuổi tác cao nên độ khó của cuộc phẫu thuật rất lớn, độ nguy hiểm rất cao, bác sĩ Lý…”



“Cậu ta mà là bác sĩ gì! Chẳng phải cậu ta làm một thương nhân à, hơn nữa chỉ là một người tốt nghiệp chính quy, anh muốn khen cậu ta thì phải suy nghĩ trước đã.”



Lý Trọng Khánh thẳng thừng cắt ngang lời vị bác sĩ đang giải thích với ông ta.



Lý Trọng Mạnh nghe ông ta nói như vậy, cười khẩy một cái rồi nói với bác sĩ: “Sắp xếp một bác sĩ khác đi, bảo người nhà ký tên vào thỏa thuận trước khi phẫu thuật, đừng để đến lúc xảy ra vấn đề lại làm loạn chỗ tôi lên.”



Anh ta nói xong liền bỏ đi.



Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh đi ngang qua người tôi, do dự một chút rồi vẫn giơ tay ra kéo anh ấy lại. Tôi nói với Lý Trọng Khánh: “Chú Lý, tin anh ấy đi, anh ấy là bác sĩ rất giỏi.”



Thấy tôi nói giúp cho Lý Trọng Mạnh, Lý Trọng Khánh không vui: “Có phải là hai người vẫn…”



“Ba, con cũng tin chú út.”



Lý Hào Kiệt cắt ngang lời Lý Trọng Khánh muốn nói.



Câu này nếu như nói ra chắc chắn sẽ rất khó lọt tai.



Tôi và Lý Hào Kiệt nói giúp cho Lý Trọng Mạnh, vị bác sĩ ở bên cạnh cũng nói: “Không thể phân biệt đối xử theo bằng cấp được. Trước đây bác sĩ Lý gần như ngày nào cũng làm phẫu thuật, là bác sĩ khoa ngoại trẻ nhất, giỏi nhất ở chỗ chúng tôi, nếu anh ấy không được thì những người khác lại càng không được.”



Nghe bác sĩ nói như vậy.



Cộng thêm Lưu Thục Huệ tin tưởng con trai của mình nên cũng khuyên Lý Trọng Mạnh: “Mình à, tin chú ấy đi.”



Lý Trọng Mạnh đứng ở đó, đút hai tay trong túi áo blouse trắng nhìn Lý Trọng Khánh: “Nghĩ xong chưa? Bây giờ thứ anh suy nghĩ không phải là thời gian, là tính mạng đấy.”



Câu này khiến Lý Trọng Khánh càng rối rắm hơn.



Ông ta nhíu chặt lông mày do dự hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Đi đi!”



“Được.” Lý Trọng Mạnh hỏi bác sĩ ở bên cạnh: “Đã ký thỏa thuận trước khi phẫu thuật chưa?”



“Đã ký ở phòng cấp cứu rồi.”



Bác sĩ kia trả lời.



Nghe được câu này Lý Trọng Mạnh mới đi vào phòng phẫu thuật thay đồ.



Đợi anh ấy đi vào, Lý Trọng Khánh lại ngồi không yên, hỏi Lý Hào Kiệt: “Con nói xem lúc nãy nó đặc biệt nhắc hỏi thỏa thuận trước khi phẫu thuật là ý gì? Liệu nó có cố ý phẫu thuật thất bại không?”



“Lương y như từ mẫu.”



Lý Hào Kiệt chỉ nói năm chữ này.



Mặc dù Lý Trọng Khánh không yên tâm nhưng bây giờ dường như cũng không có lựa chọn nào khác.



Chúng tôi đợi ở hành lang cả một buổi tối, trong lúc đó đã bảo Lý Trọng Khánh và Lưu Thục Huệ đi nghỉ ngơi. Buổi sáng, khi bên ngoài trời đã hoàn toàn sáng hẳn thì đèn của phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.



Lúc đó tôi đã ngủ rồi. Tôi dựa vào Lý Hào Kiệt, là anh ấy cử động nên tôi mới tỉnh.



Hai chúng tôi đứng dậy, nhìn cửa phòng phẫu thuật mở ra.



Lý Trọng Mạnh ra khỏi phòng phẫu thuật trước.



“Phẫu thuật thế nào?”



Lý Hào Kiệt hỏi trước.



Lý Trọng Mạnh gật đầu: “Thành công, nhưng tình trạng sức khỏe của ba vô cùng kém, lần này cho dù tỉnh lại thì có khả năng tạm thời cũng chỉ có thể nằm trên giường. Nếu như còn có lần nữa, cho dù thần tiên cũng không cứu nổi.”



Nghe anh ấy nói vậy, Lý Hào Kiệt cũng thở phào một hơi, nói: “Chú út, cảm ơn chú.”



Lý Trọng Mạnh tháo cái mũ trên đầu xuống, ngáp một cái: “Là chú cảm ơn cháu. Cuộc phẫu thuật này may mà là chú, nếu đổi lại là người khác thì sợ rằng rất khó thành công.”



Anh ấy nhìn xuống, nhìn cái bụng đã hơi nhô lên của tôi, cong môi: “Chúc mừng hai người.”



“Cảm ơn.”



Tôi khoác tay Lý Hào Kiệt, nói cảm ơn.



Lý Trọng Mạnh lại ngáp một cái: “Tôi đi ngủ trước đây, đợi lát nữa bệnh nhân được chuyển đến ICU, mọi người có thể vào thăm.”



Anh ấy nói xong liền vẫy tay, rời khỏi đây.



Lý Trọng Mạnh vừa đi thì Lý Thục Bạch đã đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi